Dòng người hành hương vẫn nườm nượp kéo dài không ngớt dù bầu trời đã tối đen như mực.
Đầu năm mới ai cũng muốn đến trước mặt chân nhân thần tiên cầu mong một năm phong điều vũ thuận, gia trạch an ổn, phúc thọ khang an.
Dù phải đứng mấy canh giờ dưới nắng hay chen chúc nhau thắp một nén hương thì trên mặt vẫn chưa từng mất đi nụ cười.
Xe ngựa nặng nề lăn bánh theo dòng người đông đúc hồi kinh, cứ nghĩ sẽ về kịp trước khi phóng yên hoa vạn vạn không ngờ yên hoa gì đó sớm đã kết thúc rồi.
Phó Tuyệt Ca nuối tiếc đưa mắt nhìn lên bầu trời không một gợn mây, hôm nay thời tiết rất thích hợp để ngắm yên hoa vậy mà lại để lỡ mất.
"Muộn cũng muộn rồi hay là ta đưa nàng về phủ nghỉ ngơi dù sao mồng ba nàng còn phải chuẩn bị lễ cập kê mà."
"Ở đây náo nhiệt như vậy nếu trở về có chút đáng tiếc." Phó Tuyệt Ca nhích lại gần bát lang, vòng tay qua ôm lấy cánh tay nàng rồi tựa đầu lên vai thủ thỉ: "Ta muốn cùng ngài đi dạo."
Đông Phương Tầm Tuyết vén mành cửa nhìn thử, dòng người tấp nập như ong vỡ tổ thật sự không thích hợp đi dạo.
Lại nói tiểu ngốc là quân quý, giữa đường lớn xuất hiện một quân quý thơm ngọt như vậy sợ là sẽ dẫn dụ đám tước quý vừa vỡ lòng đến quấy rầy.
"Hôm nay trễ rồi, ngày mai chúng ta đi sớm có được không?"
Phó Tuyệt Ca bĩu bĩu môi không vui nhưng vẫn gật đầu đáp ứng: "Về vương phủ nghỉ ngơi được không?"
"Vậy cũng được."
Trong lòng Phó Tuyệt Ca sớm đã tính toán, hai người sớm tối kề cận chuyện nên làm cũng đến lúc phải làm rồi, tốt nhất là nửa năm sau mang thai sinh cho bát gia trưởng tử.
Nói nàng nóng lòng gấp gáp cũng không sai, Hoàng thượng Hoàng hậu trước nay đều có ý muốn chọn Phó Yên Ca làm đích nương tử, nếu nàng không tranh thủ sợ là thứ thiếp cũng không có chỗ.
Trưởng tử của bát gia nhất định phải là nàng sinh.
Hạ quyết tâm hôm nay phải thành sự, Phó Tuyệt Ca vừa nom nóp lo sợ vừa thấp thỏm chờ mong, không biết nghĩ đến cái gì mà hai má thiếu nữ ửng hồng như say rượu.
Xe ngựa mải miết rong ruổi trên đường dài, dưới ánh đèn phồn hoa náo nhiệt cảnh xuân sắc dường đã nở rộ bên trong mã xa.
Qua thêm nửa canh giờ xe ngựa mới chậm chạp dừng trước cửa vương phủ, Mi Cát A Xán nhảy xuống xe một người bê bục gỗ một người đi gõ cửa, nhanh chóng hầu hạ chủ tử về phòng nghỉ ngơi.
Từ đêm trước Phó Tuyệt Ca đã không còn là cung nữ của bát gia, sự xuất hiện của nàng ở vương phủ vào đêm nay bắt đầu mang một ý nghĩa khác.
Hạ nhân dĩ nhiên không dám có ý kiến, nhanh chóng thu dọn phòng ốc rồi chuẩn bị trà bánh cho hai vị chủ tử lót dạ khi cần.
Phó Tuyệt Ca vẫn giữ thói quen cũ phao cho bát gia một bình trà, điểm tâm nàng không kịp chuẩn bị miễn cưỡng để đối phương dùng điểm tâm trù sư làm.
Vừa hay trước khi các nàng trở về hạ nhân đã kịp đốt than lô huân ấm gian phòng, tuy sàn nhà vẫn còn điểm ẩm lạnh nhưng tốt hơn ngoài trời rất nhiều.
"Bát lang cả ngày vất vả rồi, mau uống trà làm ấm thân đi." Phó Tuyệt Ca đưa trản trà vừa phao đến trước mặt Đông Phương Tầm Tuyết, mềm nhẹ nhoẻn miệng cười như xuân phong thổi tan băng giá: "Không nghĩ ngài lại đích thân đến Công tước phủ, nương thân coi như được nở mày nở mặt, sáng nay còn đem ngọc bội của ngài khoe với thân thích bọn họ.
