“Thu Thuỷ?!”
Phát hiện bản thân lỡ lời, Thu Cúc vội bưng chặt miệng trốn sau lưng Phó Yên Ca.
Phó Tuyệt Ca lặng lẽ nở nụ cười, tự mình cởi xuống phi phong choàng lên người Thu Thuỷ rồi quay sang mọi người nói: “Đây xác thực là nha hoàn bên cạnh nhị tỷ tỷ, cũng không biết nàng làm sao vào được đây, có lẽ là do cửu gia say rượu nhận không rõ nên mới kéo nhầm người.”
“Ta lại nghĩ nha hoàn này âm thầm ái mộ cửu gia, mà cửu gia từ đầu đã có ý bất chính với nhị lệnh ái nên mới cố ý dịch dung lừa gạt hoàng tước tiêu kí.”
“Lục nương tử nói không sai, nhị tỷ tỷ làm sao có thể làm ra loại chuyện không đoan chính như vậy, nhất định là do nha hoàn này ở phía sau bày trò.” Phó Tuyệt Ca bước đến bên cạnh Phó Yên Ca, chủ động nắm lấy hai bàn tay lạnh cóng của nàng: “Nhị tỷ tỷ đừng sợ, Tuyệt Ca sẽ không để ai vu hại tỷ tỷ.”
“Tam lệnh ái suýt chút bị nha hoàn này huỷ hoại thanh danh mà vẫn rộng lòng tha thứ, thảo nào bát gia lại sủng ái ngài như vậy, quân quý a, dịu dàng đôn hậu có tước quý nào không thích?”
“Là do ta không cẩn thận mặc y phục giống nhị tỷ tỷ bằng không đã không có hiểu lầm này.”
“Mọi chuyện xem như đã sáng tỏ, nha hoàn nhất định phải dạy dỗ thật cẩn thận.” Lục nương tử hướng hai cung nữ bên ngoài ngoắc tay: “Các ngươi đưa ả ra ngoài xối nước cho tỉnh lại, lấy xong lời khai thì giao cho Khai Phong Phủ xử trí.”
“Đa tạ Lục nương tử giúp đỡ, không còn ngài Tuyệt Ca tay chân vụng về sợ không thể xử trí ổn thoả.” Phó Tuyệt Ca trên mặt duy trì ý cười vô hại: “Hôm nay là sinh thần nhị tỷ tỷ lại khiến mọi người nhìn thấy cảnh tượng ô uế này thật thất lễ, chi bằng mọi người đến Thư Nhạc Phong của ta uống chén trà ăn chút điểm tâm?”
“Vậy bọn ta không khách sáo nữa.”
A Lệ và A Phỉ đi trước dẫn đường cho mệnh phụ, trong phòng chỉ còn lại năm người.
Lục hoàng tước bình tĩnh bước vào phòng ném cho cửu hoàng tước vẫn đang giả vờ say rượu một cái liếc mắt, thân thể lớn gan cũng lớn, dám cướp người trong tay hoàng tỷ.
Phó Tuyệt Ca chậm chạp ngồi xuống toạ ỷ, đưa mắt nhìn Phó Yên Ca vẫn bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Nhị tỷ tỷ hảo mưu tính, suýt chút nữa muội muội đã rơi vào bẫy của ngươi rồi.”
“N-Ngươi đã biết? Không thể nào, chuyện này chỉ có ta và cửu gia biết, ngươi làm sao…”
“Ngươi nghĩ Khang Ninh Phủ là chốn không người sao? Nhất cử nhất động của ngươi đều có người đến báo cáo lại cho ta, dù ngươi có trèo lên đến trời thì ta vẫn có cách đem ngươi kéo xuống.
Một Mông Hi dùng ít bạc đã có thể thu thập được, huống chi ta từ nhỏ đã sống trong thâm cung, có âm mưu nào mà nhìn không thấu? Nhị tỷ tỷ, ngươi làm ra bao nhiêu chuyện không những không giúp được gì lại còn hại đến bản thân có thấy đáng hay không?”
