Edit: LK
Kỳ hạn ba ngày săn bắn hoàng gia rốt cục kết thúc, Thái tử Tiêu Quân Mặc không hề khó khăn đạt được vòng nguyệt quế của cuộc săn bắn, bởi vậy Thái Hòa đế bốn phía khen ngợi hắn, cũng mở tiệc chiêu đãi quần thần, mọi người ăn mừng.
Đến tiệc tối, Tiêu Quân Mặc ngồi ở chỗ cao, nhìn khuôn mặt nghiêng Tô Lan Thanh cách đó không xa, yên lặng mà ngẩn người. Hôm qua bọn họ phối hợp ăn ý đến như vậy, nếu là hai người không đồng tâm hiệp lực, cũng sẽ không có thành tích hiện nay, nhưng khi săn bắn chấm dứt, Lan Thanh tựa như người xa lạ cách xa hắn, không còn nhìn hắn.
Bưng chén rượu lên, đem chén rượu uống một hơi cạn sạch, Tiêu Quân Mặc thu hồi tầm mắt, không cho người khác phát giác hắn đang nhìn Tô Lan Thanh, nhưng ánh mắt thân thiết vẫn là không ngừng được, tửu lượng Lan Thanh cũng không thực tốt, ngàn vạn đừng uống rượu mới đúng, rượu nhiều hại thân.
Yến hội sau khi chấm dứt, Tô Lan Thanh không thể chờ đợi được mà đứng dậy rời đi, Tiêu Quân Mặc cách đó không xa vội vàng đuổi kịp, đi đến chỗ tối không người, Tô Lan Thanh đột nhiên quay lại, nhìn thẳng Tiêu Quân Mặc đã theo y hồi lâu, lạnh lùng nói: “Điện hạ chẳng lẽ không có việc gì làm sao? Thỉnh không cần đi theo thần.”
“Từ từ.” Tiêu Quân Mặc bước nhanh đến, đem thân thể chắn ngang trước mặt Tô Lan Thanh, ngăn trở đường đi của y, nhấp nhấp miệng cuối cùng nhịn không được hỏi: “Thương thế của ngươi… Tốt chút nào không?”
“Đã tốt, đa tạ điện hạ quan tâm.” Tô Lan Thanh lạnh lùng quá mức, vẻ mặt quen thuộc làm Tiêu Quân Mặc liếc mắt một cái liền biết, người này chưa nói lời nói thật. Lan Thanh y sẽ không gạt người, đôi mắt trong suốt như nước, tất cả cảm xúc đều viết ở bên trong, là thật là giả, vừa thấy liền biết.
Trên thực tế vẫn chưa khỏi hẳn, chính là tốt hơn nhiều mà thôi, lúc Tô Lan Thanh tỉnh lại, nhìn đến bên giường, là bình sứ y vẫn để trong góc, liền biết Tiêu Quân Mặc dùng thuốc này, mà sau khi dùng qua miệng vết thương đích thật là khép lại rất nhanh, cũng không đau, chính là có chút tê tê.
“Lan Thanh, ánh mắt của ngươi sẽ không gạt người.” Tiêu Quân Mặc thở dài thật mạnh, tiến lên một bước nghĩ muốn đích thân xem xét vết thương của Tô Lan Thanh, lại bị y lui ra, không cho đụng, Tiêu Quân Mặc chỉ chạm được góc áo tung bay, không không chạm được gì khác.
“Điện hạ thỉnh tự trọng, thần cáo từ.” Tô Lan Thanh quay đầu rời đi, không cho Tiêu Quân Mặc cơ hội trả lời, trở lại tướng quân phủ, y ngồi bên bàn, trong tay cầm bình sứ Tiêu Quân Mặc đưa, tinh tế vuốt ve.
Hiện giờ y càng lúc càng không biết nên đối mặt với một Tiêu Quân Mặc ôn nhu như thế nào, có khi ban đêm thân ở trong mộng, mơ thấy kiếp trước Tiêu Quân Mặc lãnh khốc vô tình, vừa tỉnh dậy vẫn cho là mình còn nằm mơ, chưa thoát khỏi ác mộng đời trước.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, Tô Lan Thanh buông bình sứ xuống, ánh mắt chuyển kiên định, y cùng với Tiêu Quân Mặc, đã bị ngăn cách một khoảng vô pháp vượt qua, cứ như vậy giữ một khoảng cách, chỉ làm thần tử, cũng rất tốt.
