"A Xán nói với ta còn có thể giả sao?"
"Không hoàn toàn giống như nàng nghĩ đâu." Đông Phương Tầm Tuyết len lén thở dài một tiếng: "Lục hoàng huynh không phải không quan tâm Đại nương tử nhưng thế lực của Lý gia trong triều rất lớn, đến ta còn phải kính nể bọn họ hai phần huống chi lục hoàng huynh không binh không quyền.
Biết là Đại nương tử bị Lý Mậu hà hiếp, thai nhi cũng vì vậy mà sảy mất nhưng lục hoàng huynh không còn cách nào ngoài giả vờ không biết để bảo vệ Đại nương tử an toàn.
Nàng nghĩ thử xem, Đại nương tử xuất thân nhi nữ thương nhân không quyền không thế, gia đình chỉ có ba xưởng muối nhỏ thì làm được gì Lý gia? Bọn họ đành phải cắn răng nhẫn nhục chờ đợi cơ hội khác, lúc này lấy cứng đối cứng chỉ sợ mạng của Đại nương tử cũng không giữ được."
"Cũng không thể bỏ mặc nàng vừa mất con chứ? Đại nương tử gả đi ba năm mới có thai giờ lại bị người khác hại sảy mất, quan gia thì không ở bên cạnh an ủi, vạn nhất nghĩ không thông suốt tự làm hại chính mình thì sao?"
"Lục hoàng huynh đều là vì nghĩ cho Đại nương tử."
Câu trả lời này của bát gia khiến Phó Tuyệt Ca không hài lòng, dựa vào cái gì lại bắt Đại nương tử chịu thiệt thòi?
"Nếu đã không thể bảo vệ Đại nương tử thì ngay từ đầu lục gia đừng hứa hẹn, đừng dùng tam thư lục lễ nghênh đón nàng vào phủ, cũng đừng cho nàng hy vọng rồi lạnh lùng đạp đổ.
Biết rõ trong phủ có bao nhiêu oanh oanh yến yến, bọn họ đều xem thường xuất thân thương nhân của Đại nương tử vẫn cố chấp làm như không thấy để nương tử chịu thiệt thòi.
Đây là tác phong của hoàng tước sao? Trái cũng muốn phải cũng muốn, quyền lực mỹ nhân đều phải có, loại người ích kỷ như vậy cũng xứng có được tình yêu hay sao?"
"Tiểu ngốc đừng hồ đồ!"
Đông Phương Tầm Tuyết cẩn thận vén mành nhìn thử, xe ngựa chầm chập di chuyển trên một con đường vắng, những lời ban nãy của tiểu ngốc hẳn là không bị người khác nghe thấy.
Phó Tuyệt Ca hít thở có chút không thông, nghẹn đỏ bừng gương mặt: "Ta nói không đúng sao? Bát lang, có phải ngài cũng nghĩ giống lục gia?"
"Ta là người thế nào chẳng lẽ nàng không biết? Nhưng không phải ai cũng có thể giống như ta dung túng nàng, yêu thương nàng, chấp nhận từ bỏ mọi thứ vì nàng.
Lục hoàng huynh hắn không buông bỏ được lẽ nào nàng còn muốn bức hắn hưu hết đám thê thiếp trong hậu viện mới vừa lòng? Tiểu ngốc, nàng không còn là tiểu nha đầu nữa, tranh đấu hậu viện, tranh quyền đoạt lợi trên triều đường đều là ta sống ngươi chết, lục hoàng huynh bảo toàn đại cục có gì không đúng?"
"Nhưng...!nhưng biết rõ không thể còn gieo hy vọng làm gì?"
Phó Tuyệt Ca yếu ớt cúi đầu đè nén tiếng nức nở, nghĩ đến Đại nương tử liền nhớ lại bản thân kiếp trước bị thiếp thất hại đến nỗi không sinh được con, trong lòng đau như có người dùng móc câu móc vào lôi hết tâm phế ra ngoài.
Là quân quý đều phải trải qua nỗi đau này sao? Là quân quý thì không thể mưu cầu hạnh phúc cho bản thân sao?
Dang tay đem tiểu ngốc ôm vào lòng mềm nhẹ dỗ dành: "Hảo, ta biết nàng nghe chuyện này trong lòng không dễ chịu, nếu muốn ta có thể đưa nàng đi thăm Đại nương tử."