“Hảo a Phó Tuyệt Ca, hoá ra từ đầu ngươi đã biết hết kế hoạch của ta, còn giả vờ ngốc nghếch để dụ ta rơi vào bẫy.” Phó Yên Ca cười một tràng dài đau thắt lồng ngực, như cười người lại như cười chính bản thân: “Giăng một cái bẫy lớn như vậy ngươi không mệt sao? Ta vốn nghĩ có thể khiến ngươi thân bại danh liệt, không nghĩ đến người thân bại danh liệt lại là ta, hôm nay ta coi như được mở mang tầm mắt.
Trước đây Đại nương tử luôn căn dặn ta phải chú ý đến ngươi, ta nghĩ một nha đầu ngốc nghếch có gì đáng để phòng, kết quả hôm nay đều do ta xem thường thủ đoạn của ngươi mà ra.”
“Nhị tỷ tỷ nặng lời rồi, không ai hại ngươi ngoại trừ chính ngươi, nếu ngươi không bày mưu hãm hại ta thì ta cần gì phải đẩy ngươi vào đường cùng? Con đường này chính ngươi chọn, hôm nay chỉ muốn nói ngươi đừng nghĩ đến việc phá hoại tình cảm giữa ta và bát gia, đó là chuyện không thể làm được.”
Phó Tuyệt Ca chống lên tay vịn đứng dậy, ánh mắt dời đến trên người lục hoàng tước: “Hôm nay đa tạ lục gia tương trợ, những thủ vệ kia ngài có thể cho bọn họ trở về, phía Lý Y Cách ta sẽ báo lại cho hắn sau.”
“Không cần khách sáo, giúp ngươi là chuyện nên làm, lần sau có chuyện cứ đến tìm bản vương.” Lục hoàng tước che miệng đằng hắng một tiếng: “Người kia ta sẽ đưa về cung.”
“Làm phiền lục gia.”
Lục hoàng tử gọi người tiến vào đưa Đông Phương Tầm Lạc say rượu hồi cung, bản thân cũng không nán lại lâu, một mình cưỡi ngựa hồi phủ.
Phó Yên Ca sụp đổ ngã ngồi xuống sàn nhà, thống khổ nhìn Phó Tuyệt Ca càng đi càng xa, nàng thật sự không thắng nổi ả sao?
=====================
Tấu chương trên bàn đồng loạt rơi xuống đất, loạt âm thanh rầm rầm chấn động cả đại điện doạ tất cả cung nhân sợ hãi hai chân run lẩy bẩy quỳ rạp thành hàng.
Bát gia rất ít khi nổi giận, nhưng một khi đã tức giận thì dù ai khuyên đi nữa cũng khó mà thu thập được.
“Hỗn trướng! Một cái mao đầu tiểu tử cũng dám nhìn ngó đến người của bản vương? Các ngươi đều chết hết cả sao? Một người hữu dụng cũng không có phải để tiểu ngốc đích thân xử lý, bản vương còn giữ các ngươi lại làm gì chứ?”
“Bát gia bớt giận, bát gia bảo trọng thân thể.”
Tiểu Tư Phúc quỳ trên đất không ngừng phát run, đầu chỉ dám ngẩng lên một chút: “Chuyện này nô tài vốn không biết, là do A Phỉ cô nương bên cạnh chủ tử nương nương báo tin.
Kì thật ai cũng không ngờ cửu gia lại hành động, lục gia từng nói cửu gia không có dị thường nên không ai kịp phòng bị.”
“Còn dám nói không kịp phòng bị? Việc các ngươi cần làm là bảo vệ bình an cho chủ tử, an toàn chủ tử bảo vệ không được còn cần các ngươi làm gì? Tất cả thủ vệ bên cạnh tiểu ngốc đều đuổi đi hết, nha hoàn chỉ giữ lại A Xán còn lại đều thay mới!”
“Chuyện này…” Tiểu Tư Phúc khó xử nhìn qua Mi Cát đang quỳ cách đó không xa, nhận được cái gật đầu của nàng mới dám nói tiếp: “Bát gia bớt giận, chủ tử nương nương đêm qua có cho A Phỉ cô nương viết một lá thư, hay là bát gia xem trước rồi mới tính toán đến đuổi người được không?”
“Mang đến đây.”