Tô Lan Thanh càng nghĩ, quyết định hướng Hoàng thượng chào từ giã, chấp thuận y rời đi kinh thành trở về biên quan đóng giữ, có lẽ chỉ có rời đi xa phiến thổ địa này, quan hệ giữa y với Tiêu Quân Mặc mới triệt để cắt đứt.
Vì thế hắn tìm tấu chương, viết bản sổ con chuẩn bị tấu thỉnh Hoàng Thượng, ước chừng mấy ngày nữa, hắn liền có thể thu dọn đồ đạc trở về biên quan, cả đời không gặp lại, Tô Lan Thanh rũ mắt,trong lòng như trút được gánh nặng.
Không lâu sau, bản tấu của Tô Lan Thanh được đưa đến trong tay Thái Hòa đế, hắn duyệt xong tấu chương, trái lo phải nghĩ vẫn là không hạ xuống phê chuẩn, đem bản tấu để ở một bên.
Việc này vẫn không giấu được Tiêu Quân Mặc tin tức linh thông, hắn biết được lập tức sai Phúc Lộc chuẩn bị ngựa đi tướng quân phủ, không kịp chờ xe ngựa vào chỗ, liền xả dây cương nhảy lên ngựa, chạy đi như bay.
Đến bên ngoài cửa tướng quân phủ, Tiêu Quân Mặc nhảy xuống ngựa, bước nhanh đi vào, không cho Như Nguyệt bẩm báo, làm như không thấy, đi ngang qua bọn sai vặt đang hành lễ, thẳng tắp đi tới bên ngoài tẩm cư Tô Lan Thanh, hít sâu vào một hơi chuẩn bị gõ cửa.
Lúc này Tô Lan Thanh đang ở trong phòng đọc sách, y nhu nhu ánh mắt chua xót, đứng dậy muốn đến trong viện hoạt động gân cốt một chút, mở cửa chớp mắt một cái, y sửng sốt.
“Ngươi… Điện hạ có chuyện gì sao?” Động tác mở cửa cứng đờ thật lâu, Tô Lan Thanh rũ tay xuống, thản nhiên mà hỏi.
“Ngươi phải về biên quan?” Tiêu Quân Mặc cũng không nói nhiều, vào thẳng chủ đề, ánh mắt lợi hại mà cấp bách.
Không nghĩ tới hắn nhanh như vậy liền biết, Tô Lan Thanh trong lòng có chút kinh ngạc, lập tức nâng mâu đối diện ánh mắt lo lắng của Tiêu Quân Mặc, nhẹ nhàng gật đầu, chấp nhận trả lời.
“Vì sao phải đi?” Tiêu Quân Mặc hai tay đặt trên bả vai người trước mặt, không tự giác mà buộc chặt ngón tay, mắt sáng như đuốc.
Tô Lan Thanh không trả lời, y tổng cảm thấy trọng sinh mấy ngày nay tới giờ, chuyện đã qua giống như nằm mơ, mỗi khi nhìn đến Tiêu Quân Mặc, y liền sẽ nghĩ tới chiến trường thê lương kiếp trước, sợ hãi hắn kiếp này cũng không phải thật tâm đối y tốt, cũng không phải thật tâm thích y, sợ hắn chỉ là vì bù đắp lại thương tổn kiếp trước đối y tạo thành thôi, nếu thật sự là như thế, khi y rơi vào, phát hiện này hết thảy lại là một giấc mộng, đến lúc đó, y lại nên như thế nào toàn thân trở ra, cho nên chi bằng ngay từ đầu liền không cần sa vào.
Y một mực quyết định rời đi kinh thành, từ nay về sau rời xa tầm mắt Tiêu Quân Mặc, nếu bọn họ kiếp này không tái gặp lại, liền sẽ không có bi kịch kiếp trước.
“Vốn là phải đi về, không có nguyên do.” Tô Lan Thanh không muốn nói ra nguyên nhân chân chính, kiên quyết lấy cớ từ chối, y tránh hai tay đặt trên vai mình của Tiêu Quân Mặc, lui về phía sau một bước, vòng qua hắn đi đến trong viện.
“Không…” Tiêu Quân Mặc xoay người nhìn y, trong ánh mắt bao hàm không thể tin, không phải là bộ dạng này. Bỗng nhiên, một ý tưởng giống như tia chớp nổ ra trong đầu hắn, Tiêu Quân Mặc bừng tỉnh đại ngộ, như ở trong mộng mới tỉnh.
Lan Thanh là sợ hắn không phải thật tâm đối y hảo, chỉ là muốn bồi thường thương tổn kiếp trước? Cho nên y mới hướng phụ hoàng đề xuất thỉnh cầu về biên quan, không cần cùng hắn gặp lại, vạn nhất hắn thật sự là lừa y, lần thứ hai thương tâm, chi bằng ngay từ đầu liền không cần tiếp thu.
