Editor: Tứ Phương Team
Tiểu Ngô ngớ ra một phen, anh dùng lực tóm lấy đầu, vốn cho rằng có chút hy vọng, nhưng bây giờ một chút hy vọng cũng không có. Đương nhiên, anh là một người đàn ông sẽ không cảm thấy khó hiểu, vì sao khi ở trước mặt Hứa Hân, Tống Tiểu Hoa không nói ra mà bây giờ lập tức thừa nhận không có quan hệ với anh ta.
Những việc này Hứa Hân sớm đã rõ, có chút thương xót liếc mắt nhìn tiểu tử ngốc này một cái. Vì một người đàn bà đắc tội với rất nhiều người, bây giờ chỉ sợ tất cả mọi người đều cho rằng tác phong của anh không đứng đắn, còn ở đây gật gù đắc ý, đáng tiếc người ta căn bản không vừa mắt hắn.
“Tiểu Ngô, sự việc hôm nay không thể để cho em gái nói ra, chúng tôi cầu xin cô...” Thật ra Tống Tiểu Hoa không muốn để cho Khúc Mai hiểu lầm, nhưng lời tự giải thích của cô ta chỉ e phản tác dụng, lúc này nhất định phải là người tham gia quân ngũ mới ra mặt được.
Tiểu Ngô vẫn tin lời cô ta, hơn nữa Hứa Hân bình thường ở trong đơn vị tiếng tăm không cao cho nên việc ăn nói vô trách nhiệm này anh cảm thấy không đúng, cô sẽ làm được: “Chị dâu xin chờ một chút.”
Hứa Hân quay đầu nhìn hắn một cái nói: “Chuyện gì?”
“Hôm nay là tôi đưa đồng chí Tống Tiểu Hoa ra đây nói chuyện không liên quan đến cô ấy, nếu như chị cùng người khác lên tiếng một mực nói tôi sai thì cứ cho là vậy, không cần phải lôi cô ấy vào.” Ngữ khí vậy mà mang theo một tia nghiêm túc, còn có một chút oán trách.
Hứa Hân thấy Khúc Mai cũng nhìn cô bên này, có lẽ cũng là sợ cô làm lớn chuyện này sao? Đúng, kiếp trước tất cả mọi người đều sợ cô, vì cô thích ầm ĩ, nhưng mà lại chưa từng nói bậy về người khác được không?
Được rồi, thự ra cô cũng rất rõ ràng, sở dĩ Tống Tiểu Hoa và Tống Tiểu Linh ở cùng một chỗ mọi người đều nghi ngờ mình, đó là các cô không nhận thức được sự vặn vẹo trong suy nghĩ của bọn họ, để cho những người này đều nhớ bản thân có bao nhiêu tùy hứng, bao nhiêu lần vô cớ gây sự. Đây chính là câu chuyện thật của chị em nhà họ, Hứa Hân cho tới bây giờ mới biết chị em họ có bao nhiêu lợi hại.
“Tiểu Ngô, cậu lầm người rồi, tiếng tăm của tôi ở đơn vị công nhận không cao, cậu thấy tôi nói sẽ có người nghe sao, cho dù nghe xong sẽ có người tin sao? Cậu quá đề cao tôi rồi. Từ sau khi người phụ nữ phía sau cậu tới, những chiến sĩ nhỏ các cậu đều gây khó dễ cho tôi, chị dâu này đương nhiên coi trọng rồi. Nhưng là tôi chọc tới các người hả, thiếu ăn các người à? Hay là, tôi đắc tội với cậu nên có chút chuyện gì cậu liền cho rằng tôi sẽ trả thù?” Hứa Hân nói xong lại nhìn thẳng tiểu Ngô nói: “Ban đầu, tôi không hề cho rằng cậu hẹn một cô gái đến nói chuyện có gì không đúng, nhưng mà cậu gọi tôi lại như vậy, trái lại khiến tôi tò mò đứng đây, các người ở một chỗ rốt cuộc nói gì sợ bị người khác biết được như vậy chứ.”
Tiểu Ngô nói: “Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy chuyện lúc trước chị dâu ngồi trên xe nói ầm ĩ cả đại viện đều biết…”
“Nếu như Tống Tiểu Hoa không tới tìm tôi, tôi đây sẽ nói sao? Tới gây sự là các người, chẳng lẽ tôi còn không thể nói thật hả? Lúc nào quân đội lại biến thành như vậy rồi, làm lính đều trở nên lộng quyền như vậy hả?” Hứa Hân lạnh lùng trừng mắt tiểu Ngô, người đàn ông này đúng là đáng đời, bản thân chẳng qua là một tiểu binh còn muốn thay mỹ nhân ra mặt, quan trọng là… người phụ nữ kia căn bản không coi trọng cậu ta.
Khúc Mai lần này cũng đứng cạnh con gái, một mặt nói: “Không ngờ lại như thế, hai người các ngươi đến khi dễ gia đình tôi, còn không để cho chúng tôi nói đúng không, con gái đừng sợ, mẹ đi cùng lên lãnh đạo trình bày đi.”
Tiểu Ngô cũng biết Khúc Mai là ai, lập tức nói: “Thủ trưởng phu nhân, nếu không phải Hứa Hân muốn đem đồng chí Tống loại trừ ra khỏi đơn vị thì cô ấy cũng sẽ không cảm thấy oan ức đi cầu xin, chúng tôi cũng sẽ không xuất hiện ở trước cửa nhà cô ấy.”