Mi Cát nhanh chóng đứng dậy, lấy trong tay áo một phong thư vẫn còn thơm mùi mực: “Bát gia, thư này là do A Phỉ tự tay viết, nói là chủ tử nương nương cảm nhiễm phong hàn nên không viết nổi.”
“Đúng là một lũ vô dụng, có chiếu cố tiểu ngốc cũng làm không xong!”
Đông Phương Tầm Tuyết thô lỗ xé rách phong thư, phẩy mạnh một cái rồi giở ra xem.
Nội dung đơn giản thuật lại chuyện vừa xảy ra trong phủ, khuyên nàng có thời gian để ý đến hành tung của lão cửu, sau cuối là cầu tình cho đám hạ nhân.
Tiểu ngốc lời lẽ khẩn thiết, cầu nàng đừng phạt hạ nhân, suy cho cùng bọn họ cũng không thể lường trước hết mọi việc.
May mắn tiểu ngốc sớm có tính toán, một mặt dẫn dụ địch rơi vào bẫy một mặt trần bộ mặt thật của lão cửu và nhị lệnh ái, đây cũng xem như trong hoạ có phúc.
Quả nhiên xem xong thư lửa giận của bát gia tan hơn phân nửa, Mi Cát lén lút trút một tiếng thở hắt, may mà có lá thư này của A Phỉ bằng không bọn họ ba năm tới có khả năng phải ăn đất để sống.
“Không biết trong thư A Phỉ đã viết những gì?”
Đông Phương Tầm Tuyết đặt lại thư lên bàn, trên mặt vẫn lộ vẻ không vui tựa hồ còn rất để tâm chuyện tiểu ngốc bị ám hại: “Tiểu ngốc không muốn bản vương đuổi hết hạ nhân từng hầu hạ, nàng trước nay luôn dễ mềm lòng dễ bị dỗ ngọt.”
“Hạ nhân hầu hạ chủ tử nương nương nhiều năm không có công lao cũng có khổ lao, chuyện lần này thật sự không liên quan đến bọn họ, coi như nể tình bọn họ tận tuỵ nhiều năm mà tha một ngựa có được không?”
“Tiểu ngốc đã nói thế bản vương muốn truy cứu cũng không được.
Theo ý nàng đi, phạt bổng lộc một năm, người tay chân không sạch sẽ toàn bộ đều đuổi ra khỏi phủ.”
“Vâng.”
Tiểu Tư Phúc khom lưng đứng dậy, hướng bát gia chấp tay nói: “Không biết bát gia muốn xử lý cửu gia thế nào?”
“Nha đầu này tâm tư kín kẽ nhìn không ra thủ đoạn lại thâm hiểm như vậy, nếu ả đã vì Cao Ly và Kim thị mà dám động đến người của bản vương vậy thì tộc nhân Kim thị đều xử trí một lượt đi.
Quan lại, công hầu bá tước đều thay bằng người của Đại Minh, chặt chẽ giám sát không để bọn họ có cơ hội trở mình phản kích.” Đông Phương Tầm Tuyết choàng tay qua trà án, đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Sự vụ Cao Ly bản vương đã giải quyết đâu vào đấy rồi, đợi chuyện này xử lý xong bản vương lập tức hồi kinh khẩn xin phụ hoàng ban hôn.”
“Cung hỉ bát gia đạt thành tâm nguyện.”
Mười ngón tay vô thức siết lại thành đấm, đáy mắt phảng phất tia sát khí: “Bản vương không tin Tầm Lạc mưu tính thâm hiểm như vậy mà không chừa đường lui cho bản thân.
Các ngươi cẩn thận điều tra xem thử là ai ở phía sau đốc thúc nàng, bản vương thật muốn biết Tầm Lạc tự mình trưởng thành hay có người giúp đỡ trưởng thành.”
“Vâng, nô tài lập tức đi điều tra.”
Tiểu Tư Phúc cung kính bái một bái rồi rời đi, không quên đuổi hết cung nữ ra ngoài hầu hạ.
Trong phòng chỉ còn Mi Cát và bát gia, lời cần nói cũng đến lúc thích hợp để nói ra: “Hôm nay cung trung tuyền đến tin tức mới, Hoàng thượng hiện vẫn đang cho dừng việc điều chế đan dược nhưng mật thám cho biết lần này người bị chọn trúng là Phó nhị lệnh ái Phó Yên Ca.