Chính phòng bên đó có vài người đến cầu thân nhưng liên tục cự tuyệt mòn mắt trông đợi ngài đích thân đến phủ cầu thân.
Vậy mà người được phúc lại là ta, nhị tỷ tỷ nàng hận không thể đuổi ta ra khỏi phủ, cả buổi đều không thèm nhìn mặt ta."
Đông Phương Tầm Tuyết bật cười thành tiếng, dịu dàng nắm lấy cổ tay Phó Tuyệt Ca đem nàng kéo ngồi lên đùi bản thân: "Nha đầu ngốc, chuyện của chúng ta người trên kẻ dưới đều biết cả rồi chỉ còn thiếu lễ nghi mà thôi.
Ta cũng muốn đem chuyện này giải quyết nhanh chóng nhưng lại không muốn nàng chịu uỷ khuất, đành phải chờ một thời gian nữa mới nói với phụ hoàng mẫu hậu."
"Ta chờ được, bát lang đừng lo cho ta." Phó Tuyệt Ca thoáng ngập ngừng, ngước mắt quan sát sắc mặt của tình lang rồi ngượng ngùng cúi đầu vò vò mép tay áo: "Sáng nay bá mẫu và thẩm thẩm cùng ta nói chuyện, nói ta có phúc con cái nếu gả vào vương phủ không tới nửa năm sẽ sinh được quý tử.
Nương cũng hối thúc ta sau khi nhập phủ phải lập tức mang thai như vậy mới có thể liên tiếp sinh hạ tử tự giúp ngài khái chi tán diệp."
"Mấy lời này đúng là dễ nghe." Đông Phương Tầm Tuyết nửa đùa nửa thật nhấc cằm Phó Tuyệt Ca lên một đoạn: "Nương tử ý tứ nàng thế nào? Có muốn giúp ta sinh hạ trưởng tử hay không?"
Phó Tuyệt Ca thẹn thùng đẩy cánh tay bát lang, đảo mắt nhìn sang hướng khác, hai má bánh bao nhuộm đỏ đến mức không thể đỏ hơn.
Là tước quý đã thành niên lại cùng Phó Tuyệt Ca nhiều năm xa cách, nói không muốn tiến thêm một bước là nói dối.
Nặng nề nuốt khan một ngụm nước bọt, bàn tay đặt trên eo nhỏ bắt đầu không an phận lần mò khắp nơi chẳng mấy chốc thắt lưng vải liền rơi xuống sàn nhà.
Ngoan ngoãn ngẩng đầu đón nhận nụ hôn ngọt ngào từ tình lang, lòng lâng lâng ngỡ như đang vi vu trên cửu trùng thiên, hạnh phúc đến quá đột ngột khiến Phó Tuyệt Ca lo sợ tất cả đều là huyễn cảnh.
Hy sinh nhiều như vậy, kiên cường đến như vậy đều vì mong có thể ở bên nữ nhân này, cả đời nương tựa vào nhau không ly không biệt.
Phó Tuyệt Ca đưa tay mơn da cổ mềm mại của bát lang, từ từ giúp đối phương cởi xuống y phục.
Nụ hôn dần rơi xuống trước ngực, vạt áo lỏng lẻo tháo rời để lộ yếm nhung hồng thẫm, mặt trên thêu hình hoa cúc phi thường tao nhã.
Không biết có phải những lời Phó Tuyệt Ca vừa nói quá hấp dẫn nên nhất thời Đông Phương Tầm Tuyết không thể nghĩ gì ngoài tiêu kí.
Động tác tay trở nên mạnh bạo, y phục trên người bị kéo xộc xệch không ra hình dạng gì, nhanh chóng từ trên ghế đứng dậy vừa hôn môi vừa di chuyển qua giường ngủ.
Phó Tuyệt Ca vung vẩy chân hai cái, váy lụa lệch từng chút rồi rơi xuống sàn, toàn bộ cẳng chân trắng trẻo vắt hẳn lên thắt lưng bát lang.
Nôn nóng muốn cùng bát lang tiêu kí, tốt nhất là sau lần này nàng liền có hỉ.
Hơi thở nóng hầm hập thổi lên cổ có chút ngứa ngáy, Phó Tuyệt Ca giống như con mèo nhỏ không ngừng cọ loạn trong ngực khiến Đông Phương Tầm Tuyết muốn đem nàng hung hăng khi dễ.
