Trọng Sinh Chi Phỉ Quân

quyển 1 chương 7: tần dực 1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phỉ Vô Thuật một hơi lao thẳng về nhà, khi nhớ lại biểu hiện của mình vừa rồi, liền rầu rĩ hận không thể khiến thời gian quay lại một lần nữa. Y tuyệt đối sẽ ưỡn thẳng lung hùng hồn khí thế biến mất trước mặt đám đó, chứ không phải yếu bạo hoang – mang – chạy – trốn!

Mất mặt mất sạch rồi, hình tượng hán tử cứng cỏi cũng đã bị hủy rồi trời ơi, thật không biết lần sau gặp mặt sẽ bị cười nhạo cỡ nào.

Phỉ Vô Thuật thống khổ ôm mặt, sau khi trọng sinh sao y càng lúc càng thất bại vậy?

Quản gia Tôn Thủ đứng trong chỗ tối đánh giá biểu cảm của thiếu gia nhà mình, mặt không cảm xúc hiếm khi có xu hướng vỡ nát, nhìn thiếu gia khó chịu rối rắm như thế, chẳng lẽ thật sự bị thủ lĩnh nói trúng sao? Thiếu gia bị người ta khi dễ thật sao?!

Quản gia đại nhân từ nhỏ đã nhìn thiếu gia đến lớn liền phẫn nộ, ai dám khiến Vô Thuật thiếu gia chịu uất ức! Tôn Thủ quay người rời khỏi góc, sau lưng hừng hực ngọn lửa hắc hóa, thứ ức hiếp thiếu gia đều biến thành phân bón của dị thú cho ông!!!

Lúc Phỉ Vô Thuật rút mình về phòng, hoàn toàn không biết hai tốp người đã vì y bắt đầu âm thầm tìm kiếm “kẻ từng ức hiếp Vô Thuật” chưa từng tồn tại. Chẳng qua hoạt động tìm kiếm lần này thật ra cũng tra ra được không ít thứ thú vị, đây là chuyện mà quản gia tiên sinh và đám Lallot không hề nghĩ tới.

Sau khi dặn người hầu trực tiếp mang đồ ăn tới phòng, Phỉ Vô Thuật nằm xuống giường, dự định đi tìm chút an ủi trong trò chơi.

Lần sau phải mua một khoang dinh dưỡng về, nằm trong đó vào trò chơi, ngay cả thời gian ăn cơm cũng được tiết kiệm. Nghĩ thế, Phỉ Vô Thuật lại lần nữa tiến vào Tân Đại Lục OL.

Lần này tiến vào, sau khi đi qua thông đạo kéo dài tối tăm không tiếng động, Phỉ Vô Thuật trực tiếp mở mắt, người đã ở trong thân thể NPC y đoạt xác lần trước.

Khống chế ngón tay gấp lại rồi thả ra, cảm giác chân thật có thân thể và hình tượng ảo ở lưới mạng hoàn toàn khác nhau. Thân thể này có tim đập, có nhiệt độ, có máu chảy, không hổ là võng du được tuyên truyền độ chân thật trăm phần trăm.

“Tần thiếu? Tần thiếu!”

Lúc tự mình xem xét thân thể, bên tai truyền tới tiếng gọi lắp bắp, Phỉ Vô Thuật nhíu mày, phiền nhất mấy tên ngay cả nói cũng không tự tin, y trừng mắt qua: “Chuyện gì?”

Đứng bên cạnh y là một người đàn ông trung niên cúi lưng, nhìn cũng không dám nhìn y, mặt trắng không râu, có vẻ giống quản gia, nghe giọng điệu y không tốt, lưng càng cúi thấp hơn, đầu cũng vùi sâu hơn: “Tần thiếu vừa nói đi tra một người tên là Phỉ Vô Thuật, không có tư liệu cụ thể sao?”