Đồng là nữ tử lúc sinh hạ bốn góc trời ửng đỏ, Hoàng thượng quyết tâm dùng mạng của ả đổi lại trường sinh cho bản thân, không biết bát gia có tính toán gì?”
“Bản vương sớm biết phụ hoàng không dễ dàng từ bỏ như vậy, ngoài mặt cho dừng việc điều chế nhưng bên trong lại ngấm ngầm bày mưu tính kế dẫn dụ bản vương và Phó Yên Ca vào bẫy.”
“Nô tỳ thiết nghĩ nên nhanh chóng tìm cách ứng phó, vạn nhất để Hoàng thượng đạt thành tâm nguyện nói không chừng sẽ gây hại đến kế hoạch của chúng ta.”
“Gây hại đến kế hoạch của chúng ta thì không có khả năng, bất quá phụ hoàng tâm tư sắt đá, hành động lại quyết tuyệt, chỉ sợ nghĩ không thông mà làm việc liều lĩnh.
Từ khi bản vương trưởng thành luôn nghe bá tánh nghị luận tài đức của phụ hoàng, Đại Minh này sớm đã mục nát từ bên trong, bản vương chỉ còn cách gắng sức đem đại nghiệp thiên thu phục hưng.
Nếu phụ hoàng không chịu thoái vị giang san xã tắc Đại Minh sẽ điêu tàn, bá tánh bất tín đại nghiệp tức khắc sụp đổ, dù thế nào bản vương cũng không để chuyện này xảy ra.”
“Hình như phía chủ tử nương nương cũng đã nghe được động tĩnh, lệnh cho A Phỉ và A Lệ cùng nhau chuẩn bị.
Đầu năm nay tường được đắp cao thêm bốn năm thước, quanh tường cứ mười bước chân lại có một thùng nước lớn, đào sẵn đường hầm thông ra đường lớn.
Phòng trừ nửa đêm phản quân tấn công hoặc là thường dân khởi nghĩa, mọi chuyện đều đã an bài thoả đáng, dù có mưa tên lửa đạn cũng không ảnh hưởng đến Công tước phủ và Thân vương phủ.”
“Vẫn là tiểu ngốc chu đáo.”
Nghĩ ngợi một lúc, Đông Phương Tầm Tuyết thay đổi tư thế ngồi, hướng Mi Cát ngoắc tay ra lệnh.
Mi Cát từ tốn khom lưng đưa tai bên gần, đợi nghe bát gia phân phó xong liền xoay người ly khai.
Người đi chưa bao lâu cửa lại bị đẩy ra, là lục hoàng tước.
Đông Phương Tầm Tuyết kinh hỉ bước ra cửa đón: “Lục hoàng huynh có chuyện gì mà phải đích thân đến Cao Ly tìm ta sao?”
“Đến thăm ngươi không được sao?” Lục hoàng tước bình tĩnh ngồi xuống toạ ỷ bên trái, tỉ mỉ đánh giá Đông Phương Tầm Tuyết một lượt: “Trưởng thành rồi tú mỹ hơn hẳn, so với người làm hoàng huynh như ta còn cao hơn một cái đầu.
Nhớ lúc trước ngươi chỉ cao đến thắt lưng ta, thân thiết chạy theo ta gọi hoàng huynh hoàng huynh, bây giờ đã có phong thái quân vương rồi.”
“Lục hoàng huynh nói đi đâu rồi, ta trưởng thành chẳng phải ngươi cũng sắp nghênh giá đích nương tử sao?” Đông Phương Tầm Tuyết chủ động châm một trản trà bưng đến cho lục hoàng huynh: “Bích loa xuân của năm nay không tồi, hoàng huynh uống thử xem.”
“Bích loa xuân tốt nhưng tâm tình lại không tốt.”
“Ta nghe nói phụ hoàng đề nghị ban hôn cho ngươi, là cô nương nhà nào mà khiến lục hoàng huynh không vừa ý?”
“Đích nữ của Công bộ Thượng thư Triệu thị Triệu Hoàn Bích.”
