Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

chương 40

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thời gian nghỉ đông còn lại, Tưởng Mộc Mộc đều vượt qua tại nhà, hắn vẫn chưa ổn định được nội lực trong cơ thể, cho nên vẫn luôn ở giai đoạn nhập môn, mỗi ngày đều luyện tập dưới sự chỉ dạy của Lam Sa.

Năm mới sắp đến, vào ngày cuối cùng của năm, rốt cục Tưởng Mộc Cận cùng Tưởng Mộc Mộc đi ra từ trong phòng huấn luyện.

Tưởng Mộc Cận tự nhiên nắm đôi tay nhỏ bé của ca ca đi trên đường, người bên cạnh ghé mắt nhìn, ai không biết còn tưởng rằng bọn họ là một cặp tình nhân hạnh phúc.

Tưởng Mộc Mộc không hề hay biết đối với hành động của mình, ngây ngốc bị đệ đệ lôi kéo đi dạo đêm giao thừa, hoàn toàn không có tự giác.

Lúc trước hai người vẫn thường như vậy, khi đó hai người vẫn chỉ là trẻ con, cho nên không có hiểu biết gì về phương diện này.

Theo hai người dần dần lớn lên, Tưởng Mộc Cận càng ngày càng hiểu chuyện, còn Tưởng Mộc Mộc thì dường như vẫn còn dậm chân tại chỗ.

Tưởng Mộc Mộc cho rằng bọn họ chỉ là anh em, loại chuyện như vậy hẳn là rất bình thường.

Mà Tưởng Mộc Cận thì dưới tình huống càng ngày càng ỷ lại vào ca ca mình, đem cái này trở thành buổi hẹn hò của hai người, hiện tại cậu đang cao hứng phấn chấn nắm tay Tưởng Mộc Mộc cùng nhau đi dạo phố, lên núi xem pháo hoa.

Đi rồi lại đi, dường như Tưởng Mộc Mộc còn gấp gáp hơn cả Tưởng Mộc Cận, ngược lại hắn đi ở phía trước.

Tưởng Mộc Cận dở khóc dở cười, nhìn quyền chủ động chuyển lên người ca ca, chỉ yên lặng giữ nguyên nụ cười.

“Ca ca, đại hội pháo hoa cũng sẽ không chạy mất, gấp gáp như vậy làm gì!?” Cậu còn muốn hưởng thụ cái cảm giác “người yêu” nhiều hơn một chút.

“Em không hiểu, đi trễ sẽ mất chỗ!” Thật ra thì hắn muốn nói là ‘Em không hiểu, đã hơn mười năm anh không có xem đại hội pháo hoa! Dĩ nhiên vô cùng mong đợi…’

Tưởng Mộc Cận bật cười: “Ca ca, đó là căn cứ bí mật của chúng ta, không ai dám cướp đâu!”

Vì để mọi người đều có thể xem rõ cảnh tượng hoành tráng lúc pháo hoa bay lên bầu trời, nên ngành có liên quan cố ý sắp xếp vài nơi để quan sát pháo hoa, tầm nhìn ở những nơi đó vô cùng tốt.

Cơ mà, không biết Tưởng Mộc Cận làm sao mà tìm được một nơi cao, đó là một vách đá, có một tảng đá nhô ra rất rõ ràng, hàng năm hai người đều ở đó xem pháo hoa, chỉ có hai người bọn họ.

Tưởng Mộc Mộc nhìn vẻ mặt tươi cười của Tưởng Mộc Cận, trên đường đều là ánh đèn nhiều màu rực rỡ, gương mặt Tưởng Mộc Cận ở dưới ánh đèn vô cùng đẹp trai, nụ cười ôn nhu lộ ra nồng hậu sủng nịch, Tưởng Mộc Mộc nhìn đến ngây người.

Vậy mà lại bị sắc đẹp của đệ đệ hấp dẫn, hắn thật sự rất đáng xấu hổ.

Hắn thừa nhận mình là một người yêu sắc đẹp, chỉ thích tiếp xúc thân mật với người xinh đẹp, đời trước cũng là bị sắc đẹp của Đàm Thu Minh bắt mất hồn, đưa đến kết cục như vậy.