Cô nương lớn lên xinh đẹp lại có tin tức tố thơm ngọt quyến rũ như vậy bất kì tước quý nào cũng dễ dàng đổ gục dưới chân nàng.
Cái yếm bị kéo lệch qua một bên, lửa tình hừng hực thiêu đốt tia lý trí cuối cùng, dứt khoát một ngụm mút lấy tiểu hồng đậu bên trái.
Phó Tuyệt Ca nị nị kêu lên, hai chân vòng chặt qua thắt lưng nàng, hông nhấc lên cao một đoạn đem hai bầu ngực trắng trẻo áp lên mặt.
Đông Phương Tầm Tuyết dần dần không còn ý tứ nhân nhượng nữa mà chuyển sang mạnh mẽ chiếm đoạt, bàn tay rảnh rỗi ve ngực phải mập mạp béo tốt.
"Ưm..."
Phó Tuyệt Ca liên tục hôn lên mặt bát gia, cả người bị lửa tình bao trùm khó chịu vặn vẹo, đem thân cọ xát vào điểm nhạy cảm của người bên trên.
Ngay lập tức sắc mặt bát gia trở nên cổ quái, phần eo càng hạ thấp xuống, dưới lớp vải vóc dày nặng vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của nàng.
"Tiểu ngốc, nương tử."
"Bát lang, ưm...!đừng vội."
Đương lúc hai ngươi hoả tình lấn át lý trí thì ngoài cửa truyền đến tiếng nói của A Xán: "Lệnh ái, nương tử hỏi người đêm nay có hồi phủ hay không? Nếu không về phải giữ ý tứ không được tuỳ tiện lỗ mãng, đợi đến tiết nguyên tiêu vạn sự thành rồi mới hành phòng."
"..." Phó Tuyệt Ca ai thán nhìn trời, nương thân sao lại lúc này nhắc nhở nàng chuyện hành phòng chứ!?
Đông Phương Tầm Tuyết rất nhanh hoà hoãn trở lại cũng phát hiện bản thân đã thất thố, vội vàng rời khỏi người Phó Tuyệt Ca giúp nàng chỉnh sửa y phục ngay ngắn.
"Xin lỗi, là ta không nghiêm túc, đã hứa với nàng đến khi thành thân mới động phòng vậy mà..."
"Không cần thiết!" Lần này đến lượt Phó Tuyệt Ca thất thố, xấu hổ xua tay giải thích: "Ngài không cần tự trách, chúng ta sớm tối kề cận chuyện phát sinh hôm nay cũng là nên có."
Đông Phương Tầm Tuyết cắn cắn môi dưới, rất không tình nguyện rời khỏi giường: "Nàng nghỉ ngơi, ta về phòng ngủ trước."
Nói xong liền xoay người bỏ đi để lại Phó Tuyệt Ca ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.
Gì chứ? Bát gia đã muốn đến mức đó rồi còn có thể từ bỏ không làm sao?!
...
"Lệnh ái làm sao vậy? Cả ngày nay ngài đều ủ rũ không vui, có phải lại cãi nhau với bát gia rồi không?"
Phó Tuyệt Ca chậm rì rì quét đầu bút vào nghiên mực, mắt vẫn nhìn quyển sách gác trước mặt, trong lòng phiền não luyện chữ có thể giúp tịnh tâm.
Cả đêm qua Phó Tuyệt Ca không ngừng nghĩ về chuyện bát gia cự tuyệt nàng thân cận, thật sự là không có lý do a, tại sao ngài phải kiên quyết như vậy chứ?
Bình thường tước quý cảm nhận tin tức tố ngọt ngào của quân quý liền phát cuồng mất hết khống chế, duy bát gia từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên dáng vẻ Liễu Hạ Huệ.
Nàng bắt đầu hoài nghi bản thân không phải là quân quý, hoặc tuyến mùi của nàng có vấn đề không thể phát được tin tức tố.
Kiềm nén cả ngày rốt cuộc nhịn không được hỏi A Xán đang mài mực bên cạnh: "Ngươi có ngửi thấy mùi của ta không?"
"A?" A Xán ngơ ngác không hiểu: "Mùi gì?"
"Là tin tức tố, ngươi có ngửi được không?"
"Lệnh ái ngài quên rồi sao? Nô tỳ là cùng nghi không thể ngửi được mùi của ngài.
Có điều hôm qua nô tỳ nghe được hai vị công tử của chi năm chi bảy nói mùi của lệnh ái rất ngọt giống như là mật vậy, bọn họ đã phải uống khư ô thang mới có thể bình tĩnh tiếp tục dùng tiệc đó."