May mà ông ta không ngẩng đầu, nếu không có thể ông ta sẽ nhìn thấy trên gương mặt đã tuyệt tích biểu cảm từ lâu của Tần Dực nhất thời đặc sắc như bảng pha màu.

Y đã vào trò chơi không sai chứ? Đây là thân thể NPC y đã đoạt xác không sai chứ? Bên tai Phỉ Vô Thuật vang vọng lời vừa nghe được khi mới đăng nhập__ “Tần thiếu vừa nói đi tra một người tên là Phỉ Vô Thuật, không có tư liệu cụ thể sao?”

Đi tra một người tên là Phỉ Vô Thuật…

Phỉ Vô Thuật…

Tên của y khi nào đã bị NPC gọi đến quen tai trong trò chơi rồi?!

Phỉ Vô Thuật ngạc nhiên quay nhìn xung quanh, còn nữa, vừa rồi y còn chưa chú ý, lúc y thoát ra rõ ràng đã giấu thân thể mình trong một sơn động tối tăm, hiện tại sao lại ở trong một căn phòng chứ? Nhìn từ cửa sổ bên cạnh ra ngoài, nơi này là một tiểu trấn, trên con đường ngoài cửa sổ đám nhỏ hi hi ha ha nô đùa, nói rõ nơi này cách đồng hoang sơn dã nơi y đăng xuất ít nhất cũng phải trăm mét.

Chỉ mới đăng xuất một lần, một thân thể không có ý thức, làm sao chạy được xa như thế? Chẳng lẽ có người phát hiện ra thân thể này, đặc biệt chuyển về đây sao?

Thế thì người đàn ông trung niên trước mắt là chuyện gì? Phỉ Vô Thuật nhìn ra được, trước khi y đăng nhập, người đàn ông trung niên này có lẽ đang cùng thân thể của y thảo luận một vài chuyện, một vài chuyện liên quan đến Phỉ Vô Thuật y…

Đừng nói là trùng tên với NPC nha, Phỉ Vô Thuật không tin có chuyện trùng hợp như thế. NPC y đoạt xác vừa khéo quen một người tên Phỉ Vô Thuật__ cũng không đúng! Vấn đề không phải ở đây, vấn đề là không phải y đã đoạt xác thành công rồi sao? Ý thức NPC của thân thể này đáng lẽ đã biến mất rồi, vậy kẻ cùng người trung niên này giao lưu lại là ai?!

Phỉ Vô Thuật nhất thời xoắn tới mù đầu, trước kia đoạt xác tên cậu ấm căn bản chưa từng gặp phải vấn đề này, hơn nữa cũng không nghe nói thân thể đã bị đoạt tới tay sẽ xuất hiện một ý thức khác. Tên này là ai?

NPC nguyên bản? Không thể! Không phải chỉ là một đống số liệu sao? AI dù có cao thế nào làm sao có thể cùng tồn tại với tinh thần thể của người chơi trong cùng một thân thể?

Người chơi? Cũng không thể đâu! Nhân vật được xây dựng sẽ trói chặt với tinh thần thể bản nhân, cho dù là Tân Đại Lục OL khác biệt, thường thức của toàn tức võng du này vẫn nên có chứ?

Phỉ Vô Thuật bất đắc dĩ phát hiện, y hoàn toàn không tìm được đầu mối.

Trước khi y đăng nhập, ý thức đang sử dụng thân thể này rốt cuộc là ai? Ý thức đó tại sao sẽ biết tên của y? Tại sao muốn tìm người điều tra y?

Sự trầm mặc của Phỉ Vô Thuật tạo thành áp lực tinh thần rất lớn cho quản sự trung niên luôn cong lưng cúi đầu, chỉ thấy trên trán ông rịn đầy mồ hôi lạnh, thân thể run rẩy, cuối cùng gom chút dũng khí sau chót phát ra âm thanh yếu ớt: “Tần thiếu, tôi hiểu rồi, tôi nhất định sẽ tìm ra người tên Phỉ Vô Thuật này! Tần thiếu, tôi cáo lui trước.”