Hiện tại hắn nhìn đệ đệ mình đến mức quên cả hồi hồn, đầu óc cũng bay mất….

Cũng không biết hắn đã ngẩn người bao lâu, Tưởng Mộc Cận cứ như vậy vui mừng bị hắn nhìn, rốt cục ca ca của cậu đã động tâm sao?

Sau khi Tưởng Mộc Mộc phản ứng lại, vỗ vỗ đầu mình, sao hắn có thể có cái suy nghĩ kỳ quái đó với đệ đệ chứ, đó là đệ đệ của hắn đó!

Tưởng Mộc Cận cũng không vạch trần hắn, bởi vì cậu đã chuẩn bị xong bằng bất cứ giá nào.

Ngày đó, cha để Lam Sa đến tìm cậu, ngoại trừ việc khiến cho cậu biết mình rất nhỏ bé, Lam Sa còn nói với cậu rất nhiều chuyện xưa.

Cậu lẳng lặng nghe.

Có một cái còn nói đến chuyện thầm mến của hắn.

Sau khi kể xong, Lam Sa cứ như vậy khuyên cậu: “Chuyện tình cảm chẳng phân biệt được tuổi tác giới tính, chẳng phân biệt được ân ân oán oán, yêu chính là yêu! Dũng cảm nói ra, không cần chờ đến lúc mất đi mới biết hối hận!”

Tưởng Mộc Cận nói: “Tôi không có ý định buông tha, làm sao lại hối hận!?” Nhưng mà, cậu động tâm, cậu vẫn luôn rất mong chờ phản ứng của ca ca sau khi biết tâm ý của cậu, nhưng lại vô cùng sợ ca ca sẽ cự tuyệt mình.

“Cậu không biết, lúc trước khi tôi cảm thấy tình thế bắt buộc, hắn lại cùng người ta chạy mất, còn chưa kịp tỏ tình……nói cho hắn biết tâm ý của tôi……!”

Tưởng Mộc Cận lẳng lặng nhìn Lam Sa, hắn càng nói càng thương tâm, càng nói càng khổ sở: “Nói ra cũng không phải thật sự muốn đối phương tiếp nhận mình, chỉ là muốn biểu đạt phần tình cảm này, cho hắn biết tâm ý của mình! Mặc kệ đối phương có cảm giác với cậu hay không, lúc nên tranh thủ thì phải tranh thủ, thật ra thì lúc ấy hắn cũng không có người yêu chân chính, chỉ cần tôi tỏ tình thì vẫn còn có cơ hội, nhưng cũng bởi vì tôi do dự sợ hãi khẩn trương, bị người ta nhanh chân giành trước! Cậu cũng không muốn người cậu yêu bị người khác nhanh chân giành trước đi!”

Lại nói, Tưởng Mộc Cận cũng không để ý tới chuyện xưa của hắn, thế nhưng bốn chữ “nhanh chân giành trước” lại nặng nề đả kích cậu.

Loại chuyện như vậy đã từng xảy ra khi nào? Lại có loại cảm giác quen thuộc! Ca ca sẽ bị người khác nhanh chân giành trước sao? Người nọ là ai?

Đột nhiên cậu nghĩ đến một cái tên —— Đàm Thu Minh, dường như ca ca rất chú ý đến hắn ta! Sau một giây, cậu liền kinh hãi!

Cậu suy tính rất lâu, đầu óc vô cùng loạn, một mực tự giam mình trong phòng huấn luyện, cậu thật sự muốn nói rõ với ca ca tình cảm của mình sao?

Tuy rằng nhìn bộ dạng ca ca luôn ngốc ngốc, nhưng thực ra cậu biết, ca ca là một người nhạy cảm, có thể anh ấy đã nhận ra gì đó.

Cậu cũng biết không thể quá gấp, nhưng như vậy dường như lại cho ca ca không gian và thời gian để trốn tránh tình cảm của cậu, vì vậy cậu chuẩn bị nói cho ca ca biết tâm ý của mình.

Tưởng Mộc Cận cũng nhìn gương mặt bị ánh đèn bao phủ của Tưởng Mộc Mộc, cưỡng chế mình đè xuống xúc động muốn trực tiếp làm ca ca, đi dạo ở trên đường, hưởng thụ buổi “hẹn hò” mỗi năm một lần này thật tốt.