Phó Tuyệt Ca nghe xong vẫn bán tín bán nghi: "Thật sao? Ngươi không lừa ta chứ?"
"Nô tỳ lừa ngài làm gì? Thủ vệ theo bảo vệ ngài cũng nói ngài mùi rất ngọt, mỗi lần đi theo ngài đều phải uống khư ô thang." A Xán đặt thỏi mực xuống bàn, khom người lấy một tờ giấy khác thay tờ giấy trên bàn: "Lệnh ái hỏi chuyện này làm gì? Là bát gia không ngửi được mùi của ngài sao?"
"Chuyện này ta cũng không biết chỉ là cảm thấy rất khó hiểu.
A Xán ngươi nói rốt cuộc có tước quý nào ôm ôm hôn hôn quân quý xong lại không muốn tiến thêm một bước tiêu kí?"
"Hả? Sao có thể chứ!? Tước quý bọn họ chiếm hữu cao được ôm sẽ đòi hôn, được hôn sẽ đòi tiêu kí, trừ phi cơ thể có vấn đề bằng không tất cả đều sẽ không khước từ mê hoặc của quân quý."
"..." Phó Tuyệt Ca trong đầu nảy lên ý nghĩ vô cùng đáng sợ, lặng lẽ nuốt xuống một ngụm nước bọt: "Thật sự không có tước quý nào như vậy sao?"
"Dĩ nhiên." A Xán phát hiện sắc mặt lệnh ái có chút cổ quái liền đem chuyện nàng vừa hỏi liên tưởng lại một chỗ, dần dần phát hiện có gì đó không đúng: "Ý ngài là bát gia đêm qua chỉ ôm hôn chứ không làm gì hơn?"
"C-Có sờ một chút sau đó thì..."
A Xán hít phải một ngụm lãnh khí: "Tước quý sao lại như vậy được có khi nào bát gia..."
"Không thể nào!" Phó Tuyệt Ca lạnh giọng phản bác, bút cũng đặt lại xuống gác: "Ngài ấy tuổi còn trẻ lại không có bệnh tật gì ta không tin ngài không có cảm giác với ta!"
"Chuyện này không liên quan đến có cảm giác hay không mà là thân thể khiếm khuyết nha." A Xán khẩn trương sáp đến gần Phó Tuyệt Ca: "Ngài quên bát gia thần hồn khuyết thiếu sao? Nữ thì suy âm, nam thì suy dương, có khả năng bát gia vì như vậy mà không thể tiêu kí ngài."
Thâm tâm một trận lạnh lẽo tựa hồ đang đứng giữa đồng không mông quạnh hứng chịu vô số bão tố.
Nếu nói bát gia vì thần hồn khuyết thiếu mà suy dương thì việc ngài nửa chừng dừng lại có thể lý giải được.
Phó Tuyệt Ca có chút mơ hồ, nàng không biết phải làm thế nào cũng không biết nên đối mặt với ngài ra sao.
Lẽ nào lời sư cô nói là lừa nàng? Nàng thật sự không có phúc có cái?
Mắt thấy thân thể lệnh ái sắp đổ A Xán vội vàng đỡ lấy nàng: "Lệnh ái ngài bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó mà! Bát gia lúc này vẫn còn trẻ vẫn còn cơ hội, hay là nô tỳ giúp ngài tìm vài phương thuốc bổ dương giúp bát gia lấy lại tinh thần có được không?"
"Thứ đó có tác dụng sao? Ngài là vì thần hồn khuyết thiếu nên mới..." Nói đến đây Phó Tuyệt Ca thật sự bất lực, thương tâm ngẩng đầu nuốt nước mắt: "Tuỳ duyên, tuỳ duyên đi."
"Không thể nói như vậy được, suy dương thì bổ dương, dùng một lần không có tác dụng thì dùng mười lần! Nô tỳ không tin không thể bồi bổ dương khí cho bát gia!"
"Nói thì nói thế nhưng ta sợ bát gia không đồng ý."
"Không nói bát gia sẽ không biết được." A Xán cẩn thận kề vào tai Phó Tuyệt Ca thì thầm: "Chuyện này cũng chỉ nô tỳ và lệnh ái biết, nhiều người phức tạp sẽ ảnh hưởng tiền đồ của bát gia."
"Hảo, chuyện này giao cho ngươi nếu tìm được thuốc tốt mất bao nhiêu tiền cũng được."
A Xán chắc nịch gật đầu: "Nô tỳ lập tức an bài, lệnh ái cứ yên tâm.".