"Thật?"
"Thật, vừa hay nhị hoàng tỷ cũng bảo Đại nương tử của nàng đến thăm."
Phó Tuyệt Ca nghĩ ngợi một chốc liền gật đầu đồng ý, bát gia lớn tiếng phân phó mã phu bên ngoài quay đầu xe đến Lục vương phủ thăm Lục vương phi.
Lần đầu tiên đến phủ đệ lục gia Phó Tuyệt Ca có hơi choáng ngợp, không ngờ nơi này so với Thân vương phủ của bát gia còn lớn hơn.
Qua lời kể của bát gia mới biết được trước đây lục gia rất được lòng Hoàng thượng nhưng sau chuyện của tứ gia, lục gia và các hoàng tước khác đều bị lạnh nhạt.
Phủ đệ này được xây dựng trước khi chuyện tứ gia mưu hại Hoàng thượng bại lộ cho nên trong tất cả huynh đệ tỷ muội phủ đệ của lục gia là lớn nhất.
Tên gia đinh gác cửa trông thấy bát gia dẫn theo một tiểu cô nương không khỏi nghi hoặc dò hỏi: "Bát gia đây là..."
"Chuyện này không liên quan đến ngươi, nói với chính phi có bản vương và Phó tam lệnh ái đến thăm."
"Vâng."
Gia đinh nhanh chóng chạy đi không quên để cửa mở cho bát gia và Phó tam lệnh ái đi vào.
Hai người thong dong vừa tản bộ vừa ngắm cảnh, so với bài trí trong Thân vương phủ thì có phần lộn xộn, hoa hoa thảo thảo chen chúc nhau chiếm hết lối đi.
Qua hai cái ngã rẽ, bốn đoạn hành lang nhìn sang phía tây nam là gian phòng của vương phi Chu thị Chu Mạn Yên.
Từ ngoài cửa đã nghe thấy tiếng khóc thê lương của Đại nương tử, bát gia ái ngại không muốn vào nên đã sang tịnh thất bên cạnh ngồi đợi.
Phó Tuyệt Ca một mình bước lên gõ cửa, rất nhanh một cung nữ bước ra trên mặt giấu không được tia phiền muộn.
"Nương tử nhà ta không tiếp khách, ngươi có việc gì cứ trực tiếp báo nha hoàn đi."
"Ta là Khang Ninh Công Phó tam lệnh ái Phó Tuyệt Ca."
"Nguyên là là Phó tam lệnh ái." Cung nữ thức thời đem cửa mở rộng, tay hướng vào trong phòng ra hiệu mời: "Nương tử nhà ta đợi ngài đã lâu, lệnh ái thỉnh tiến."
Phó Tuyệt Ca ưu nhã nhấc váy lụa bước vào phòng Lục vương phi, tiếng khóc nức nở vẫn văng vẳng khắp phòng xen lẫn mấy câu an ủi của Nhị vương phi.
"Tuyệt Ca vấn an Nhị vương phi, Lục vương phi."
"A? Ngươi đến rồi?" Lục Ngưng quay sang Chu Mạn Yên giới thiệu: "Đây là sủng thiếp của bát gia, tương lai không chừng giống chúng ta là chính phi đó."
Chu Mạn Yên rút khăn lụa lúng túng chà lau nước mắt: "Thất lễ rồi."
"Nương nương đừng nói như vậy, là ta đến không đúng lúc làm phiền hai vị nương nương nói chuyện."
Cung nữ đặt ghế bên cạnh Nhị vương phi ra hiệu mời Phó Tuyệt Ca liền cảm kích gật đầu hai cái thay cho lời cảm tạ rồi vén váy ngồi xuống.
Lúc này mới phát hiện trên tháp còn có một tiểu hài tử, trái phải cầm ba bốn khối cao điểm, miệng nhỏ chóp chép nhai quả hạnh.
Hai má bánh bao ửng hồng như quả táo dồn đầy thức ăn không ngừng di chuyển lên xuống.
Nhìn phục sức trên người tiểu nữ công tử rồi nhìn sang Nhị vương phi, chín phần là công tử của nhị gia và Nhị vương phi.
"Quân Quân mau đến đây vấn an Phó thẩm thẩm đi."
