Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Tiểu Nhã
Trước đài đố đèn, đài chủ bước ra tới nhìn trăm đèn có câu đố và người giải đố, nàng cũng không có hứng thú, chỉ đứng một bên nhìn cảnh vật.
Mà lúc này bỗng xuất hiện một đám người ăn mặc có chút giống lưu manh, bên hông đều đeo đai lưng hồng, nâng ba năm cái rương đỏ thẫm diễn tấu sáo và trống, không biết có phải là sính lễ cầu hôn, quỷ dị tàn nhẫn.
Hai trong đám người khác đi tới, đám lưu manh thực nhanh liền ngăn cản đường đi hai người nọ, đặt mạnh cái rương xuống, một đám khoanh tay, một bộ dáng trời đất bao la có lão tử lớn nhất, cầm đầu là một nam tử, đánh giá đoàn người Chu Nhược Thủy.
Lưu manh nhìn dung nhan Chu Nhược Thủy mắt liền sáng ngời, biết người cần tìm chính là nàng. Vì thế tiến lên chắp tay, hướng Chu Nhược Thủy nói: “Chu Đại tiểu thư, hôm nay ta Hạ Kiến chính thức tại đây trước mặt dân chúng toàn kinh đô trịnh trọng hướng ngươi cầu hôn!”
Mọi người sửng sốt, đáy mắt nàng hiện lên một tia u ám còn trong mắt Chu Dung hiện lên một tia vui mừng.
“Từ đâu ra tên vô lại, dám bôi nhọ Đại tỷ tỷ!”
Lời lẽ Chu Dung chính đáng, đổi lấy tiếng cười lưu manh.
“Cái gì vô lại, ta thân mật Chu Đại tiểu thư, ngươi về sau còn kêu ta một tiếng tỷ phu… Ha ha ha……”
Tên lưu manh kiêu ngạo làm Lục Hiển Ngọc nắm chặt nắm tay, lạnh giọng quát lớn:
“Hồ ngôn loạn ngữ! Chu đại tiểu thư là hôn thê bổn thế tử vị, ngươi là một tên lưu manh vô lại dám vu khống danh dự Chu Đại tiểu thư, người đâu, bắt hắn tới Kinh Triệu phủ!”
Lục Hiển Ngọc nói khiến quần chúng vây quanh tán thưởng không thôi, duy nhất chỉ có vẻ mặt Chu Dung ai oán cùng oán độc. Nàng ta hung hăng trừng mắt nhìn liếc Chu Nhược Thủy, dựa vào cái gì nàng có thể được Lục Hiển Ngọc bảo vệ, không được, mình tuyệt không cho phép!
“Ngươi không chứng không cứ, cũng không thể xanh trắng bôi nhọ trong sạch tỷ tỷ ta…” Chu Dung giả ý răn dạy, kỳ thật muốn Hạ Kiến lấy ra chứng cứ.
“Ngươi là thứ gì, sao Chu Đại tiểu thư nhìn trúng ngươi?” Lục Thành Sương cũng không tin Chu Nhược Thủy sẽ vứt bỏ ca ca, không làm hầu phu nhân tương lai, cùng tên vô lại thành thân. Nói nữa, thân phận nàng cùng bản thân mình không sai biệt lắm, sao sẽ thật sự có chuyện, thủ đoạn cũng thật tàn ác……
Lục Thành Sương khinh thường nhìn nhìn Chu Dung, lạnh lùng hừ một tiếng.
“Tuy thân phận Hạ Kiến ta đê tiện một chút, nghèo một chút, nhưng công phu trên giường tốt a, Chu Đại tiểu thư thích ta ở điểm này, nàng còn tặng túi tiền cho ta làm tín vật đính ước!” Da mặt Hạ Kiến vô lại lâu rồi, da mặt dày, nói thô tục thành quen.
“Nga? Túi tiền? Vậy ngươi lấy ra tới…” Chu Dung tiếp theo mở miệng, ánh mắt hướng Lục Hiển Ngọc ngắm nghía, chỉ thấy Lục Hiển Ngọc lo lắng nhìn Chu Nhược Thủy, trong lòng phát cuồng.
“Tự nhiên là có, đại gia đến xem… Cũng làm chứng cho Hạ Kiến…”
Hạ Kiến nói xong từ trong ống tay áo móc ra một cái túi tiền ở trước mắt mọi người, lúc này nàng mới tiến hai bước, nhìn túi tiền nhàn nhạt nói: “Túi tiền tuy giống, lại không phải của ta…”
Chu Nhược Thủy vừa nói xong, Hạ Kiến cảm thấy xương cốt đều rã rời, tuy rằng Chu Nhược Thủy tuổi còn nhỏ, thân thể cũng không như nữ tử thành niên nhưng trong mắt hạ kiến, như vậy đã đủ rồi.
