"Ta biết ngươi đến đây để làm gì, cũng biết ngươi muốn nói cái gì.
Nhưng ta vẫn như trước đây chân thành cự tuyệt ngươi, hy vọng ngươi có thể quý trọng người bên cạnh không cần phải vì ta mà tiếp tục chấp mê bất ngộ."
"Nàng không hiểu! Nàng vẫn chưa hiểu rõ đại cục sao?" Đông Phương Tầm Liên có chút bất ngờ với câu trả lời của nàng: "Lão bát giải quyết được nạn dân khởi nghĩa thì sao? Chẳng phải vẫn bị phụ hoàng đuổi ra khỏi kinh thành sao? Nàng nghĩ cho thật kĩ, thiên hạ này sớm đã không còn thuộc về lão bát nữa, người được chọn trở thành Thái tử chính là bản vương! Phải, là bản vương bạc đãi nàng, trước nay bản vương luôn nghĩ tại sao nàng lại năm lần bảy lượt cự tuyệt bản vương.
Cuối cùng bản vương cũng đã hiểu, nàng chính là muốn bản vương đời này chỉ yêu một mình nàng, thú một mình nàng không cần ai khác nữa.
Bản vương cũng đã nghĩ kĩ rồi, chỉ cần bản vương thượng vị trở thành hoàng đế Đại Minh, trong vòng năm năm nhất định sẽ giải tán hậu cung.
Đời này kiếp này người bản vương thú làm thê chỉ duy nhất một mình nàng, Tuyệt Ca, nàng trở về bên cạnh bản vương có được không?"
Không nghĩ đến tứ nhân tra lại yêu nàng đến thế, đau đớn kiếp trước đặt vào kiếp này chẳng qua chỉ là một trò cười.
Phó Tuyệt Ca không hiểu tại sao tứ nhân tra biến thành như vậy, chẳng phải kiếp trước trong mắt đối phương căn bản không có nàng sao?
"Vậy công tử lệnh ái của ngươi thì sao? Đều có thể giống thê thiếp của ngươi giải tán hết?"
Sắc mặt Đông Phương Tầm Liên liền trở nên khó coi: "Dù sao đều là cốt nhục của ta, đều là..."
"Nhưng không phải cốt nhục của ta, ta với bọn chúng căn bản không có mối quan hệ gì cả.
Đông Phương Tầm Liên, tình cảm phu thê cũng giống như tình mẫu tử vậy, phu thê không thể dung chứa người thứ ba và mẫu tử tình cũng chỉ nảy sinh với huyết nhục tương liên.
Nếu là ngươi thì ngươi sẽ chấp nhận hài tử của ta và bát gia, đối đãi nó như đối đãi chính hài tử của ngươi?"
"Tuyệt Ca nàng có thể không cần đối đãi tốt với bọn chúng chỉ cần nàng chấp nhận cho bọn chúng ở lại trong cung, bản vương cam đoan người được phép kế thừa đại nghiệp chỉ có hài tử của chúng ta." Đông Phương Tầm Liên hèn mòn, thấp kém, yếu ớt cầu xin Phó Tuyệt Ca như thể kẻ chết đói cầu xin một nắm cơm: "Bản vương biết chuyện này đối với nàng rất bất công, bản vương không có mặt mũi gì yêu cầu nàng nhưng mong nàng có thể chấp nhận mẫu tử bản vương..."
Phó Tuyệt Ca vung tay ném trâm ngọc xuống đất, bới lông tìm vết hỏi tiếp: "Nếu ta cả đời không sinh được con hoặc chỉ sinh được quân quý, hoàng vị chẳng phải vẫn rơi vào tay bọn chúng sao? Đến lúc đó mẫu bằng tử quý, bọn chúng nhất định sẽ tìm cách đưa thân mẫu vào cung, ta và hài tử còn cơ hội sống tiếp hay sao? Tứ gia ngài không hiểu, ngay từ đầu đã sai rồi có cố sửa cũng chỉ khiến mọi thứ trở nên khó coi hơn thôi."