"Ây, không phải, không phải!" Phó Tuyệt Ca luống cuống xua tay từ chối: "Nếu nói vấn an phải là Tuyệt Ca vấn an nữ công tử mới phải."
"Ngươi sau này gả cho bát gia chính là thẩm thẩm của Quân Quân, nàng hành lễ với ngươi là việc nên làm." Nhị vương phi hướng Đông Phương Thường Quân ngoắc ngoắc tay, nha đầu lập tức bỏ cao điểm chạy đến bên cạnh mẫu phi: "Ngoan, Quân Quân gọi bát thẩm thẩm."
"Không nên! Trưởng nữ công tử đừng gọi ta như thế!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Tự Dưng Phát Hiện Em Trai Rất Đáng Yêu
.
Cố Nguyệt Vương
.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
.
Em Không Cần Lại Cô Đơn
=====================================
Tiểu Thường Quân không hiểu chuyện gì nhưng vẫn nghe theo mẫu phi gọi một tiếng: "Bát thẩm thẩm an hảo!"
Phó Tuyệt Ca muốn đập đầu vào tường, chuyện này không thể đùa được, Nhị vương phi sao có thể trưởng nữ công tử tuỳ ý hồ loạn xưng hô!?
"Tiểu Quân Quân đến đây."
Chu Mạn Yên chậm rì rì đưa tay sờ hai má bầu bĩnh của tiểu Thường Quân, hốc mắt nhanh chóng ẩm ướt tràn ra một giọt lệ nóng hổi.
Hài tử của nàng mất rồi, còn chưa kịp nhìn thấy ánh mặt trời đã phải đi qua cầu Nại Hà.
Nơi đó lạnh lẽo như vậy, cô đơn như vậy, tiểu hài tử yếu ớt bé nhỏ phải làm sao đây?
"Yên Mạn đừng khóc nữa, ngươi khóc mấy ngày rồi còn khóc nữa mắt sẽ hỏng mất." Lục Ngưng choàng người qua giúp nàng chà lau nước mắt: "Lục gia cũng nói sẽ thay ngươi đòi lại công đạo, ngươi lúc này nên kiên nhẫn chờ đợi, sớm muộn cũng có ngày Lý Mậu phải trả giá cho chuyện ác mình đã làm."
"Trả giá thì sao chứ? Hài tử của ta có sống lại được hay không? Ta cái gì cũng không cần chỉ cần đứa nhỏ này thôi, tại sao Lý thị lại đối xử với ta như vậy?"
Khuyên cũng đã khuyên rồi nhưng Chu Mạn Yên chung thuỷ không nghe lọt tai, Lục Ngưng bất đắc dĩ nhìn qua Phó Tuyệt Ca mong nàng có thể nghĩ ra cách gì đó an ủi được đối phương.
"Có phải vương phi nương nương rất không cam tâm? Tại sao hài tử của ngươi dễ dàng bị người ta hại chết còn ả hài tử lại có thể khoái hoạt sống trên đời?"
"Tuyệt Ca!" Lục Ngưng hoa dung thất sắc quơ tay bịt chặt miệng nàng: "Ngươi nói lung tung gì vậy? Mấy lời này để ngươi nói hay sao?"
"Ta không muốn tiếp tục giả làm người lương thiện, một mạng đổi một mạng, không phải mạng Lý Mậu thì là mạng của hài tử ả.
Vương phi nương nương ngài thẳng thắn nói cho ta biết, rốt cuộc ngài muốn làm thế nào? Phó Tuyệt Ca ta có chết cũng phải giúp ngươi đòi lại phần công đạo này!"
Chu Mạn Yên thất thần rất lâu không biết là đang nghĩ cái gì, ngón tay vô thức siết chặt khăn lụa đến nhăn nhúm.
Những lời nàng muốn nói cùng lục gia đều bị Phó Tuyệt Ca nhìn thấu, phải, nàng sớm đã muốn lấy mạng mẫu tử Lý Mậu đền mạng cho hài tử của nàng.
Dựa vào cái gì nàng phải nhường nhịn ả? Dựa vào cái gì hài tử của nàng không thể sống tiếp? Dựa vào cái gì chứ?!