Tiêu Quân Mặc há miệng, á khẩu không trả lời được, xem ra hắn vẫn là không đủ cố gắng, không thể nhượng Lan Thanh nhìn đến chân tâm hắn, vô sự, còn nhiều thời gian, hắn luôn có cơ hội chậm rãi chứng minh, nhưng hiện nay quan trọng nhất, vẫn là nghĩ biện pháp lưu Lan Thanh lại.
Nghĩ như vậy, Tiêu Quân Mặc đi đến trước mặt Tô Lan Thanh, hai tay lần thứ hai bắt lấy bờ vai y, nhìn chằm chằm ánh mắt của y, từng câu từng chữ nghiêm túc nói: “Lan Thanh, ta sẽ không để cho ngươi đi.” Tiêu Quân Mặc trầm mặc một lúc lâu, vốn định lại nói vài câu, cuối cùng ngừng ở trong miệng, hết thảy lấy hành động chứng minh liền tốt rồi.
Tô Lan Thanh ngẩn người, nhìn bóng dáng Tiêu Quân Mặc rời đi, khóe miệng kéo một tia cười khổ, chờ thánh chỉ hạ xuống, không đi, cũng phải đi rồi.
Tiêu Quân Mặc trở lại trong cung, biết được Phù Kim Quốc phát thiếp mời, thỉnh bọn họ đến một chuyến, thương nghị việc hoà đàm. Tiêu Quân Mặc nhướng mày, Phù Kim Quốc là một quốc gia gần Bắc Địch, điền sản tài nguyên thực phong phú, lần này mời bọn họ hiệp đàm điều ước hòa bình, bên trong chắc không đơn giản như vậy, không biết ý tưởng phụ hoàng ra sao.
Cùng lúc đó, Thái Hòa đế cũng đang suy tư việc này, chuyện hoà đàm không thể khinh suất, nhưng hắn chính sự bận rộn, không có dư thừa thời gian tự mình đi, điền sản Phù Kim phong phú, thông thương rất giỏi, nhưng lần này chủ động đề xuất ký kết điều ước hòa bình, không biết trong đó có trá hay không.
Nhưng nếu không đi như thế nào biết đối phương là ý gì, trái lại Bắc Địch, Thái tử Tiêu Quân Mặc làm người ổn trọng, coi đó cũng là cơ hội tốt để hắn rèn luyện, chính mình cũng có thể thừa dịp này quan sát một phen, xem Thái tử có thể xử lý tốt chuyện này, có năng lực quân lâm thiên hạ hay không.
Một phen suy tư qua đi, Thái Hòa đế trong lòng có so đo.
Hôm sau vào triều, quần thần nghị sự xong việc, Thái Hòa đế quét mắt mọi người, đem sự tình Phù Kim Quốc phát thiếp mời nói một lần, thần sắc nghiêm túc, trầm giọng nói: “Trẫm quyết định phái Thái tử Tiêu Quân Mặc đi trước, ít ngày nữa xuất phát.”
Vừa dứt lời, quần thần khiếp sợ, nhất là Tiêu Quân Mặc, nhưng hắn chỉ kinh ngạc trong chốc lát, liền tiếp nhận sự thật. Nhưng hắn không nghĩ liền như vậy rời đi, nếu hắn đi Phù Kim, Lan Thanh lại hồi biên quan, vậy hắn cùng y như thế nào cũng không gặp lại nhau được?
Tiêu Quân Mặc nghĩ nghĩ, sau khi tan triều liền đi điện Văn Hoa tìm phụ hoàng, ở bên ngoài đợi hồi lâu mới chờ đến truyền triệu, hắn đi vào trong điện, hành lễ, hướng phụ hoàng thuyết minh ý đồ của mình.
“Nhượng Tô Lan Thanh đồng thời đi trước?” Thái Hòa đế ngơ ngẩn, lập tức khơi mào khóe miệng, tinh tế suy nghĩ, Tô Lan Thanh là tướng quân Bắc Địch, võ nghệ cũng hảo, lại bác học đa tài, nếu có y đi theo bảo hộ, an toàn tất nhiên không cần lo ngại nhiều, quan trọng nhất là, Tô Lan Thanh tay cầm binh quyền, các tướng sĩ đối y trung thành và tận tâm, là quân vương sợ nhất thần tử công cao át chủ, nếu nhượng Quân Mặc cùng y thân thiết ở chung, có thể nhân cơ hội thăm dò sự trung thành của Tô Lan Thanh, đối Bắc Địch không có hai tâm, quả thật một hòn đá ném hai chim, vừa vặn mấy ngày trước đây hắn cầm sổ con Tô Lan Thanh tấu thỉnh muốn hồi biên quan, để y đi theo Quân Mặc đi Phù Kim cũng tốt.