Cậu còn chưa nghĩ ra phải tỏ tình với ca ca như thế nào, lúc nào tỏ tình, cơ mà hiện tại đột nhiên cậu nghĩ thông suốt, chọn ngày không bằng đúng ngày, ngay hôm nay đi!

“Ca ca, đi nhanh đi!” Nói xong, Tưởng Mộc Cận đoạt lại quyền chủ động, kéo Tưởng Mộc Mộc đi.

Tưởng Mộc Mộc ngẩn ngơ nhìn Tưởng Mộc Cận đột nhiên giống như hạ một quyết định trọng đại nào đó, liền cảm thấy mình bị cậu ôm vào trong ngực, mũi chân nhẹ bẫng một chút, liền bay lên nóc nhà.

Còn chưa phản ứng kịp, Tưởng Mộc Cận lại lấy cây cột gỗ làm điểm mượn lực, bay về phía rừng rậm cách đó không xa, đi theo hướng của căn cứ bí mật.

Nửa giờ sau, rốt cục hai người đến nơi cao kia.

Thật ra thì, đây là một cái cầu đá phá sườn núi mà ra, vị trí còn rất rộng rãi, hai người đứng trên đó hoàn toàn không cảm thấy chật chội.

Phía dưới là một rừng cây hòe đông nghìn nghịt, đối diện rừng hòe là một sân cỏ rộng rãi để quan sát pháo hoa, từng cái từng cái đầu người đang di chuyển ở nơi đó.

Tưởng Mộc Cận ôm eo Tưởng Mộc Mộc ngồi xuống, khoảng cách của hai người vô cùng gần, động tác cũng rất thân mật, hơi thở nóng hổi của Tưởng Mộc Cận phả ra trên cổ Tưởng Mộc Mộc, ngứa ngứa.

Tưởng Mộc Mộc chỉ cảm thấy là lạ, hình như hôm nay Tưởng Mộc Cận không quá bình thường.

Quay đầu lại đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Tưởng Mộc Cận, trong mắt tràn đầy hình ảnh của chính mình, tim Tưởng Mộc Mộc đột nhiên đập nhanh hơn mấy nhịp.

Hắn không biết mình làm sao nữa? Không quá quen loại cảm giác này, hơi giãy dụa, nhưng ngặt nỗi hôm nay Tưởng Mộc Cận ôm hắn có chút chặt, giãy không ra.

“……Ca ca!”

Đột nhiên Tưởng Mộc Mộc nghe được giọng nói tràn đầy từ tính của Tưởng Mộc Cận, nhìn cậu, pháo hoa còn chưa bắt đầu, ánh mắt của Tưởng Mộc Cận vẫn luôn quét tới quét lui trên người hắn, hai tay ôm càng thêm chặt.

Tưởng Mộc Mộc bị ôm không quá thoải mái, nói: “Mộc Cận, em……hôm nay em thật kỳ quái! Làm sao vậy?”

“Ca ca, em có lời muốn nói với anh!” Giọng nói của Tưởng Mộc Cận không cao không thấp, vừa vặn có thể để cho Tưởng Mộc Mộc nghe thấy rõ ràng.

Tưởng Mộc Cận cũng không biết tại sao mình lại gấp gáp bày tỏ tâm ý như vậy, có thể là thật sự bị Lam Sa thuyết phục đi, cậu không muốn cùng với ca ca lãng phí thời gian như vậy nữa, muốn trở thành người yêu chân chính.

Tựa như cậu không có cách nào tiếp tục chờ cho ca ca hiểu được tâm ý của mình, vội vã muốn cho hắn biết, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở về, khó tránh khỏi có chút khẩn trương.

“Em muốn nói gì?” Tưởng Mộc Mộc nuốt nước miếng một cái, nói thật, đây vẫn là lần đầu tiên Tưởng Mộc Cận dùng vẻ mặt chuyên chú như vậy nghiêm túc nói chuyện với hắn, hắn cảm thấy hẳn là chuyện rất quan trọng.