Ông cúi đầu, tim đập như trống chờ đợi Tần Dực mở miệng. Chỉ là ông hoàn toàn không biết, trong thời gian ông cúi đầu, người trước mặt ông đã lặng yên đổi ruột.

Phỉ Vô Thuật nhíu mày: “Chuyện này trước bỏ đi, ông đi xuống trước đi.” Y vô thức học theo ngữ điệu của NPC Tần thiếu này, đầy nghiêm túc lạnh lùng.

Quản sự trung niên thở ra một hơi dài, giữ tư thế cúi người, đầu cũng không ngẩng chậm rãi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Phỉ Vô Thuật ngồi lên ghế gỗ cạnh đó, lưng y cũng đầy mồ hôi lạnh, chuyện hôm nay mẹ nó thật quái dị! Rốt cuộc là ai đã chiếm thân thể của y lúc y đăng xuất khỏi trò chơi!

“Đây là thân thể của tôi.”

Ngữ điệu nghiêm túc, đoan chính, có chút lạnh nhạt, có chút cao ngạo nghiêm cẩn mang phong thái của công tử đại gia, vang lên rõ ràng từng chữ trong đầu Phỉ Vô Thuật cứ như đang trần thuật.

Phỉ Vô Thuật trợn mắt nghẹn họng, nhất thời không kịp phản ứng: “Ai đang nói?”

“Tôi là Tần Dực.” Âm thanh đó không nhanh không chậm, Phỉ Vô Thuật lại có thể nghe ra được mấy phần lửa giận trong giọng điệu bình tĩnh này, “Chủ nhân của thân thể này.”

Phỉ Vô Thuật: “…”

Má nó!

Phỉ Vô Thuật dù mơ hồ có chút suy đoán, vẫn luôn thuyết phục mình rằng hoàn toàn không có khả năng, khiến bản thân lờ đi khả năng chủ nhân nguyên bản của thân thể vẫn còn tồn tại. Thử nghĩ xem có thể không? Cùng chung thân thể với một đống số liệu, tiến hành giao lưu tư duy? Có – khả – năng – sao!

Cho dù tin đối phương là người chơi, cũng không thể tin đối phương là NPC!

Cái trước là bug của trò chơi, cái sau hoàn toàn đảo điên nhận thức nhân loại đó!

So sánh lại, cái này cũng quái dị như trò võng du toàn tức bình thường, bạn tạo ra một nhân vật, sau khi tới thôn tân thủ, phát hiện trong đầu có thêm một NPC.

Trong lòng Phỉ Vô Thuật có một vạn con ngựa điên chạy qua, theo phản xạ đăng xuất, nhảy khỏi giường, chạy tới trước máy tính nhanh chóng tìm kiếm tư liệu liên quan đến xây dựng nhân vật của Tân Đại Lục.

Y nặc danh đăng một bài viết lên diễn đàn: “Liệu có khả năng sau khi bạn đoạt xác NPC, tư duy của NPC vẫn không biến mất, mà cùng tồn tại với bạn không? Giống như trong một thân thể có hai ý thức?”

Phần tử hoạt bát trong diễn đàn rất nhiều, suy nghĩ mới lạ của Phỉ Vô Thuật vừa xuất hiện, bên dưới lập tức được xây thành tòa nhà cao tầng.

“L: Ai yo, sao tôi lại chưa từng nghĩ tới vấn đề này nhỉ TvT~ by Sơ Manh Manh.”

“L: Vây xem… by Tiểu Hắc.”

“L: To Sơ Manh Manh, người có thường thức sẽ không suy nghĩ tới vấn đề này đâu Manh Manh, mau theo anh trai về nhà, đừng bị L lây nhiễm virus bạch si ha ~~ by Sơ Lương.”

