Edit: Arisassan
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, đảo mắt một cái đã tới ngày thi của Ninh Vũ. Tống Ngôn Khê còn sốt sắng hơn cả Ninh Vũ nữa. Y kiểm tra quần áo cùng đồ vật cần mang theo thật nhiều lần, chỉ sợ sẽ để quên cái gì đó. Sáng sớm còn tự mình nấu một ít cháo cùng đồ ăn sáng giản dị.
Nếu không phải Ninh Uyên có nhiệm vụ cần làm thì chắc chắn cũng tới để đưa Ninh Vũ đi thi rồi. Ninh Vũ thì lại không muốn để cha cùng Tống Ngôn Khê đưa mình đi, chỉ có trẻ con do người lớn không yên lòng mới đưa tới tận cửa phòng thi thôi, hắn đã là người lớn rồi mà.
Ninh cha cũng vô cùng hưng phấn, đây dù sao cũng là lần đầu tiên Ninh Vũ tham gia thi đồng sinh, trước đây gọi cỡ nào hắn cũng lười học, cũng không muốn đi thi, đây là lần đầu tiên Ninh Vũ chủ động làm chính sự, dù kết quả có thế nào thì Ninh cha chắc chắn vẫn sẽ vui mừng khích lệ một phen.
Dọc đường họ gặp phải Hạ Như Phong, biểu tình trên mặt Hạ Như Phong cực kỳ khổ sở, vừa trông thấy Ninh Vũ thì hai mắt đều bốc cháy cả lên, nhanh chóng chạy tới đập vai Ninh Vũ: “Do ngươi hại ta hết đấy, tại ngươi mà lão già nhà ta cũng bắt ta phải đi thi, còn cắt mất tiền tháng của ta nữa. Đang yên đang lành tự nhiên đi thi đồng sinh gì đó chi vậy? Do rượu uống chưa đủ ngon sao? Hay là do cưỡi ngựa chọi gà chơi không vui nữa?”
“Có đau chỗ nào không?” Tống Ngôn Khê vội vàng xoa xoa vai Ninh Vũ, nghe hắn đáp lời xong liền vô cùng bất mãn mà nói với Hạ Như Phong: “Ngươi bị cái gì vậy? Lát nữa phu quân còn phải cầm bút viết chữ nữa đó, đánh như thế lỡ tổn thương bả vai của hắn thì phải làm sao bây giờ?”
Hạ Như Phong đầy mặt khiếp sợ nhìn Tống Ngôn Khê, rồi đưa tầm mắt nhìn về phía Ninh Vũ, trong đầu nghĩ rằng một đại thiếu gia phong lưu nhẹ nhàng như hắn, ngoại trừ quả ớt nhỏ nhà hắn ra thì chưa có tiểu ca nhi nào phát hoả với hắn như vậy, còn là vì tên Ninh Vũ này nữa chứ, ngay lập tức cảm thụ được các loại chua xót đắng cay dạo qua trong lòng mình một vòng. Rõ ràng hắn phong lưu phóng khoáng, biết ăn nói hơn nhiều mà, Ninh Vũ nào được tiểu ca nhi hoan nghênh hơn hắn chứ?
Sau đó hắn trông thấy Ninh Vũ nở một nụ cười đắc ý về phía hắn, rồi cúi đầu thỏ thẻ thì thầm với Tống Ngôn Khê. Tình cảnh này khiến Hạ Như Phong bị kích thích vô cùng lớn, mặc dù không biết vì lý do gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình bị tổn thương.
Sau khi Ninh Vũ thành thân xong, chưa có ngày nào là hắn được sống thong thả cả. Đầu tiên là cha hắn suốt ngày lải nhải Ninh Vũ đã thành thân rồi, hắn cũng nên thành thân luôn đi, ngày nào cũng buộc hắn xem tranh ảnh các kiểu, bên tai toàn là mấy lời như công tử nhà này ra sao, công tử nhà kia như thế nào.
[thời xưa chú ý lễ tiết nên thay vì đi ra ngoài xem mắt thì ở nhà nhìn hình rồi chọn]
Sau đó lão đầu nhà hắn nghe nói Ninh Vũ hàng ngày ở nhà đàng hoàng nghe phu tử giảng dạy, chuẩn bị cho cuộc thi đồng sinh sắp tới, khả năng đậu rất cao thì lập tức tìm phu tử cho hắn, bắt đầu báo danh, cũng chẳng thèm hỏi xem hắn có đồng ý hay không nữa.
