"Đều trách ta không tốt, không biết kiềm chế khiến nàng mệt mỏi.
Cũng may không có bị thương nghiêm trọng, nữ quan có kê vào đơn bổ dược, uống xong sâm thang thì uống thuốc vào thân thể sẽ thoải mái hơn."
Phó Tuyệt Ca bĩu bĩu môi, nắm lấy tay áo bát lang kéo mạnh hai cái.
Đông Phương Tầm Tuyết phì cười, cúi xuống đặt lên trán nàng một nụ hôn: "Sợ hãi sao? Ta lại nghĩ đây là chuyện tốt.
Đợi ta xử lý xong chuyện đê điều, nàng thì có hỉ, phụ hoàng nương nương sao có thể không đáp ứng hôn sự của chúng ta?"
Chưa đầy một phân Phó Tuyệt Ca đã bật người ngồi dậy, eo đau chân mỏi lập tức ai u kêu lên.
"Nàng đừng ngồi dậy, thân thể vẫn chưa hồi phục đâu." Đông Phương Tầm Tuyết lóng ngóng dìu đỡ Phó Tuyệt Ca nằm xuống giường: "Thành thực mà nói chuyện này ta đã từng nghĩ đến nhưng vì thanh danh của nàng nên mới không dám làm càn.
Hiện tại nương nương không đồng ý để nàng làm đích nương tử, ta chỉ còn hạ sách này có thể thực hiện, một khi nàng có thai nương nương sẽ không còn lý do nào cự tuyệt hôn sự nữa."
Phó Tuyệt Ca sắc mặt ngưng trọng, không biết nghĩ cái gì mà chân mày nhỏ cứ nhíu chặt lại.
Trước mang thai sau thành hôn, đây rõ ràng không phải chuyện một cao môn quý nữ nên làm, chuyện này truyền ra ngoài dù nàng có gả vào vương phủ vẫn không rửa sạch hết nỗi ô nhục của gia tộc.
Ngước mắt nhìn thật kĩ dung nhan quân lang, trong lòng nàng không rõ tư vị, vì cái gì phải khổ sở như vậy chứ?
Bát lang không thuyết phục được Hoàng hậu nương nương, nàng cũng không thể khiến nương nương chấp nhận, nếu nói lỗi lầm thì chính là lỗi lầm của hai người.
Phó Tuyệt Ca không oán trách bát lang, chỉ oán trách bản thân không may mắn được như Phó Yên Ca sinh ra đã được thiên gia chiếu cố ban cho mệnh cách phượng hoàng.
Đều là quân quý như nhau nhưng kẻ thì được xem như trân bảo phủng trong lòng bàn tay, kẻ lại bị xem là rác rưởi tuỳ tiện vứt bên đường.
Nước mắt tích tụ bao nhiêu ngày rốt cuộc không nhịn được mà lã chã rơi như mưa.
Chung quy nàng vẫn là một tiểu cô nương, nhân duyên không thuận lợi sao có thể không đau lòng?
Người trong thành đều nói nàng không có liêm sỉ, không biết tốt xấu đeo bám hoàng tước, có người còn đặt điều vu khống nàng dùng thân thể câu dẫn để có được vinh sủng.
Những chuyện này nàng đều cố gắng bỏ ngoài tai, nhưng hết người này đến người khác thi nhau nói nàng cũng không thể cả đời giả điếc được.
Bát lang có hoàng ân che chở, thân là hoàng tước chuyện xấu dĩ nhiên không chạm nổi vạt áo đối phương.
Nhưng nàng thì khác, nàng xuất thân thứ nữ lại không được đại nhân nương tử xem trọng, ngày ngày lay lắt chút hơi tàn duy trì cuộc sống.
Trong phủ có chuyện xấu gì đều đổ hết lên đầu nàng, Phó Tuyệt Ca sống đến bây giờ đã phải trải qua không ít khổ, nàng càng không muốn liên luỵ nương thân cùng nàng chịu điều tiếng.
Nhìn tiểu ngốc khóc đến thương tâm như vậy Đông Phương Tầm Tuyết tâm đều đứt thành mấy đoạn, hoảng thủ hoảng cước đem đối phương kéo vào lòng vỗ về an ủi.
Tâm tư tiểu ngốc vốn nhạy cảm yếu ớt, vì tiền đồ của nàng luôn phải gắng gượng chống đỡ suốt mấy năm trời.
Tưởng đâu quân lang hồi kinh có thể giúp nàng thoát khỏi bể khổ phong quang gả đi, nào ngờ chuyện hôn sự lại không thuận lợi dù là ai cũng sẽ cảm thấy thất vọng.
