Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

chương 32: phiên ngoại một

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kể từ ngày quyết định nhẫn tâm, y đã biết mình không còn đường sống để quay về.

Khi y nhìn đôi mắt đơn thuần trong suốt lại rất thuần túy kia dần dần trở nên mê ly, phiền muộn, nghi vấn cùng hận ý lẫn lộn, trong lòng lại bất an nổi sóng một cách vô lý, vô cùng hỗn loạn.

Một tiếng “tại sao?” kia phảng phất giống như nguyền rủa hàng đêm hành hạ y, trong mộng ngoài mộng đều là những lời này, trong đầu cũng tràn đầy giọng nói tuyệt vọng lại mang theo không cam lòng đó, làm cho y đau đớn thống khổ.

Đàm Thu Minh không nhớ rõ mình đã giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng lần thứ mấy rồi, kể từ ngày quyết định giết Tưởng Mộc Mộc, thì cơn ác mộng liền giờ giờ phút phút bám theo y.

Y không rõ mình bị làm sao nữa?

Nhìn căn phòng trống rỗng, giường lớn chỉ có một mình mình, vắng lạnh khiến người ta khó có thể hô hấp, y đột nhiên phát hiện một loại tình cảm: tịch mịch!

Đàm Thu Minh không cách nào xua đi cặp mắt kia, càng không cách nào quẳng câu nói kia ra khỏi đầu, mỗi lần bị cơn ác mộng làm bừng tỉnh, y sẽ nhớ tới người kia, lúc tỉnh dậy lại luôn là tuyệt vọng.

Tại sao vậy chứ? Rõ ràng hắn chỉ là một phế vật vô năng, cái gì cũng không hiểu không phải sao? Tại sao mình lại hoài niệm hắn như vậy chứ?

Trên giường không có một bóng người, ngoại trừ dấu vết chính y đã từng nằm ngủ, thì hơi thở của người nọ đã sớm biến mất.

Một tháng, y trải qua một tháng này vô cùng không tốt.

Ngày đó, y dùng kế lừa Tưởng Mộc Mộc lên núi, tiến thêm một bước kết thúc tính mạng của hắn.

Tưởng Mộc Mộc là ai? Không phải chỉ là đứa con nít có cao mà không có lớn bị y lừa gạt sao? Ít nhất thì trong mắt của y chính là như vậy!

Thể chất của hắn rất đặc thù, khác với người thường, mọi mặt đều là một người vô năng, nhưng hắn lại không hề báo trước đi làm phẫu thuật cải tạo gien, lấy được dị năng thuộc tính hỏa, để lại cho mình di chứng cả đời.

Lúc đó trong lòng Đàm Thu Minh chê cười hắn là đồ ngốc, dẫn theo Tưởng Mộc Mộc chẳng qua là một trong những kế hoạch để hoàn thành nhiệm vụ của y thôi, chẳng qua là sư phụ trên danh nghĩa Tô Lập Nguyên rất hiếu kỳ với thân thể Tưởng Mộc Mộc, muốn nghiên cứu một chút, chẳng qua là y mượn gió bẻ măng mà thôi.

Thế nhưng, y không ngờ rằng nhiệm vụ này lại bị người ta ngăn cản, bí mật giấu ở Tưởng gia vẫn chưa được cởi bỏ, thì y đã bị buộc rời đi.

Vì thế, người kia không ít lần mắng y vô dụng.

Bí mật của Tưởng gia là gì, y không biết, nhưng y rất rõ ràng, người kia vô cùng mơ ước cái bí mật đó của Tưởng gia.

Y lẻn vào nhà họ Tưởng, cùng Lâm Hải nội ứng ngoại hợp, lại bị Tưởng Trạch Thành cản trở, cuối cùng không cách nào biết được bí mật kia, thiếu chút nữa chính mình cũng bị bại lộ.

Y không cam lòng cứ như vậy bị đánh bại, ít nhất cũng phải lấy được chút phúc lợi, vì vậy Tưởng Mộc Mộc trở thành thứ phẩm thêm vào, thành một phần trong kế hoạch hoàn thành nhiệm vụ của y.

Vốn dĩ y định chơi đùa hắn một thời gian, rồi giao hắn cho Tô Lập Nguyên, ai biết là mình cứ như vậy giữ hắn ở bên người luôn, y cũng hoàn toàn không hiểu rõ mình muốn cái gì, nghĩ đến bàn giải phẫu của Tô Lập Nguyên, y không muốn để Tưởng Mộc Mộc nằm trên đó.

Y vốn là một đứa trẻ không buồn không lo, nhưng có một ngày cha mẹ bị người ta giết hại, chết ở trước mặt y, thậm chí y vẫn còn nhớ rõ khuôn mặt những người đó, dữ tợn kinh khủng, cho dù bây giờ đã báo thù, nhưng mỗi khi nghĩ đến những người đó, y vẫn sẽ run rẩy.