“Đại tiểu thư, ngươi đừng không nhận a, tối hôm qua còn ở dưới thân xin tha, như thế nào đã quên?" Trong lòng Hạ Kiến nổi lên ham muốn Chu Nhược Thủy trở thành nữ nhân mình, đáy mắt lộ ra tham lam và khiến Chu Nhược Thủy ghê tởm.
“A, không phải túi tiền của Nhị tiểu thư sao? Các ngươi xem, mặt trên còn có chữ Dung a!" Mặc Trúc nhìn túi tiền trong tay Hạ Kiến, đột nhiên kinh ngạc mở miệng.
Mặc Trúc nói hết lời, mọi người đều ngây ngẩn cả người, đặc biệt Chu Dung không dám tin tưởng đi lên xem cái túi tiền kia, tức khắc sắc mặt trắng bệch.
“Như thế nào sẽ là của ta…… Đại tỷ tỷ, ngươi cùng vị công tử này có tư tình, sao có thể lấy muội muội làm lá chắn?”
Có không ít người cũng thấy rõ cái túi tiền, sắc mặt Lục Hiển Ngọc ngưng lại, ánh mắt ở trên người Chu Dung đánh cái mở miệng hỏi: “Cái túi tiền như thế nào đến tay ngươi?”
Hạ Kiến lúc này cũng có chút không rõ, lại cũng như cũ mở miệng: “túi tiền là tiểu tình nhân đưa, đương nhiên ở trong tay ta a.”
“Nhưng túi tiền rõ ràng của Nhị tiểu thư a, ngươi nói một chút, tiểu tình nhân của ngươi nhận thức ra sao?”
Xưa nay người qua đường luôn nhiều chuyện, nhìn thấy chuyện của nhà cao cửa rộng, lúc này thật hứng thú.
Hạ Kiến thấy có người tới hỏi chuyện, đáng khinh cười, rung đùi đắc ý nói:
“Không, không, không, túi tiền khẳng định của Chu Đại tiểu thư, ngày hôm qua tại khách điếm, nàng với ta nhất kiến chung tình sau đó tặng túi tiền cho ta, còn nói không phải ta không gả.”
Nghe được chuyện tới khách sạn, Chu Nhược Thủy châm chọc cười, nhàn nhạt mở miệng:
“Nhị muội muội ngày hôm qua cùng Lý di nương đi khách điếm vấn an Lý phu nhân. Sao người này liền biến thành ta? Nhị muội muội, ngươi tuy là thứ nữ Thượng Thư phủ với hắn cũng không xứng đôi, nhưng ngươi nếu thiệt tình thích, phụ thân yêu thương ngươi tự nhiên sẽ vì ngươi suy xét. Không cần thiết đem việc này đẩy sang ta, bất đắc dĩ khiến phụ thân lấy thứ đổi đích, đem ngươi gả cho hắn.”
Chu Nhược Thủy nói xong, mọi người liền hiểu sự tình. Nguyên lai Hạ Kiến cùng Nhị tiểu thư có tư tình, muốn giá họa cho Chu Đại tiểu thư. Chu thượng thư tự nhiên sẽ không để đích nữ gả cho một tên vô lại, khẳng định sẽ bảo người thay thế gả qua, tự nhiên, Nhị tiểu thư liền có cơ hội.
“Thật không nghĩ tới, Nhị tiểu thư tuổi nhỏ như vậy tâm tư thật ác độc, đáng thương Chu Đại tiểu thư…”
" Để ta nói, con vợ lẽ đều không phải cái thứ tốt, bản thân muốn gả còn muốn liên lụy thanh danh đích nữ……”
“Chính là nói a… Ngươi xem Chu Đại tiểu thư khí chất cao quý, lại có hôn phu là trấn quốc hầu thế tử, sao nhìn trúng tên vô lại……”
“……”
Quần chúng vây quanh sôi nổi nghị luận, Chu Dung đã bị Chu Nhược Thủy đem lý do thoái thác khiến sắc mặt đỏ bừng, rốt cuộc không khống chế được tính tình, chỉ vào Chu Nhược Thủy nhìn Hạ Kiến quát: “Ngươi nói! Túi tiền vì sao ở trong tay ngươi? Ngày hôm qua có phải cùng nàng ở bên nhau?”
Hạ Kiến thấy Chu Dung nhìn mình gào thét, tròng mắt vừa chuyển sang Chu Nhược Thủy, nuốt nuốt nước miếng, có chút không kiên nhẫn nói: “Tự nhiên là Chu Đại tiểu thư, ta cùng ai còn không biết sao? Lòng bàn chân của Chu Đại tiểu thư có bảy nốt ruồi……"
Lời Hạ Kiến vừa nói ra, tức khắc người quý tộc thế gia đều an tĩnh lại. Nguyên bản bọn họ đối việc này tột cùng hoài nghi Chu Nhược Thủy và Chu Dung, nhưng hiện tại hoàn toàn xác định.