Trách nàng vô dụng, chút chuyện nhỏ như vậy vẫn làm không xong, hại tiểu ngốc đau lòng quá độ mà u uất thành bệnh.
"Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi."
Ngoài xin lỗi ra Đông Phương Tầm Tuyết không biết nói gì thêm, đều đặn vuốt lưng nàng dỗ dành, hy vọng tiểu ngốc có thể lần nữa tin tưởng nàng, đem chung thân đại sự phó thác cho nàng.
"Ta biết chuyện này uỷ khuất nàng cũng biết tứ nương tử sẽ không vui, nhưng ta thật sự không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn.
Hoàng hậu nương nương tính khí nóng nảy cổ quái, muốn lão nhân gia đáp ứng so với lên trời còn khó hơn, chỉ còn cách tiên hạ thủ vi cường mới có thể bảo đảm vị trí Đại nương tử cho nàng." Cảm giác tiểu ngốc trong lòng không còn khóc nữa Đông Phương Tầm Tuyết mới an tâm trút một tiếng thở dài: "Trưởng tử đích tử tự cổ chí kim phi thường tôn quý, ta tương lai kế nghiệp phụ hoàng, trưởng tử lại càng quan trọng.
Nếu trưởng tử là do nàng sinh ra vậy thì nương nương không còn lý do nào cự tuyệt, đến lúc đó ta dùng thập lý hồng trang nghênh đón nàng vào vương phủ, những kẻ dám cười nhạo nàng đều nhất nhất xử lý.
Ta không tin nàng sinh được trưởng tử còn kẻ nào dám khua môi múa mép, điều tiếng thị phi!"
Phó Tuyệt Ca mím chặt môi, hàng mi thật dài buông rũ, bộ dáng mỹ nhân trầm tư suy nghĩ cũng có thể trở thành phong cảnh.
Lời bát gia nói không phải không có đạo lý, nàng sinh hạ trưởng tử thân phận tôn quý, người người đều phải đỏ mắt ghen tỵ.
Chỉ có điều trước khi trưởng tử được hạ sinh phải chịu người khác cười nhạo châm chọc, nương thân nói không chừng còn muốn từ mặt nàng.
"A nương..."
"Phía tứ nương tử ta sẽ nói chuyện với ngài, chỉ cần ngài nói bao nhiêu sính lễ cũng được.
Sau khi thượng vị liền trực tiếp sắc phong nàng làm chính cung Hoàng hậu, tôn phong tứ nương tử thành nhất đẳng phu nhân, ban cáo mệnh, đón vào trong cung để nàng có cơ hội tận hiếu."
Phó Tuyệt Ca bất lực lắc đầu tỏ ý nàng không quan tâm đến chuyện có làm Hoàng hậu hay không, nàng chỉ hy vọng nương thân nửa đời sau không cần vì nàng mà hao tổn tâm sức nữa.
"Ta biết nàng hiếu thuận không muốn làm trái ý tứ nương tử, ta cũng biết mình không phải là người đáng dựa dẫm trong mắt tứ nương tử nhưng ta thật sự đã cố gắng rất nhiều.
Tiểu ngốc, chỉ duy nhất lần này thôi, đợi nàng có tin vui chúng ta lập tức thành thân có được không?"
Không chút nghĩ ngợi Phó Tuyệt Ca đã gật đầu đồng ý, nàng đời này chỉ có một nguyện vọng là ở bên cạnh chăm sóc bát gia báo đáp ân tình kiếp trước.
Con đường phía trước dù có gian nan trắc trở vì bát gia nàng sẵn sàng bước tiếp, kết quả tốt hay xấu đều không quan trọng.
Đông Phương Tầm Tuyết mặc dù vui mừng nhưng không dám dùng quá nhiều sức, ôn nhu tri kỉ dùng hơi ấm lồng ngực sưởi ấm tiểu ngốc, cẩn thật đặt lên đỉnh đầu nàng một nụ hôn.
Phó Tuyệt Ca thư sướng vùi vào ngực bát lang, tay níu chặt vạt áo, nhân gian chỉ cầu một mảnh chân tình.
"Không cần sợ, ta ở đây với nàng."
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: "Bát gia, nương nương, vãn thiện chuẩn bị xong rồi."
"Mang lên đi."
A Xán nhanh chóng đẩy cửa nhường cho ba người A Phỉ A Lệ và A Bích vào trước, bản thân tay không nối gót theo sau.
Đứng thành hàng dọc trước bàn ăn, A Xán rút trâm bạc trong tay áo thử qua tất cả món ăn, xác định không có độc mới đặt từng dĩa xuống bàn.
Canh nóng đặt trên bếp tiếp tục nấu, cơm bới vừa đủ vào chén, trà hoa cúc châm đầy hai trản, xong việc liền đứng sang một bên chờ đợi.