Có chủ ý riêng, Thái Hòa đế gật đầu, đồng ý yêu cầu của Tiêu Quân Mặc.
Tiêu Quân Mặc thấy thế tạ ơn, trong lòng phi thường vui sướng, hắn lúc này sai người đi thông tri Tô Lan Thanh, nhượng y vào cung, hắn đã không thể chờ đợi được muốn gặp y!
Tô Lan Thanh ở tướng quân phủ, trong lúc rãnh rỗi xuất ra bội kiếm của mình, ở hoa viên tập võ, bởi vì duyên cớ bị thương, đã lâu không có luyện tập, luyện trong chốc lát, liền ra không ít mồ hôi.
Trở lại trong phòng, Tô Lan Thanh sai Như Nguyệt chuẩn bị tốt nước nóng, định tắm rửa một phen, ngâm mình ở trong nước ấm, cả người mỏi mệt đều lập tức giải tán, vết thương trên người cũng đã kết vảy, qua một đoạn thời gian liền có thể khỏi hẳn.
Ngón tay mơn trớn nơi nào đó phía sau lưng, Tô Lan Thanh dừng lại, tinh thần trôi đi xa, hắn nhớ rõ kiếp trước nơi này bị chủy thủ xuyên qua, lúc dẹp giặc phản loạn, đó là vì y cứu Tiêu Quân Mặc gây nên, chủy thủ đâm vào phía sau, hắn cảm thấy máu tươi ồ ồ chảy xuôi, độ ấm thân thể cũng càng lúc càng lạnh, nhưng là như thế nào cũng không bằng tâm lãnh.
Nếu như không có trọng sinh, hắn đại để cũng liền như vậy thê lương mà chết đi, mỗi khi nghĩ đến tử trạng kiếp trước, Tô Lan Thanh cảm thấy chỗ phía sau tựa hồ cắm một thanh chủy thủ, đau triệt nội tâm, nhưng lại không lưu lại gì
Sau khi trọng sinh Tiêu Quân Mặc cùng kiếp trước khác nhau rất lớn, nếu tại đời trước hắn nhìn thẳng vào tình cảm của mình, y sẽ vui không kiềm hãm được, nhưng là cả đời này chỉ biết cảm thấy bi ai, y không nghĩ tái tiếp thu bất luận ân huệ gì của Tiêu Quân Mặc, cũng không nghĩ cùng hắn gặp lại, nếu có thể rời đi kinh thành đi biên quan, với y mà nói không thể tốt hơn, chẳng qua không nghĩ sẽ cùng Tiêu Quân Mặc có bất luận liên quan gì thôi, như vậy cũng khó sao?
Thu hồi tâm tư, Tô Lan Thanh bùi ngùi mà cảm thán, đứng dậy từ trong dục dũng đi ra, đúng lúc gặp người trong cung tới, nói Thái tử tìm y có việc, Tô Lan Thanh nhíu mày, không biết Tiêu Quân Mặc có ý gì, chỉ phải thay đổi quần áo đi theo cung nhân vào cung.
Đến Càn Thanh cung, Tô Lan Thanh kiên nhẫn nghe Tiêu Quân Mặc nói xong, biết được chính mình lại muốn bồi hắn cùng đi Phù Kim Quốc, khiếp sợ một khắc, y cúi đầu trầm mặc. Tiêu Quân Mặc nhất định là cố ý, biết y muốn rời đi, cố tình không cho y đi, hắn quả nhiên nói được thì làm được.
“Lan Thanh, theo giúp ta đi một chút.” Tiêu Quân Mặc xoay người đi ra ngoài, tâm tình đại hảo, có Lan Thanh bồi hắn đồng thời đi sứ Phù Kim, hắn nhất thời đối hành trình sắp tới tràn ngập chờ mong.
Nhưng ý nghĩ của Tô Lan Thanh cùng hắn là hoàn toàn tương phản, y vốn là muốn tránh miễn cùng hắn hai người ở chung, không nghĩ tới Tiêu Quân Mặc lại làm cho y bồi hắn đi một chút, còn muốn đồng thời đi sứ Phù Kim, vì sao y muốn tách rời khỏi, lão thiên cố tình không cho?
Thở dài thở ngắn, Tô Lan Thanh lại chỉ có thể nâng bước đuổi kịp.