“L: Ý của lầu trên, chủ topic bạch si, xác định hoàn tất ~ by Ngựa Hoang điên cuồng.”

“L: Hoàn tất + by Người Sao Hỏa đi shi.”

“L: Hoàn tất + by Ông đậu học viện thủ đô rồi.”

“L: Hoàn tất + lầu trên anh em chuyên ngành nào vậy? By Ông cũng đậu học viện thủ đô rồi.”

“L: Hoàn tất + Không ngờ có thể gặp được đàn em tương lai nha ~ sư ca là thiên tài khoa cơ giáp năm hai Ân Tá O(∩_∩)O~ by Duyên phận nha thân.”

“L: Hoàn tất + Tôi là bạn cùng lớp của Ân Tá, nghe nói Ân Tá nghỉ hè đã vào quân đội huấn luyện toàn phong bế rồi… by Lầu trên hàng lậu.”

“L: Hoàn tất + Thật không muốn nói ông thật ra là tân sinh đứng đầu hệ cơ giám năm nay Adolf╭(╯^╰)╮ by Ông chính là Adolf.”

“L: Hoàn tất + Kỳ thật tôi là hạng hai… bỏ đi, không cần căng mặt, ông thừa nhận ông chỉ xếp hạng bảy by Ông chính là Phỉ Vô Thuật.”

“L: Hoàn tất + Năm nay ai ai cũng là học sinh của học viện thủ đô rồi (cười lạnh), tôi không nhớ tôi đã thu nhiều học sinh như thế! By Một đám nhị hóa nằm mơ giữa ban ngày.”

“…”

Phỉ Vô Thuật cương mặt nhìn comment nhanh chóng chạy ra trên màn hình chiếu, rất hiếm hán tử dạo diễn đàn có xúc động đập máy tính.

Vấn đề này rất không thường thức rất bạch si y cũng biết mà! Nhưng còn cách nào khác đâu? Y thật sự thật sự đã gặp phải tình huống quái dị thế mà, Phỉ Vô Thuật thật lòng muốn gào thét, mẹ kiếp cái này làm sao đây? Y đăng một bài viết để cho đám nhị hóa này chê cười y sao?

Hơn nữa chỗ này là bài viết của y được chưa? Muốn nói chuyện muốn ôn chuyện muốn lôi kéo tình cảm muốn cười lạnh trào phúng cút đi đổi chỗ khác hết cho y!!!

Y nhanh chóng khóa bài viết, cuối cùng đáp lại một câu: L nghe rõ cho ông! Ông mới là Phỉ Vô Thuật!!!

Sau đó quả quyết tắt diễn đàn.

Y không biết là, cái diễn đàn đó rất nhanh đã xuất hiện hai bài viết mới, một cái tiêu đề là “Đám con nít học viện thủ đô đều tới chỗ này uống trà rồi ~” một tiêu đề là “Một xác hai hồn gì đó thật có cảm giác (chảy máu mũi ing) mấy em gái giao lưu cảm tưởng chút nào ~”

Thế là hai bài viết này liền nóng lên, đỏ rực bay lên đầu diễn đàn.

Đối với bài viết mẹ sinh ra hai bài viết con này, không biết người điều hành có tâm trạng gì, quả quyết cho lên đầu luôn. Thế là cái tên Phỉ Vô Thuật cũng lặng lẽ nổi lên trong lúc Phỉ Vô Thuật không biết gì.

Quả nhiên chuyện một xác hai hồn với NPC, căn bản không có người tin.

Phỉ Vô Thuật ngây thơ nghĩ, có lẽ vừa rồi y đăng nhập thật ra là ảo giác?

Thế là giày vò một phen, Phỉ Vô Thuật lại đăng nhập.

Sau đó y nhìn chằm chằm miếng bánh kem trong tay mình xuất thần, má ơi, đây là ảo giác sao! Trong lúc y đăng xuất, thân thể này lại nhảy nhót đó!

Truyện Chữ Hay