Bình thường Tưởng Mộc Cận đối với hắn cũng là thái độ nghiêm túc, nhưng mà không biết vì sao, hôm nay cậu trở nên đặc biệt trang trọng.

Dường như còn không định buông tay……

“Ca ca….”

“Em nói đi……”

Tưởng Mộc Mộc đợi rất lâu, Tưởng Mộc Cận vẫn không nói chuyện: “Mộc Cận, đến tột cùng là em muốn nói…..”

Lời của hắn còn chưa nói xong, xuất hiện ở trước mắt là gương mặt tuấn tú phóng đại của Tưởng Mộc Cận, hắn kinh ngạc nhìn, âm thanh tính giờ trong cái điện thoại di động đang phát tin tức năm mới, dường như hai người cũng không có nghe thấy, sau một giây, Tưởng Mộc Cận đặt lên môi hắn.

Chuyện gì xảy ra? Hai mắt Tưởng Mộc Mộc mở thật to, bị hôn đến thất điên bát đảo, dưới tình huống sửng sốt, Tưởng Mộc Cận liếm môi hắn giống như ăn bánh ngọt, lại ngậm lấy toàn bộ đôi môi hắn, từ từ cạy hàm răng hắn ra, đầu lưỡi duỗi vào.

[……………]

Tin tức trên điện thoại di động vẫn còn đang tính giờ, đợt pháo hoa đầu tiên bay lên, tản ra bên cạnh bọn họ, sau một trận ánh sáng, đợt pháo hoa thứ hai thứ ba liên tiếp phóng lên bầu trời, tạo thành đủ loại hình dáng, sau khi biến mất lại xuất hiện……sau khi xuất hiện lại biến mất……bầu trời một mảnh sáng ngời!

Chiếu rọi ra thân ảnh của hai người ở bên sườn núi, hình ảnh giống như ngừng lại tại khoảnh khắc đó.

Tưởng Mộc Mộc trừng mắt nhìn, không dám tin tưởng vào mắt của mình, còn cảm thấy có phải đang nằm mơ hay không, Tưởng Mộc Cận vậy mà lại hôn hắn, thật sự hôn hắn.

Không phải là ngã bệnh, không phải nụ hôn khi ý thức không rõ ràng, càng không phải là cái loại hôn cưỡng chế bá đạo lúc bị thương, mà chỉ đơn thuần là một nụ hôn triền miên.

Tựa như Tưởng Mộc Cận thật sự chỉ là vì hôn hắn mà hôn hắn, hắn không cảm giác được bất kỳ mùi vị sắc tình nào, lại khiến cho hắn cứ như vậy đắm chìm.

Nụ hôn này cũng không kéo dài quá lâu, Tưởng Mộc Mộc phản ứng kịp, đưa tay đẩy Tưởng Mộc Cận, nhưng hắn không nghĩ tới lực lượng của Tưởng Mộc Cận lại lớn như vậy, hoàn toàn bất động.

Hắn mở to mắt đón lấy tầm mắt của Tưởng Mộc Cận, theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, bởi vì hắn đẩy cậu, Tưởng Mộc Cận càng ôm chặt hơn, hắn hoàn toàn không nhúc nhích được.

Nụ hôn đơn thuần cũng thay đổi, Tưởng Mộc Cận sửa đổi sách lược, biến thành kẻ xâm lược bá đạo, Tưởng Mộc Mộc theo bản năng nghiêng đầu qua chỗ khác, lại bị Tưởng Mộc Cận xoay trở lại, tiếp tục hôn.

Vốn dĩ Tưởng Mộc Mộc cho rằng chẳng qua là cậu nhất thời cao hứng, cũng không phản kháng nữa, nghĩ nhất định là bệnh cũ của cậu lại tái phát, chỉ cần hôn đủ rồi sẽ dừng lại.

Cơ mà, sự thật cũng không phải là như vậy, không chỉ có nụ hôn này không chấm dứt, một cái tay của Tưởng Mộc Cận cũng không cố chấp vây chặt hắn nữa, mà là dò vào bên trong áo sơ mi hắn, vuốt ve da thịt trơn mịn của hắn, một tay khác dùng sức lôi kéo eo hắn, hai người càng dựa vào gần hơn, thân thể dính sát vào nhau.