Bên này Đông Phương Tầm Tuyết giúp tiểu ngốc chỉnh trang y phục rồi ôm nàng rời giường.
"A!!!"
Phó Tuyệt Ca kêu một tiếng cổ họng đau như muốn rách ra làm đôi, sợ hãi giằng mạnh cổ áo bát gia.
"Làm sao?"
Khẩn trương vung tay vỗ vào ngực bát lang rồi chỉ vào bản thân, đầy mặt uỷ khuất oán trách nàng tâm tư không tinh tế.
Đông Phương Tầm Tuyết mơ hồ đoán ra ý nàng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài quả nhiên nha hoàn vẫn đang đứng chờ hầu hạ.
"Lui xuống đi."
A Xán dẫn đầu ba người hành lễ rồi lặng lẽ lui xuống, không quên đem cửa đóng lại cẩn thận.
Lúc này Phó Tuyệt Ca mới chịu để bát gia ôm ra ngoài dùng thiện, đùa sao, để hạ nhân thấy nàng vừa mới tiêu kí đã đi không được sẽ cười rụng hết răng mất!!
Đông Phương Tầm Tuyết không dám dùng nhiều sức đặt nàng ngồi xuống ghế, chu đáo lót thêm một lớp nệm ấm áp: "Khó chịu thì dựa vào người ta, cổ họng đau thì đừng nói nhiều."
Phó Tuyệt Ca gật gật hai cái, thử cầm lấy đũa tuy có hơi run nhưng vẫn miễn cưỡng gấp được đồ ăn.
Bất quá rau còn chưa gắp được vào chén thì bát gia đã đoạt mất đôi đũa trên tay nàng, tự mình gắp một miếng thịt thái mỏng đưa đến miệng.
"Để vi phu hầu hạ nương tử dùng thiện."
Suýt chút đã nhịn không được cười ra tiếng, Phó Tuyệt Ca hoan hỉ hé miệng ăn miếng thịt bát gia gắp cho, tâm ngọt như được rót đầy một bình mật.
Mặc kệ, binh đến tướng chặn nước đến đê ngăn, nàng không tin hai người không có kết cục tốt.
"Mấy hôm nữa ta phải đi đến Giang Tô xử lý đê điều, nàng một mình trong phủ hảo hảo nghỉ ngơi, nếu có gặp mặt ả điên bên kia phòng cũng đừng lo lắng.
Ta đã dặn dò Lý Y Cách trông chừng bọn họ, chỉ cần ả dám bước một ngón chân ra khỏi phòng lập tức chặt gãy ngón chân đó.
Ta không tin Phó Yên Ca thần thông quảng đại đến mức chạy đến trước mặt nương nương cáo trạng."
Phó Tuyệt Ca nhu thuận mỉm cười, bàn tay nhỏ nhắn phủ lên bàn tay bát lang.
"Thời gian còn lại ta bồi nàng, tranh thủ sớm sớm sinh trưởng tử, được không?"
Thẹn thùng đánh mu bàn tay đối phương một cái, sinh hài tử đâu phải nàng quyết là được a!
Đông Phương Tầm Tuyết múc một thìa cháo loãng uy nàng, tay còn lại cầm khăn lụa tỉ mỉ lau khoé môi: "Có việc cứ trực tiếp đi tìm nhị hoàng tỷ, nàng Đại nương tử có hỉ nên lần này không cùng ta đi Giang Tô."
"A!?"
"Cũng được gần hai tháng rồi, Bạch thị không thể sinh dưỡng u uất thành bệnh không có sức lực quản đến chuyện này, nhị hoàng tẩu cũng coi như có thể an tâm dưỡng thai."
Phó Tuyệt Ca nghe xong không khỏi ghen tỵ, Nhị vương phi yếu ớt suy nhược vẫn có thể sinh được cho nhị gia hai vị đích tử, nàng thân thể khoẻ mạnh nhất định cũng sẽ sinh được quý tử.
"Chuyện trong cung nàng không cần phải lo, ta thu xếp xong sẽ đón tứ nương tử vào phủ, mẫu tử gần nhau cũng tiện chiếu cố.
Phần Công tước gia ta sẽ tìm hắn nói lại sau, miễn là nàng vui vẻ chuyện gì ta cũng đáp ứng."
Hài tử ngoan phải được thưởng, Phó Tuyệt Ca chồm người hôn một cái lên môi bát gia, thích thú cười cong hai mắt thành cầu vồng nhỏ.