Mắt thấy sắc mặt Chu Mạn Yên phát sinh biến hoá, Lục Ngưng sợ hãi kéo tay Phó Tuyệt Ca: "Ngươi đừng xúi giục nàng làm chuyện xấu, Lý gia là người để chúng ta có thể đắc tội sao? Chuyện lần này ta cảm thấy vẫn nên đợi lục gia xử lý..."
"Đợi? Đợi đến bao giờ? Đợi đến khi Lý Mậu con cháu đầy nhà, đợi đến khi Lý gia vinh hiển, đợi đến khi không ai có thể áp chế bọn họ nữa sao?" Phó Tuyệt Ca dứt khoát gạt đi cánh tay của Lục Ngưng: "Nhị nương nương nếu không muốn thì không cần tham gia, đây là chuyện của ta và Lục nương nương."
Chu Mạn Yên cắn chặt môi dưới đến bật máu, lấy hết dũng khí khàn khàn mở miệng: "Ngươi thật có thể giúp ta?"
"Phải, ta có thể giúp nương nương đạt thành tâm nguyện khiến Lý Mậu phải nhận lãnh quả báo."
"Yên Mạn ngươi đừng hồ đồ!"
"Hài tử của ta chết rồi, đến việc báo thù cho nó ta cũng làm không được vậy ta sống trên đời này còn ý nghĩa gì chứ?" Chu Mạn Yên thê lương cười một tràng dài, tay bám trên chiếc nôi đứng dậy, cả người run rẩy nhưng liễu trước gió đông: "Lục lang sẽ không vì ta mà đắc tội Lý gia, ta chỉ có thể dựa vào bản thân đòi lại công đạo cho hài tử."
"Yên Mạn..."
Phó Tuyệt Ca đưa mắt nhìn Nhị vương phi lén lút trút tiếng thở dài: "Nhị nương nương cũng phải chia sẻ phu quân với người khác không phải rất thống khổ sao?"
"N-Nhị gia đối đãi ta rất tốt, B-Bạch thị vẫn chưa có hài tử..."
"Là lúc nào? Sớm muộn mà thôi."
Lục Ngưng bất tri bất giác cảm thấy sợ hãi, vô thức nắm lấy bàn tay Đông Phương Thường Quân kéo nha đầu về phía mình.
Bạch thị có phụ thân quyền cao chức trọng vạn nhất ả sinh hạ được công tử, vậy thì nhi nữ của nàng phải làm sao đây? Liệu có giống như hài tử của Chu Mạn Yên bị người khác hại chết?
Phó Tuyệt Ca chỉ một câu đã thành công kéo được Lục Ngưng vào cuộc, nữ nhân chung quy đều vì hài tử chính mình mà ích kỉ.
Ba người lặng lẽ bàn đối sách với nhau bắt đầu xử lý những kẻ tâm địa bất chính trong hậu viện.
Quá giờ mùi Phó Tuyệt Ca mới rời khỏi phòng Lục vương phi, đúng lúc lục gia vừa trở về muốn đi xem vương phi nhà mình, nàng liền tránh qua một bên nhường đường.
Đông Phương Tầm Tuyết ở tịnh thất nhận được tin liền ra đón nàng: "Xong rồi?"
"Đều xong rồi." Phó Tuyệt Ca ngoài mặt vẫn bình tĩnh ôm lấy cánh tay bát gia làm nũng: "Cả ngày không ăn được gì, có chút đói, hay là về vương phủ dùng thiện nhé?"
"Hảo."
======================
Năm ngày sau Phó Tuyệt Ca đến Nghĩa vương phủ giao cho Chu Mạn Yên một gói giấy, thứ này nàng phải tìm rất lâu mới có được, bỏ vào trà bánh sẽ không lưu lại dấu vết gì.
Lúc đưa thứ này Phó Tuyệt Ca đinh ninh Lục vương phi chỉ trả thù mẫu tử Lý Mậu, không ngờ tất cả công tử đều dùng phải loại thuốc này.
Chu Mạn Yên đem dược cho vào thức ăn của các vị công tử, mấy ngày sau đó bản thân lấy lý do lên chùa cầu phúc cho vong nhi mà ly khai vương phủ.
Mẫu tử Lý Mậu hai ngày sau đột tử, các vị công tử cùng lúc phát bệnh qua đời, người của Hình bộ đến điều tra cũng không tra ra cái gì.