Đông Phương Tầm Liên hụt hẫng nhìn trâm ngọc trên đất rồi nhìn Phó Tuyệt Ca vẫn quyết tuyệt như năm xưa: "Nàng có thể lựa chọn nhưng bản vương sẽ không để vụt mất nàng."
"Có thể ngài nói đúng, một quân quý như ta căn bản không thể phản kháng một hoàng tước đang đắc thế như ngài.
Chẳng qua chỉ là cỏ dại ven đường, được trăng sáng soi đến là phần phúc của ta."
Bình thản vén tóc dài qua một bên đem cái gáy trắng nõn hướng về phía Đông Phương Tầm Liên: "Ngài đoán được rồi đi, ta đã là người của bát lang, là quân quý đã bị tước quý tiêu kí.
Nói đúng hơn là ta đã không còn xứng với tình cảm của ngài nữa, tứ gia, buông tay đối với chúng ta chính là sự giải thoát."
Nhìn thấy vết cắn sâu trên cái gáy Phó Tuyệt Ca, Đông Phương Tầm Liên nghe như tim mình bị nàng giẫm nát dưới chân: "Nàng tẩy đi tiêu kí vẫn sẽ là người của Đông Phương Tầm Liên ta, đời này chỉ hai thứ ta không thể từ bỏ, một là hoàng vị hai chính là trái tim của nàng.
Tuyệt Ca, ta chấp nhận nàng không hoàn mỹ, ta chấp nhận nàng từng thuộc về người khác, ta chấp nhận tất cả thiếu sót cùng sai lầm của nàng! Chỉ cần nàng nguyện ý bước về phía ta, chỉ cần nàng nguyện ý gả cho ta, bất kì điều gì ta cũng chấp nhận đánh đổi!!"
Nội tâm Phó Tuyệt Ca đầy khủng hoảng, ngơ ngác nhìn tứ nhân tra đánh rơi từng giọt nước mắt, hoá ra nàng còn có thể khiến nữ nhân vô tâm vô phế này đau lòng đến mức này.
Đông Phương Tầm Liên yêu nàng là thật, vì nàng đánh đổi là thật, nhưng nàng đã không đủ dũng khí để cảm động trước tấm chân tình đó nữa rồi.
"Tứ gia ngài nói không sai, ta trước đây có lẽ là người của ngài, trái tim từng vì ngài mà rung động."
Như kẻ chết đuối may mắn vớ được một đầu dây thừng Đông Phương Tầm Liên mừng rỡ nói: "Phải, chúng ta từng bái thiên địa phụ mẫu, nàng từng rất yêu ta không phải sao?"
"Nhưng không phải bây giờ, cũng không phải tương lai.
Tứ gia, đừng đi quá xa, chúng ta ngay từ đầu đã không thuộc về nhau rồi." Phó Tuyệt Ca đứng ở dưới tán mai, từng cánh từng cánh phủ lên mái tóc dài, đôi hàng mi rung động trong gió xuân: "Cảm ơn ngài đã thích ta, cảm ơn ngài đã chấp nhận hy sinh vì ta.
Nhiêu đó đã quá đủ rồi, chúng ta dừng lại đi, đừng tiếp tục sai lầm nữa.
Thiên hạ bao nhiêu người nhất định sẽ có người thuộc về riêng ngài."
Đông Phương Tầm Liên ngửa mặt lên trời hít một hơi thật sâu nuốt xuống không chỉ nước mắt mà còn có bi thương: "Nói như vậy nàng vẫn không nguyện ý?"
Phó Tuyệt Ca không trả lời, chậm rãi cước bộ vào nhà.
"Nếu nàng không nguyện ý bản vương lập tức cho người san bằng ngọn núi này, giết hết những người bên cạnh nàng! Nàng cứ việc tự sát, bản vương sẵn sàng thú một cỗ thi thể, đem nàng đời đời kiếp kiếp trói chặt bên cạnh."
A Phỉ trốn sau cửa khiếp đảm bưng chặt miệng, tứ gia quả nhiên điên rồi!?
Phó Tuyệt Ca bình tĩnh đáp: "Hảo, một cỗ thi thể đang chờ ngài."
Nói xong liền bước vào nhà rồi đóng sầm cửa lại.