“Cậu đang nói gì? Con gái tôi lúc nào muốn gạt bỏ cô ta khỏi đơn vị, rõ ràng là cô ta dùng đồ đơn vị âm thầm làm giỏ trái cây lớn tặng con trai tôi, chọc nó nổi giận, phải biết rằng đồ trong quân đội đều là Nhà nước phân cho các cậu, quân nhân sao có thể tùy ý sử dụng? Bởi vì cô ta không biết quy củ như vậy có thể sẽ liên lụy tới người an bài cho cô ta, cho nên mới phải sắp xếp cô ấy đến địa phương khác. Những chuyện này là người nào nói ra, thật khéo phản công.” Khúc Mai bỗng nhiên hiểu rõ, trước đây con gái mình thực sự không có làm gì, hoàn toàn là Tống Tiểu Hoa này tìm đến gây chuyện.
Tiểu Ngô cũng là lần đầu nghe đến chuyện này, không khỏi ngẩn ra một phen. Song, Khúc Mai cũng trừng mắt nhìn Tống Tiểu Hoa, người phụ nữ này nội tâm quá lớn, nhưng bà lại không biết một ánh mắt này của mình khiến cho nội tâm Tống Tiểu Hoa run bần bật, cô cảm thấy chắc chắn tiểu Ngô nói sai rồi, bằng không mẹ Hứa Bân vì sao dùng ánh mắt này nhìn mình.
Trong lúc nhất thời nóng nảy, phải biết bà ở trong quân đội lâu như vậy cũng coi như là biết rõ những người đàn ông này cơ bản đều không có nội tâm gì, ở trong nội thành có nhà có cửa đúng là lợi hại nhưng quá ít, phần lớn đều là nông thôn đến nhưng lại không thể theo quân.
Tống Tiểu Hoa vừa ý nhất Hứa Bân, mà em gái trước còn đồng ý giúp cho cô, vào lúc này tuyệt đối không thể làm mất lòng Khúc Mai. Vì thể vội vàng đi mấy bước kéo tay áo Khúc Mai lại ủy khuất dính sát vào nói: “Bác gái, bác đừng hiểu lầm, tiểu Ngô anh ấy thẳng thắn không biết nói chuyện, bác đừng trách anh ấy, bọn con không có quan hệ gì hết. Vốn dĩ con chính là cảm thấy lúc trước có lỗi với anh ấy khiến cho anh bị liên lụy nên tới nói lời xin lỗi, thật không ngờ đụng phải hai người ạ.”
“Phải không, chút chuyện ấy sao tiểu Ngô lại khẩn trương sợ chúng tôi nói ra như vậy, còn lôi kéo tôi vừa uy hiếp vừa đe dọa, tôi nghĩ các người làm chuyện gì mờ ám nên sợ chúng tôi biết đấy nhỉ.”
“Hứa Hân...”
Tiểu Ngô nghe được những lời chướng tai này của Hứa Hân lập tức mở miệng ngăn cản, nhưng không ngờ từ trong bóng râm có âm thanh lạnh lùng phát ra: “Được rồi, tiểu Ngô, cậu ngay cả chị dâu của đơn vị cũng dám uy hiếp, thật là quản không nổi nữa. Cậu chuẩn bị cùng tôi lên trung đoàn đi, thật sự dạy mãi không được còn làm phản.” Thiệu Kiến Quốc trừng mắt liếc nhìn Triệu Minh Lượng bên cạnh, tên này vừa bụm miệng kéo anh vào chỗ tối, không để anh xuất hiện làm chỗ dựa cho vợ, tuyệt đối không thể tha cho cậu ta, vì vậy lại nói: “Chuyện hôm nay Triệu Minh Lượng cậu cũng chứng kiến, cùng tôi đi làm nhân chứng. Đồng chí tiểu Ngô lúc đêm khuya thanh vắng cùng đồng chí nữ ở nơi không người nói chuyện, kết quả vì sợ vợ tôi đem chuyện này nói ra mà ngăn cản không để họ đi. Tôi ngược lại muốn nhìn xem các người ở nơi này tới cùng là nói cái gì.”
Tiểu Ngô trông thấy Thiệu Kiến Quốc liền biết không xong rồi, anh vốn rất bội phục người anh hùng quân đội này, vì anh ấy mới có thể không có ấn tượng gì tốt với Hứa Hân. Nhưng mà vì sao ba lần bốn lượt đắc tội với anh ấy chứ?
“Tôi… Thiệu doanh trưởng, chúng tôi thực ra cũng chưa nói gì, chính là sợ chị dâu ra ngoài nói gì đó không hay nên mới phải khẩn trương như vậy.” Một câu nói của tiểu Ngô nói ra đầy ủy khuất mong chờ, kết quả khiến cho Thiệu Kiến Quốc tiến gần một bước, nhìn chằm chằm cậu ta, nói: “Cậu cảm thấy vợ tôi là người không có tố chất như thế sao?”
“Không phải là mọi người đều nói như vậy sao…”
Tiểu Ngô thấp đầu nói một câu, mà thanh âm Thiệu Kiến Quốc lạnh lùng nói: “Tất cả mọi người có ai, chỉ tên nói họ ra cho lão tử, hôm nay tôi ngược lại muốn hỏi vợ Thiệu Kiến Quốc này rốt cuộc bỗng nhiên âm thầm sắp đặt gì cho bọn họ, một hai người cũng chạy đến, vì sao mở to mắt hùng hổ nói lung tung chứ.”