Cuộc sống khổ bức gần đây của hắn đều do Ninh Vũ gây ra, thế mà kẻ cầm đầu lại chôn mình trong ôn hương nhuyễn ngọc, tinh thần sảng khoái sự nghiệp rộng mở, khoái hoạt vô cùng.
Hạ Như Phong ngữ khí xa xăm nói: “Ngươi làm nhiều chuyện có lỗi với ta như vậy, thế mà còn có mặt mũi để cười nữa à, cả một chút áy náy ngươi cũng không có sao?”
Ninh Vũ đầy mặt nghi hoặc, Tống Ngôn Khê nghe xong lời này, liền dùng ánh mắt mang hàm ý sâu xa nào đấy nhìn Ninh Vũ, biểu tình cũng vô cùng hoài nghi.
“Những lời ước hẹn đi săn thú cưỡi ngựa, ra hồ bơi thuyền của hai ta đâu rồi? Hiện giờ ngươi đã có người mới, nên đã quăng ta ra sau gáy luôn rồi sao? Ngươi có biết là mỗi ngày ta đều ở trong phủ chờ ngươi đến đón ta hay không?” Một mình hắn thì không ra ngoài được, nếu Ninh Vũ tới tìm hắn thì hắn có lý do để ra khỏi phủ rồi.
Ánh mắt Tống Ngôn Khê nhìn Ninh Vũ tràn đầy ý chất vấn cùng “sau này ta sẽ tính sổ với ngươi.”
Ninh Vũ cũng cảm thấy mấy lời Hạ Như Phong nói nó quái quái thế nào ấy, nếu Hạ Như Phong là tiểu ca nhi thì Tống Ngôn Khê chắc chắn đã ngắt eo hắn từ sớm rồi.
“Ngươi đừng có nói lung tung. Ta có làm chuyện gì có lỗi với ngươi đâu chứ? Ngươi muốn ăn đòn phải không?”
“A, nhìn kìa nhìn kìa, Lý Hàn đấy.”
“Lý Hàn là ai vậy?”
“Là tên ăn mày ở rể Viên phủ đó.”
Nhóm người Ninh Vũ cũng nghe được những lời bàn luận xung quanh, thuận thế nhìn về phía người đang bước xuống xe ngựa.
Quần áo của Lý Hàn có rất nhiều nếp nhăn, trạng thái tinh thần thoạt nhìn cũng không quá tốt, cử chỉ trông hơi gấp gáp, chỉ có một xa phu đưa gã đến, so với đội ngũ người nhà vui vẻ đưa tiễn bên Ninh Vũ thì có chút thê lương.
Lúc trước Lý Hàn phô bày tài trí của mình trước mặt Viên lão gia, khiến cho Viên lão gia nổi lên lòng yêu nhân tài, cảm thấy giúp đỡ gã thì Lý Hàn rất có hy vọng sẽ thi đậu làm quan. Hơn nữa Lý Hàn chỉ có một thân một mình, không họ hàng thân thích, chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý phục vụ cho Viên phủ. Vì vậy mới bỏ tiền ra tìm một phu tử nổi danh cho Lý Hàn, hy vọng gã có thể cá chép hoá rồng, một bước lên mây.
Lý Hàn không biết viết bút lông, đầu bút mềm oặt chẳng viết được gì, chịu đựng tập luyện được hai ngày thì bắt đầu than trời trách đất, cái thời đại lạc hậu gì thế này, cả bút máy với bút bi cũng không có, toàn dùng thứ bút lông cổ xưa kia, còn thi mấy cái bát cổ văn này nọ, đúng là cổ hủ một cách ngoan cố. Chuyện học tập hàng ngày đã khiến gã vô cùng đau đầu rồi, vậy mà Viên Trí Chi còn không bớt lo được nữa.
Hàng ngày chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt châm chọc khiêu khích quái gở kia của Viên Trí Chi là gã đều ăn không nổi, tâm khí không thuận, thế nhưng vẫn phải buộc mình học tập thêm.
Kỳ thực đời trước khi Lý Hàn sử dụng thân xác của Ninh Vũ, Ninh Vũ vốn không biết đọc sách viết chữ, cho nên cũng không ai bắt gã làm thế, nhưng đổi thành thân phận như bây giờ thì gã không làm không được, lúc trước gã đã đáp ứng sẽ thi đậu làm quan nên Viên lão gia mới đồng ý cho gã cưới Viên Trí Chi.
Người đứng chờ ngoài cửa đều tụm năm tụm ba lại với nhau, chỉ có Lý Hàn một mình đứng ở một bên, gã cũng không thèm làm bạn với những người phong kiến tư tưởng cổ hủ đó.