Luống cuống bò ra từ gầm giường, A Lệ khoé mắt có chút ẩm ướt, trộm liếc nhìn qua cánh cửa đóng kín rồi nhìn gương mặt không chứa đựng cảm xúc của chủ tử nương nương.
Kì thật lời tứ gia vừa nói dù là ai nghe thấy cũng phải thay đối phương đau lòng một phen.
Tấm chân tình của bản thân bị người trong lòng thẳng thừng chà đạp dưới chân nói không tổn thương thì chính là nói dối.
So với bát gia, tình cảm tứ gia dành cho nương nương chưa chắc đã ít hơn, kiên trì bao nhiêu năm chỉ đổi lại được ánh mắt lạnh lùng đến tàn nhẫn.
"Nương nương ngài cứ để tứ gia đứng bên ngoài như vậy sao?"
"Ta không sợ chết, cùng lắm thì xuống địa ngục cùng bát gia làm một đôi quỷ phu thê." Phó Tuyệt Ca vén váy ngồi xuống ghế, dõi mắt ra khung cửa sổ bị che lấp bởi những chậu hoa cúc: "Làm người không thể cứ nhìn về phía sau, thứ hôm nay các ngươi nhìn thấy chẳng qua chỉ là sự bù đắp thừa thải cho quá khứ mà thôi."
"Bù đắp thừa thải cho quá khứ?"
Phó Tuyệt Ca không trả lời, bình tĩnh nhấc trản trà giữ trong lòng bàn tay làm ấm: "Mang ngọ thiện lên đi, chúng ta ăn nhanh rồi gói giáo tử nữa."
A Lệ và A Phỉ liếc mắt nhìn nhau, hoàn toàn không biết trong hồ lô nương nương bán thuốc gì, đành ngoan ngoãn rời đi chuẩn bị ngọ thiện.
Cứ tưởng tứ gia kiên trì được một hai canh giờ thì sẽ không chịu nổi nữa mà hồi kinh, thật không ngờ tứ gia lại đứng bên ngoài hết một ngày, trời đã sập tối mà vẫn không có ý định quay về.
Khoảng nửa canh giờ sẽ có quan binh mang trà bánh và thay thủ lô mới cho nàng, đến cả bàn ghế cũng bê đến, nói không chừng tứ gia đêm nay rất có thể sẽ ngủ lại đây.
Phó Tuyệt Ca nghe được tin này cũng không lấy làm kinh ngạc, trước dặn A Xán gài kín cửa lại, sau đó thì ở trong nhà cùng bốn người gói giáo tử.
Đêm trừ tịch tuyết lất phất bay, hơi lạnh bám trên lớp giấy dán cửa tạo thành một vệt nước, những chậu hoa nơi bệ cửa sổ chẳng mấy chốc đã phủ kín tuyết.
Xung quanh bàn tròn kê hai chậu than sưởi, giữa bàn là một tô lớn đựng nhân, cạnh mỗi người là một dĩa vỏ chưa được xếp trắng trẻo xinh đẹp.
Phó Tuyệt Ca rửa tay sạch sẽ rồi mới ngồi xuống gói giáo tử, đặt một miếng vỏ lên lòng bàn tay, sau đó dùng thìa múc nhân đặt chính giữa vỏ bánh.
Các ngón tay thanh mảnh vận động nhịp nhàng gấp mép vỏ bánh vào trong, lượng nhân vừa đủ làm bụng bánh căng tròn nhưng khi luộc sẽ không trồi nhân ra ngoài.
Phó Tuyệt Ca làm giáo tử rất đẹp, rất khéo, khi bát gia ở Cao Ly mỗi năm nàng đều tranh thủ làm một ít giáo tử gửi cho vào vào đúng dịp trừ tịch.
Trừ tịch không thể không ăn giáo tử.
Liếc nhìn những chiếc bánh xinh xắn trắng trẻo trên dĩa của nương nương rồi nhìn mấy chiếc bánh méo mó của mình, A Bích có chút xấu hổ lấy chén úp chúng lại hy vọng là không có ai nhìn thấy.