Hô hấp của Tưởng Mộc Mộc không thông thuận, bị hôn đến đầu óc choáng váng, không biết phương hướng, thân thể mềm nhũn ra.

Tưởng Mộc Cận buông hắn ra, trong mắt tràn đầy tính toán, cười cười, ôm Tưởng Mộc Mộc tới, ngồi ở trên đùi của mình, gặm lên cổ Tưởng Mộc Mộc một cái, nói: “Ca ca, em thích anh!”

Tưởng Mộc Mộc mơ mơ màng màng “ừ” một tiếng, đầu óc ngắn lại.

“Ca ca, kết giao với em đi! Chúng ta làm người yêu!”

Eo Tưởng Mộc Mộc bị người sờ một cái, không tình nguyện lại “ừ…..” một tiếng.

“Ca ca, anh đáp ứng rồi đó…..”

“Ừ~~”

Tưởng Mộc Cận nhìn hắn vẫn còn mơ hồ, tiếp tục nói: “Ca ca, không được quên chuyện anh đã đáp ứng em hôm nay đó.”

Mông lại bị bóp một cái: “Ừ~~~”…..

Tưởng Mộc Cận hài lòng nhìn ca ca mình, hai tay không quá an phận.

Sắc mặt Tưởng Mộc Mộc ửng hồng, hoàn toàn không biết mình bị đệ đệ nhà mình tính toán.

Tưởng Mộc Cận biết nếu như dựa theo lẽ thường ngả bài, nhất định ca ca sẽ lấy cớ là anh em để tiếp tục trốn tránh, cậu không muốn giống Lam Sa không còn kịp tỏ tình, hoặc là sau khi tỏ tình chờ bị cự tuyệt, cậu không làm được như vậy.

Nếu quyết định phải bắt được tới tay, tự nhiên sẽ không để cho ca ca có cơ hội cự tuyệt!

Ca ca là của cậu, chỉ cần có lời hẹn hôm nay, chuyện tiếp nhận liền có thể trở thành “chuyện đương nhiên” rồi.

Rõ ràng là một sự kiện tỏ tình đơn thuần, đến cuối cùng lại thành như vậy, thậm chí một chút áy náy Tưởng Mộc Cận cũng không có, tiếp theo lại bắt đầu ăn đậu hủ ca ca nhà mình.

Mặc dù cậu rất muốn cứ như vậy làm ca ca, nhưng cậu vẫn là chịu đựng không làm tới cuối cùng, cậu biết không thể làm quá mức, nếu không nhất định sẽ dọa ca ca chạy mất, huống chi, chỗ này cũng không quá thích hợp, chỉ cần biết rằng qua năm mới, ca ca đáp ứng trở thành người yêu của cậu cũng đã rất thỏa mãn rồi.

Tưởng Mộc Mộc không biết mình về đến nhà như thế nào, không thấy pháo hoa, đột nhiên bị nụ hôn nồng nhiệt của đệ đệ làm sợ hết hồn, sau đó mình lại đắm chìm trong cái hôn của cậu, kế tiếp cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Buổi tối, trong giấc mơ của hắn.

Trong mơ, hắn ngủ trong phòng mình, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm truyền tới hắn liền tỉnh lại, kèm theo tiếng rên,rỉ vô cùng vui,sướng.

Có kinh nghiệm đời trước, dĩ nhiên hắn biết những âm thanh này có nghĩa là gì, đây là phòng của hắn, tại sao lại có người ở bên trong ?

Tưởng Mộc Mộc không nói hai lời đi đến mở cửa phòng tắm, phát hiện hai khối thân thể đang dây dưa chặt chẽ chung một chỗ.

Hơi nước tràn ngập toàn bộ phòng tắm, hắn không thấy rõ mặt hai người kia, lại có thể biết bọn họ làm kịch liệt bao nhiêu.

Hai người đang dây dưa cùng một chỗ kia dường như không phát hiện ra hắn, tiếp tục chuyện bọn họ vẫn chưa hoàn thành, âm thanh càng lúc càng lớn, động tác càng ngày càng mạnh.