Đông Phương Tầm Tuyết bất khả tư nghị: “Chẳng phải là ngươi quen cả sao? Thần muội còn nhớ trước đây ngươi từng nói rất thích Triệu thị, sau này trưởng thành vỡ lòng sẽ nghênh đón nàng vào vương phủ làm đích nương tử.
Vừa hay lại được phụ hoàng ban hôn, ngươi hẳn phải rất vui mừng mới đúng.”
“Vui mừng chỉ là một phần, ngươi cũng biết ta và Hoàn Bích thanh mai trúc mã, tình thâm nghĩa trọng, sớm đã ước định chung thân.” Nói đến đây trên mặt lục hoàng tước tránh không khỏi lộ vẻ thê lương: “Nếu không phải ta sơ suất uống say mà tiêu kí Mã thị thì Hoàn Bích và ta sớm đã kết duyên phu phụ.
Vì chuyện này mà nàng kiên quyết cự tuyệt lời cầu thân của ta còn tránh mặt không gặp, tính đến nay cũng đã ba bốn năm xa cách, bây giờ phụ hoàng lại ban hôn e sẽ khiến Hoàn Bích khó xử.”
“Tất cả đều là quỷ kế của đại hoàng huynh hoàn toàn không liên quan đến ngươi, tại sao không tìm nàng giải thích rõ ràng? Những gì ta biết về Triệu thị nàng nhất định không phải kiểu cô nương không nói lý lẽ, chỉ cần nói cho nàng biết khổ tâm của ngươi, ta không tin nàng vẫn kiên quyết cự tuyệt.”
“Nói thì nói như thế, nhưng ta hiểu con người của Hoàn Bích, nàng từ trước đây nay chỉ cầu duy nhất một phu quân hoàn chỉnh, linh hồn thể xác đều thuộc về một mình nàng.
Chuyện này ta căn bản không thể làm được, cô phụ tình cảm bao nhiêu năm của nàng, thử hỏi ta còn mặt mũi nào tìm nàng giải thích?” Lục hoàng tước không nhớ đây là lần thứ bao nhiêu bản thân buồn bã thở dài, có lẽ từ khi mất đi Triệu Hoàn Bích hắn đã không còn tâm trạng vui vẻ: “Ngươi nói có phải quân quý rất kì quái không? Biết rõ ta là hoàng tước căn bản không thể cho nàng tình yêu duy nhất, hậu viện không thể chỉ có một nương tử nhưng nàng vẫn lựa chọn yêu ta.
Đến khi ta phạm phải sai lầm nàng lại quyết tuyệt vứt bỏ ta, đến cả nhìn một cái cũng không muốn.
Mặc dù ta yêu nàng, yêu nhiều hơn cả những gì ta cho nàng thấy nhưng vẫn không thể nào đem nàng trở về bên cạnh, bọn ta chung quy chỉ có thể dùng lạnh nhạt mà đối đãi nhau.”
Đông Phương Tầm Tuyết chợt nhớ đến những gì Phó Tuyệt Ca từng nói, có quân quý nào không muốn quan gia toàn tâm toàn ý đối đãi.
Nhưng tiểu ngốc lại càng hy vọng nàng thú vương phi, còn bản thân chỉ làm một cái thiếp, nguyện vọng duy nhất là có thể ở bên cạnh chăm sóc nàng đến hết cuộc đời.
Quân quý chính là ngốc nghếch như vậy, vì tình lang sẵn sàng buông bỏ tất cả, bản thân chịu thiệt thòi vẫn không oán không hối.
“Hoàng huynh xin nén thương tâm, ta nghĩ Triệu thị nếu đã đồng ý gả vào vương phủ hẳn đã chấp nhận buông bỏ thù hận, nguyện ý làm một thê tử tốt hầu hạ ngươi chu toàn.
Thay vì ở đây than vãn với ta sao ngươi không đi tìm nàng? Biết đâu chừng nàng đối ngươi vẫn còn tình cảm.”
“Có thể như lời ngươi nói thì tốt.” Lục hoàng tước chán nản nhìn trời, bỗng nhiên bật cười một tiếng: “Mệt rồi, muốn uống rượu, bát hoàng muội bồi hoàng huynh uống vài chén có được không?”
“Thần muội cung kính không bằng tuân mệnh.”.