Bất quá A Phỉ ngồi kế bên nhìn thấy không sót một phân, ha hả cười lớn châm chọc A Bích: "Nhìn ngươi lanh lợi như vậy không ngờ tay chân lại vụng về, gói mấy cái giáo tử cũng không xong!?"
A Bích ngượng ngùng trừng mắt: "Mặc kệ ta!"
"Ngươi gói xấu như vậy còn ai dám ăn? Ta nói giáo tử của ngươi lát nữa luộc nồi riêng, để chung với bọn ta người khác sẽ nghĩ bọn ta gói xấu!"
"Ta mới không thèm luộc chung nồi với ngươi!!"
Nhìn hai người ầm ĩ cãi nhau Phó Tuyệt Ca cũng không nói gì, mỉm cười gói tiếp giáo tử trên tay mình.
Ít nhất trạch viện này vẫn còn có chút sinh khí, bằng không nàng sợ bản thân sẽ sầu muộn đến chết mất.
Những chiếc giáo tử còn lại cũng được làm xong, A Xán phụ trách đem vào nồi luộc lên, Phó Tuyệt Ca thì xếp các loại đường quả vào dĩa lớn.
Buổi chiều A Bích có cùng với A Lệ làm ít hồ lô đường, năm mới đến nên ăn chút đồ ngọt, hy vọng năm nay các nàng sẽ có nhiều quả ngọt để ăn.
(Quả ngọt để ăn: Ý chỉ nhận được nhiều may mắn, phúc lợi.)
Còn đương loay hoay với đám đường quả thì cửa lớn bị một lực rất lớn đẩy ra, kéo theo đó là một trận gió lớn vù vù thổi vào trong nhà.
Phó Tuyệt Ca vội nhắm mắt lại, nhịn không được rùng mình một cái, mặc dù đã vào xuân nhưng gió tuyết vẫn thổi rất mạnh.
Trước khi tứ gia kịp đóng cửa Lý Y Cách đã xông vào: "Tứ gia thỉnh tự trọng! Nơi này là chỗ ở của nữ quyến, ngài bước vào đây không thấy xấu hổ sao?"
"Tuyệt Ca không chịu gặp bản vương thì bản vương vào gặp nàng, có gì không thoả?"
Đông Phương Tầm Liên ưu nhã bước đến trước mặt Phó Tuyệt Ca, tiện tay lấy đi mứt hạt sen trên tay nàng: "Ở bên ngoài đã nghe thấy mùi thơm rồi, nàng nấu giáo tử sao?"
Phó Tuyệt Ca liếc nàng một cái rồi tiếp tục xếp đường quả: "Ngài không về còn ở đây làm gì? Xem náo nhiệt?"
"Ta không xem náo nhiệt, ta đến xem nàng." Đông Phương Tầm Liên cho mứt hạt sen vào miệng nhai, vị ngọt đột ngột xông đến khiến cổ họng có chút khó chịu: "Ngọt quá, ta không ăn ngọt đến vậy đâu."
"Bát lang không thích ăn đồ ngọt, những món này là dành cho A Xán bọn họ."
"Bát lang? Nàng từ lúc nào gọi lão bát như vậy?"
"Từ lúc tiêu kí." Phó Tuyệt Ca gạt tay tứ nhân tra qua một bên để đặt dĩa đường quả lên: "Không có việc gì thì ngài ra ngoài đi, đây là chỗ của nữ quyến."
"Nàng là nữ quyến của ai chứ?" Đông Phương Tầm Liên cười khẩy một tiếng, lại lấy một miếng mứt gừng đưa đến bên miệng nàng: "Nếu có thì là nữ quyến của ta."
Phó Tuyệt Ca nhíu mày không vui: "Lý phó tướng, thả chó."
"Đừng nóng nảy, nàng cùng ta nói chuyện một chuyện không được sao?"
"Không."
Đông Phương Tầm Liên cười khổ, đưa tay muốn vén tóc của Phó tiểu ngốc ra sau thì bị đối phương lạnh lùng gạt đi.
Sự kiên nhẫn nàng dành cho tứ nhân tra ít đến đáng thương, nhăn nhó khó chịu mang dĩa đường quả qua chỗ khác tiếp tục xếp..