Hình ảnh chuyển một cái, Tưởng Mộc Mộc thấy rõ gương mặt người ở phía trên, đó là đệ đệ hắn Tưởng Mộc Cận, mà người phía dưới đúng là mình.

Tưởng Mộc Cận đè lên hắn, dùng giọng nói tràn ngập khiêu khích cùng ,tà nói: “Ca ca quá tuyệt vời, chúng ta lại một lần nữa ……”

Nói xong Tưởng Mộc Cận vớt hắn lên, hướng về cái chỗ kia chậm rãi hạ xuống, cái thứ thô to kia cứ như vậy thuận theo tự nhiên mà lên xuống, tiến quân thần tốc đâm vào chỗ sâu nhất……

“A……” Tưởng Mộc Mộc kinh hô một tiếng tỉnh lại: “Chuyện gì xảy ra?”…..

Hắn ngồi dậy, phát hiện Tưởng Mộc Cận không ở bên cạnh, vừa nãy chẳng qua là đang nằm mơ mà thôi?

Hắn đúng thật là bị Tưởng Mộc Cận dọa chết rồi, trong đầu mơ hồ thoáng qua chuyện xảy ra tối hôm qua. Tưởng Mộc Cận tỏ tình với hắn? Sau đó hình như trong lúc mơ mơ màng màng mình đã đáp ứng cậu ấy!

Bây giờ trời đã sáng, hắn nhìn ngoài cửa sổ thở dài: “Thì ra là mộng, làm mình sợ muốn chết! Làm sao mà Mộc Cận lại tỏ tình với mình được chứ…… chúng ta chính là anh em đó, ha ha…..”

Dưới tình huống như thế hắn chỉ có thể dùng anh em để viện cớ.

Cơ mà không biết vì sao, khi biết đó là mộng, trong lòng lại có chút mất mác nho nhỏ.

Tưởng Mộc Mộc vén chăn lên, phát hiện phía dưới ướt một mảnh, đáy quần có một tia trắng đục, đáy lòng chợt lạnh, không phải là đã lâu lắm hắn không có chứ.

Nghĩ đến nửa năm qua sau khi sống lại, quả thật hắn không có phát tiết qua, vẫn luôn quên mất, hiện tượng như vậy rất bình thường.

Nghĩ tới đây hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, Tưởng Mộc Cận ở trong mơ quá đáng sợ, hắn thật đúng là không biết thời điểm mình muốn tìm bất mãn lại mơ thấy Tưởng Mộc Cận.

“Ca ca……đứng lên ăn bữa sáng!” Tưởng Mộc Cận mở cửa, trực tiếp đi vào.

Tưởng Mộc Mộc kinh hãi, vội vàng kéo chăn muốn che đậy một mảnh kia, nhưng vẫn là chậm một bước.

Tưởng Mộc Cận giành trước ngồi vào bên cạnh hắn, vừa lúc nhìn thấy “tội chứng”.

Nhìn người nào đó đang muốn che giấu chứng cứ, Tưởng Mộc Cận nhịn cười nói: “Ca ca đang thẹn thùng?”

Tưởng Mộc Mộc nghiêng đầu không nhìn cậu, cũng không thể nói là bởi vì mình mơ một giấc mơ quỷ dị được.

“Không, không có!” Tưởng Mộc Mộc lúng túng nói.

Tưởng Mộc Cận cũng không giễu cợt hắn, loại chuyện như vậy sau này sẽ có cơ hội, cậu không vội: “Ca ca còn nhớ rõ chuyện tối hôm qua đã đáp ứng em không?”

“A?” Mặt Tưởng Mộc Mộc đầy dấu chấm hỏi, tối hôm qua, cái đó không phải là mộng sao?

“Ca ca đáp ứng trở thành người yêu của em!” Tưởng Mộc Cận đi thẳng vào vấn đề, cậu cũng không định bỏ qua, trước hết cậu phải làm cho ca ca ý thức được.

“Cái gì?!!”

Thấy Tưởng Mộc Mộc tiếp tục giả ngu, Tưởng Mộc Cận kiên nhẫn nói lại lần nữa: “Ca ca, bây giờ quan hệ của chúng ta là người yêu!”

END

Truyện Chữ Hay