Đông Phương Tầm Tuyết sao có thể vì một nụ hôn thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước mà cam tâm, dứt khoát đem Phó Tuyệt Ca ôm lên đùi, ở trên phiến môi anh đào mạnh mẽ đòi hỏi một nụ hôn thật sự.
Chẳng biết hai người hôn như thế nào lại hôn lên trên giường, cơm cũng không ăn đã tiến vào cuộc vui thứ hai, toàn thân như được châm lửa hừng hực thiêu đốt mọi thứ xung quanh.
Phó Tuyệt Ca tỉnh lại đã là ngày hôm sau, bên giường một mảnh trống trải, còn thân thể thì đau đến không thể cử động nổi.
Nữ quan nhắc nhở các nàng hành phòng tiết chế, kết quả bát gia nghe tai này bỏ qua tai kia, lần nữa dày vò nàng suốt một đêm.
Thuốc thật sự không nên uống quá nhiều a!!
Nghe rục rịch trong giường, A Xán cẩn thận nhấc mành vải lên, nhìn thấy lệnh ái đã tỉnh liền ngoắc tay sai bảo A Phỉ mang chậu nước khăn mặt vào.
"Lệnh ái mệt mỏi rồi, bát gia có dặn để ngài ngủ thêm một chút nên nô tỳ không dám đánh thức ngài."
Phó Tuyệt Ca thử nói một câu may mà vẫn thốt được chữ: "Bát gia đi đâu rồi?"
"Trong triều có việc nên bát gia bị gọi đi rồi, còn nói chốc nữa sẽ về dùng ngọ thiện với lệnh ái."
"N-Ngọ thiện?"
A Xán cẩn trọng từng li từng tí đỡ tam lệnh ái ngồi dậy, quay người nhận lấy khăn mặt đã được ngâm nước nóng từ A Phỉ: "Lệnh ái ngài ngủ cả buổi sáng rồi, nô tỳ lần đầu thấy ngài mệt như vậy, nếu thân thể không khoẻ thì đừng cố gắng quá kẻo..."
Nói một nửa A Xán không dám nói tiếp sợ sẽ khiến lệnh ái hổ thẹn.
Phó Tuyệt Ca đầy mặt xấu hổ nâng cằm lên để A Xán lau chùi: "Ta thân thể đã..."
"Bát gia đã giúp ngài tắm rửa sạch sẽ, còn không cho nô tỳ tuỳ tiện động vào người ngài.
Không ngờ bát gia một thân tước quý thô lỗ cũng biết giúp quân quý tắm rửa, xem ra ngài đã tìm đúng chỗ dựa rồi." A Xán chuyển đến lau chùi hai cánh tay lệnh ái, da thịt oánh ngọc hiện rõ vết hồng ngân đỏ sẫm, vài chỗ đã bắt đầu chuyển màu bầm đen: "Bát gia bề ngoài nhìn thì ôn nhu điềm tĩnh nhưng chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả, dù có mặc y phục dày dặn cũng không che hết mấy vết thương này.
Chuyện xảy ra hôm nay nô tỳ không dám tin bát gia thân thể có khiếm khuyết, rõ ràng là khí huyết phương cương, sinh long hoạt hổ a!"
"Ta nghi ngờ bát gia đang lén lút dùng xuân dược, nếu không tại sao trước đây ta hạ bao nhiêu dược cũng không có kết quả nhưng chỉ mới qua một đêm lại như thoát thai hoán cốt?"
"Lệnh ái nói rất có lý, bát gia phương diện đó không được cũng đâu phải ngày một ngày hai, hôm qua đột nhiên có tinh thần muốn tiêu kí ngài, nô tỳ nghĩ trong chuyện này nhất định có ẩn tình." A Xán đem khăn lau đặt qua một bên, khinh thủ khinh cước giúp lệnh ái mặc lại y phục, dấu vết ái đêm qua nhanh chóng biến mất sau lớp áo: "Lẽ nào bát gia đã phát hiện chúng ta lén lút hạ dược vào đồ ăn nhưng tinh thần mãi vẫn không hồi phục, trong lòng quá mức hổ thẹn nên đã tự mình đi tìm một phương thuốc khác có tác dụng hơn?"
"Không có khả năng, bát gia nếu đã biết nhất định sẽ tìm ta hỏi cho ra lẽ.
Con người bát gia thẳng thắn cương trực, ghét nhất là người khác ở sau lưng nàng lén lút làm chuyện bất chính, dù cho là ta đi chăng nữa vẫn sẽ bị ngài trực diện chất vấn." Phó Tuyệt Ca nghĩ mãi không ra lý do, rốt cuộc bát gia đã làm gì để tinh thần có thể phấn chấn trở lại a?
"Dù sao đây cũng là chuyện tốt, lệnh ái không cần quá lo lắng.".