Lục hoàng tước không phải đồ ngốc mà không biết chuyện này có ẩn tình, nhưng hắn không dám điều tra sợ sẽ khiến Chu Mạn Yên chịu tù hình, cố nén đau đớn tiễn tất cả công tử lên đường.
Hắn đối với Chu Mạn Yên là thật tâm thật ý cũng biết nàng vì hắn đã phải không ít uỷ khuất, nếu nàng muốn báo thù cho vong nhi hắn cũng không còn lời gì để nói.
Sau bảy ngày Phó Tuyệt Ca lại tìm Lục Ngưng đưa một gói thuốc, thứ bên trong có thể khiến Bạch thị cả đời không thể hoài thai.
Lục Ngưng thẳng tay thả vào trong thúc thai dược của Bạch thị, uống được mười ngày nửa tháng thì xuất hiện tình trạng xuất huyết không ngừng.
Thái y kiểm tra phát hiện thân thể Bạch thị không thể chịu được dược phối mạnh như vậy, kết quả thương đến nội căn khiến bản thân không thể sinh con.
Tất cả tất cả đều do một tay Phó Tuyệt Ca an bài, dễ dàng tiễn tất cả những kẻ có tâm tư hại người lên Tây Thiên.
Đông Phương Tầm Tuyết liếc mắt đã biết có người giở trò cũng biết người hạ thủ là Phó Tuyệt Ca, nhưng nàng vẫn theo hoàng huynh hoàng tỷ lựa chọn yên lặng.
Tính khí tiểu ngốc nàng hiểu rõ hơn ai hết, trước nay luôn bài xích chuyện tước quý nạp thiếp, nghe chuyện lục hoàng tẩu bị thiếp thất hãm hại mất con lại càng thêm bất mãn.
Nha đầu tuy bướng bỉnh nhưng làm gì đều biết giữ chừng mực càng không có chuyện hãm hại tiểu hài tử vô tội.
E là lục hoàng tẩu nhiều năm tích tụ uất ức mới nhịn không được độc chết tất cả công tử của lục hoàng huynh.
Chung quy lục hoàng huynh là người đáng thương nhất, nhắm mắt mở mắt tất cả công tử đều rời đi để hắn kẻ đầu bạc phải tiễn người đầu xanh.
Phó Tuyệt Ca cũng nhận ra bát gia đã phát hiện chuyện nàng làm nhưng không thấy đối phương vạch trần, nàng không biết trong lòng ngài ấy rốt cuộc đang nghĩ thế nào.
Chiều tối A Xán đột ngột xông vào ngoạ phòng, lén lén lút lút nhìn ra ngoài cửa xem xét một lượt rồi mới vòng ra sau bình phong tìm gặp tam lệnh ái.
Phó Tuyệt Ca từ đầu đã thấy nàng lấp ló nhưng không lên tiếng hỏi, tiện tay đặt trản trà xuống bàn phát sinh tiếng cạch rất nhỏ.
"Làm gì đấy?"
A Xán thần bí tiến đến bên cạnh Phó Tuyệt Ca, hạ thấp giọng thì thầm vào tai nàng: "Thứ đó tìm thấy rồi."
"Thật? Có tác dụng?"
"Thứ này lấy từ trong cung ra công hiệu không cần phải bàn cãi, lệnh ái cứ việc yên tâm tuyệt đối không hại đến thân thể bát gia.
Nô tỳ còn nghe nói nhiều đời đế vương đều dùng loại thuốc này, đảm bảo dùng xong các vị quý nhân trong cung đều mang thai."
Phó Tuyệt Ca mừng rỡ tiếp nhận một chồng bảy tám gói giấy nhỏ trong tay A Xán, mở ra xem thử hoá ra là dược phấn vậy thì không cần mất công sức sắc thuốc.
"Bỏ trực tiếp vào trà bánh hay phải pha với thứ khác?"
"Pha với rượu công hiệu càng rõ rệt."
"Ngươi đi chuẩn bị rượu đi, chốc nữa bát gia hồi phủ..."
Nửa về sau không cần tam lệnh ái nói A Xán cũng biết, tay chân mau lẹ sai người chuẩn bị rượu thịt, bản thân thì nhân lúc không ai để ý đổ dược phấn vào rượu..