Ninh Vũ vén ống tay áo che ánh nắng chiếu trên mặt Tống Ngôn Khê lại: “Ngươi với cha đi về trước đi, không thì lát nữa trời nắng gắt lắm đó.”
Tống Ngôn Khê có chút không nỡ đi.
“Vậy ta đưa ngươi và cha đến quán trà gần đây để nghỉ ngơi vậy. Ngồi mãi trong xe ngựa cũng không thoải mái đâu.”
Tống Ngôn Khê suy nghĩ một chút rồi nói: “Không được, ta và cha vẫn nên về phủ thì hơn.” Để Ninh Vũ đỡ phải phân tâm lúc thi.
Ninh Vũ đưa Tống Ngôn Khê lên xe ngựa, lại nói vài câu với cha mình trong xe, sau đó hai người mới rời khỏi. Ninh Vũ thấy xe ngựa đã chạy khuất tầm mắt mới đưa mắt về Hạ Như Phong đang đứng bên cạnh.
Hạ Như Phong yên lặng quay đầu đi: “Hiện tại ta không muốn nói chuyện với ngươi, ngươi không còn là Ninh Vũ mà ta biết nữa.”
“Sao lại không?”
“Ninh Vũ hô gió gọi mưa, khốc huyễn cuồng bá duệ lúc trước đâu rồi?” Hạ Như Phong giơ tay mình lên, bắt chước theo hành động khi nãy của Ninh Vũ, ngữ khí ôn hoà, biểu tình sến chảy cả mỡ: “Nắng gắt lắm, đừng phơi nắng ở ngoài nha.” Rồi lập tức thay đổi sắc mặt: “Ta không biết ngươi còn có chiêu này đó. Nếu ngươi thông minh như vậy từ nhỏ là tốt rồi, lúc đấy cứ mỗi lần chúng ta ra ngoài chơi thì chẳng phải sẽ được một đám tiểu ca nhi lò dò bám đuôi gọi đại gia sao?”
Ninh Vũ ôn nhu nhìn Hạ Như Phong: “Ngươi đọc sách nhiều nên ngốc rồi hả?”
Hạ Như Phong không thèm tính toán với Ninh Vũ nữa, hai người đấu võ mồm như cơm bữa riết cũng quen rồi: “Ai, nói thật cho ta nghe xem, cuộc sống sau khi thành thân có tốt hơn trước đây không vậy?”
Ninh Vũ vô cùng chân thành mà gật gật đầu.
Hạ Như Phong có chút xoắn xuýt: “Có người quản thì có phải sẽ không được tự do nữa hay không? Ra ngoài một chút thôi cũng bị hạn chế ấy?”
Ninh Vũ khẳng định chắc nịch với Hạ Như Phong: “Không bị hạn chế gì đâu. Thế nhưng sau khi thành thân ngươi sẽ không nỡ lãng phí thời gian ở bên ngoài nữa.” Phu lang nhà mình manh manh đáng yêu biết bao nhiêu, ôm ôm hôn hôn đùa đùa với Ngôn Khê bao lâu cũng không đủ, sao có thể ra ngoài lang thang được chứ.
“Thật hay giả vậy? Ngươi có lừa ta không đó? Bản thân ngươi lọt vào hố lửa nên cũng muốn lừa ta bước vào đúng không?”
Ninh Vũ giở giọng điệu người từng trải ra nói với Hạ Như Phong: “Trước kia là do chúng ta không biết tư vị của ôn nhu hương thôi, ta nói cho ngươi biết, ở bên cạnh Tống Ngôn Khê còn vui hơn đi ra hồ bơi thuyền với ngươi nữa.”
“Không biết chẳng phải là do ngươi hết sao, đám người kia đã sớm đến thanh lâu chơi chán chê rồi, chỉ có ngươi là không đi thôi. Ninh đại thiếu gia không muốn đi, tiểu nhân như ta sao dám đi cơ chứ?”
“Bọn họ đều lén lút đi mà không rủ ta ấy chứ, sao vậy, bọn họ không rủ ngươi à?”
Hạ Như Phong lập tức trả lời: “Sau khi biết ngươi không muốn đến thanh lâu, bọn họ liền tự đi thanh lâu chơi, nhưng vẫn không rủ ta ư?”
“Chắc là do thấy ngươi với ta giống nhau chăng?” Hạ Như Phong tuy cũng chịu chơi, chơi với bạn bè cũng vô cùng phóng khoáng, thế nhưng Ninh Vũ không muốn đến thanh lâu, hắn cũng cảm thấy nơi đó chẳng đáng để đi, Ninh Vũ không thích đến đó chơi thì hắn cũng không đi nữa. Đến tận bây giờ mới biết, hoá ra đám vương bát đản kia lén lút đi mà không rủ hắn à?