Chu Dung sinh ra ở dưới chân liền có bảy nốt ruồi, trong giới quý tộc không phải bí mật, năm đó Chu Thái còn vì thế đắc ý hồi lâu, Lý di nương cố ý nói là điềm lành cầu tranh sủng.
Nhưng không ngờ chuyện này bị Hạ Kiến nói ra, mọi người nhận định việc này nữ chính là Chu Dung, Chu Nhược Thủy vô tội bị liên luỵ.
“Ta nhớ rõ trước kia Nhị tiểu thư bị sơn tặc bắt đi. Hiện tại lại liên quan tên vô lại…”
“Nói ra…… Không phải là bị…… Cho nên thiếu nam nhân?”
Mọi người càng nói càng thái quá, nàng cũng không ngăn lại, nhàn nhạt liếc mắt Chu Dung, phảng phất châm biếm nàng ta không biết tự lượng sức, ngược lại hại chính mình.
Nàng ta chịu không nổi mọi người nghị luận, hai mắt vừa nhắm, hôn mê bất tỉnh. Này, Chu Nhược Thủy không hề bỏ mặc, bảo hai nha hoàn đỡ Chu Dung.
“Thế tử, các vị tiểu thư, ta trước đưa Nhị muội muội hồi phủ.”
Đám người Lục Hiển Ngọc gật gật đầu, mà Hạ Kiến không vui, muốn cản nàng. Chu Nhược Thủy lạnh lùng cười, nhìn Hạ Kiến nói: “Vị công tử này, Nhị muội muội hôn mê, ngươi nếu thiệt tình thích Nhị muội muội, liền tới Thượng Thư phủ cầu hôn, nếu muốn có cơ hội chiếm tiện nghi Nhị muội muội, Thượng Thư phủ cũng không phải vô dụng!”
Hạ Kiến bị Chu Nhược Thủy uy hiếp đầu thanh tỉnh một chút, lại nghĩ đến chủ nhân muốn mình huỷ hoại thanh danh Chu Đại tiểu thư, nhưng dựa theo tình huống vừa rồi, người bị hủy rõ ràng là Nhị tiểu thư a…
Hạ Kiến tưởng tượng, mình làm hỏng việc, nếu người nọ tính sổ thật sự có chút phiền phức.
Vì thế Hạ Kiến không hề ngăn cản Chu Nhược Thủy, trơ mắt nhìn xe ngựa Thượng Thư phủ nghênh ngang rời đi.
Trên xe ngựa, nàng nhìn Chu Dung hôn mê bất tỉnh hơi mỉm cười, nếu Lý di nương biết mình khổ tâm mưu tính bị chuyển thành như thế này, nhất định sẽ buồn bực muốn hộc máu.
Lý di nương chắc sẽ không nghĩ đến, năm đó nàng vì tranh sủng mà làm lòng bàn chân có bảy nốt ruồi, thành ra hôm nay thanh danh Chu Dung bị hủy.
Mà Lý di nương không biết nha hoàn Đỗ Nhược bị mua chuộc, Đỗ Quyên Đỗ Lan lần lượt sau khi rời đi, sáng sớm Dư thị an bài ở bên trong.
Lúc này đây Lý di nương bảo Đỗ Như đi làm, Đỗ Nhược sáng sớm liền nói cho Dư thị, Dư thị vốn định mang theo Đỗ Nhược đi tìm Lý di nương, lại bị Chu Nhược Thủy ngăn lại.
Lúc này đây, thanh danh Chu Dung xem như hủy hoàn toàn, tuy tuổi còn nhỏ, cũng cản không lại ngôn từ đáng sợ, cả đời nàng ta, xem như huỷ hoại.
Nói vậy, chuyện đêm nay, sáng mai sẽ truyền khắp kinh thành, từ hậu cung phi tần cho tới bá tánh bình thường toàn bộ đều biết.
Chu Nhược Thủy muốn nhìn một chút, phụ thân kia còn có thể vẫn giữ nữ nhi làm hắn lặp đi lặp lại nhiều lần mất mặt.
Hồi phủ, nàng phái người mang Chu Dung hồi Phù Dung uyển, mà mình đi Triều Hà Uyển, nói cho Dư thị chuyện đêm nay đã phát sinh.
“Hừ, Lý thị tự nhận hậu quả xấu. Nhược Thủy, việc này ngươi đừng nhúng tay, còn lại giao cho nương, ta nhất định phải đem Lý thị xử lý.”
Trong mắt Dư thị mâu quang chợt lóe, suy tư một phen bảo nàng về phòng nghỉ ngơi, lại bảo Hứa ma ma thỉnh Chu Thái.
Chu Thái đã ở trong viện Lý di nương chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng Hứa ma ma lại đây thỉnh, Chu Thái lập tức đi xuống giường, không màng tới sắc mặt Lý di nương âm trầm, mặc quần áo theo Hứa ma ma rời đi.
“Tiện nhân! Ngươi không phải thanh cao sao? Sao có thể thỉnh lão gia đi, lão gia còn qua đó! Đáng giận!”