Nói thế thì, hiện tại chỉ còn mình hắn là chưa được thưởng thức ôn nhu hương sao?
“Ngươi học hành thế nào rồi? Có nắm chắc không?”
Hạ Như Phong đầy mặt khiếp sợ nhìn Ninh Vũ, quả thật không thể tin vào tai mình, miệng Ninh Vũ cư nhiên có thể nói ra mấy lời này ư. Hạ Như Phong cẩn thận hỏi lại: “Ngươi, không phải ngươi chỉ đến thi cho vui thôi sao? Không phải bá phụ buộc ngươi đến à?”
“Không, tự ta muốn đi thi, sau này ta định thi cử nhân nữa.”
“Trâu, ngươi thật trâu bò quá đi, Ninh Tiểu Vũ, ngươi khiến lão tử phải nhìn ngươi bằng cặp mắt khác xưa rồi, những hài tử có chí hướng đều đáng nể hết.” Hạ Như Phong giơ ngón tay cái lên.
“Ngươi cũng nên đọc sách nhiều vào, ta đọc sách xong mới biết có rất nhiều thứ thú vị mà chúng ta chưa từng biết đến đó. Hơn nữa có một tay vẽ tranh đẹp cũng vô cùng tiện lợi.”
“Đúng rồi, có phải chính quân nhà ngươi không cho ngươi ra ngoài chơi không? Gần đây có nhiều người nhắc tới ngươi lắm đó.”
Ninh Vũ thở dài vô cùng phiền não: “Hạ Như Phong, ta không có bạc.” Tống Ngôn Khê phụ trách quản lý tiểu kho bạc, không có sự cho phép của Tống Ngôn Khê, quản gia cũng không dám lấy bạc cho hắn. Lúc trước dù bọn họ đến tửu lâu hay sòng bạc, đi cưỡi ngựa hay dạo chơi, đều do hắn một tay bao hết, hiện tại hắn không có bạc, nếu người khác bảo hắn bỏ bạc ra thì chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao? Cho nên hắn cũng không lêu lổng với bọn họ nữa.
Hạ Như Phong nghe xong cũng tỉnh tỉnh mê mê: “Không thì ta cho ngươi mượn nha? Đợi chút, lão tử cũng không có bạc, lão gia không cho phòng thu chi đưa ta bạc để dùng nữa.” Hạ Như Phong gác tay lên vai Ninh Vũ, thấm nhuần cảm giác đồng bệnh tương liên.
Lý Hàn đứng một bên thỉnh thoảng nhìn về phía Ninh Vũ bên này, không tự chủ mà chú ý vào đối thoại giữa Ninh Vũ cùng Hạ Như Phong, trong lòng cười lạnh, mấy tên đại thiếu gia này đúng là thích giả vờ giả vịt, giỏi trang . Cái loại hoàn khố vô dụng, luôn trầm mê vào sắc đẹp như thế, có khi cả chữ cũng không đọc ra. Còn mạnh miệng nói gì mà thi đậu cử nhân nữa chứ, lấy bạc mua thì đúng hơn.
[trang / trang B: Ra vẻ có học vấn, giàu có, đạo mạo]
Trước khi xuyên qua, Lý Hàn xuất thân vô cùng bình thường, sinh ra và lớn lên cũng ở một nơi không có gì đặc biệt. Lúc xuyên qua trở thành một đại thiếu gia gia thế hiển hách, sau khi khiếp sợ xong thì vui vẻ mừng thầm cám ơn trời liên tục.
Thế nhưng chính quân của nguyên chủ từ nhỏ đã là một thế gia công tử sống trong phú quý nuông chiều, nhất cử nhất động đều vô cùng tao nhã, quý khí thiên thành. So với gã thì gã quả thật chỉ là một tên nhà quê vọc bùn mà lớn.
Lý Hàn không muốn thừa nhận rằng mình không sánh bằng một cổ nhân, gã có năm ngàn năm tinh hoa văn hoá lưu truyền của Trung Hoa trên người, còn kia chỉ là một công tử cổ hủ không có kiến thức gì được nuôi nhốt trong khuê phòng thôi.
Cho nên mỗi khi đối mặt với Tống Ngôn Khê, Lý Hàn luôn dùng cảm giác ưu việt vô lý kia để che đi tự ti cùng nhục nhã trong lòng.