Y có thể có ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ người kia.

Y không biết người kia là ai, tên gọi là gì, nhưng mà người đó đã cứu y, nhận y ra từ cô nhi viện, tỉ mỉ bồi dưỡng y, đem y bồi dưỡng thành một người vô tình vô nghĩa.

Y rất thích giải quyết bất cứ phiền phức gì vì người nọ.

Có điều, cho tới nay, nhiều nhất chính là thu thập kỳ trân dị phẩm cho hắn, nhất là những vật phẩm đặc biệt chưa từng có mặt trên thị trường, vô cùng cổ xưa.

Y bôn ba khắp nơi trên thế giới, không ít lần cướp đoạt một vài đầu hổ cốt, hóa thạch cổ, loài sinh vật mới, các vật phẩm kỳ lạ hiếm hoi trân quý đã bị tuyệt diệt, sống chết, tĩnh động, cái gì cũng có! Cho tới nay, nhiệm vụ của y hoàn thành vô cùng hoàn mỹ, chưa từng thất bại, một lần thất bại duy nhất chính là lần ở Tưởng gia.

Đàm Thu Minh tâm cao khí ngạo làm sao lại cho phép mình thất bại, lần kia đã tạo đả kích rất lớn cho y, nếu không phải y kịp thời thu tay lại, thì hiện giờ cũng không thể đứng ở chỗ này.

Nhưng mà người của Tưởng gia khiến y khó chịu như vậy, y cũng tồn tại oán hận đối với nhà họ Tưởng.

Bí mật của Tưởng gia, Đàm Thu Minh chưa từng nghe người kia nhắc tới.

Nhưng mà, từ giọng nói của người kia y lại có thể cảm nhận được, người nọ vô cùng hận Tưởng gia, thậm chí mỗi lần nhiệm vụ đều cố ý nhằm vào Tưởng gia.

Y không tìm được bí mật đó, ngược lại mang Tưởng Mộc Mộc đi, ý nghĩ ban đầu là muốn trực tiếp đem Tưởng Mộc Mộc giao cho Tô Lập Nguyên để xả giận, thế nhưng y lại ma xui quỷ khiến để Tưởng Mộc Mộc lại bên người.

Để hoàn thành nhiệm vụ, chuyện gì y cũng làm ra được, đây cũng là nguyên nhân mà người kia coi trọng y.

Y rất kiêu ngạo, bởi vậy bộ dạng hai mắt Tưởng Mộc Mộc sáng lên, vẻ mặt sùng bái lấy lòng y, hay cảm giác ưu việt khi y không phí chút sức lực nào đã mang được người ra khỏi Tưởng gia, khiến y giữ hắn ở bên cạnh, hơn nữa vẻ mặt ái mộ của Tưởng Mộc Mộc cũng làm cho y tự hào.

Người này, hắn sẽ nấu cơm, hơn nữa còn nấu rất ngon, còn có bộ dáng mặc quân bày bố của hắn, Đàm Thu Minh rất vui vẻ hưởng thụ phần hư vinh này, chỉ cần lời ngon tiếng ngọt mấy câu, Tưởng Mộc Mộc sẽ tin tưởng hoàn toàn, không cần phí chút tâm tư nào.

Cho nên, mặc kệ là nhiệm vụ gì hay đi đâu thì Đàm Thu Minh đều mang hắn theo.

Mười năm bôn ba, y đều không nghĩ tới việc đem Tưởng Mộc Mộc giao cho Tô Lập Nguyên, cho đến ngày đó, bọn họ bị người nhà họ Tưởng phát hiện.

Những con đường bọn họ đi đều rất bí ẩn, người nhà họ Tưởng căn bản không thể phát hiện bọn họ, mười năm qua, chưa từng phát sinh chuyện như vậy.

Lần này, khiến bọn họ vô cùng ngoài ý muốn!

Người thừa kế Tưởng gia Tưởng Mộc Cận giống như nổi điên tìm kiếm y khắp nơi, đuổi giết y, khiến y ăn không ít đau khổ, sau đó mới phát hiện nguyên nhân là do Tưởng Mộc Mộc vẫn luôn bị giữ bên cạnh y.

Tưởng Mộc Mộc là đại thiếu gia Tưởng gia, không tính là người thừa kế, theo lý thuyết thì người nhà họ Tưởng sẽ không để ý tới mới đúng, thế nhưng Tưởng Mộc Cận lại vì tìm kiếm Tưởng Mộc Mộc mà trở nên điên cuồng, khiến y phải đi không ít đường vòng.

Nếu không mang theo Tưởng Mộc Mộc, y cũng sẽ không bị Tưởng Mộc Cận điên cuồng đuổi giết, rơi vào tình cảnh như vậy.

Vốn dĩ y luôn làm theo mệnh lệnh của người kia mà bôn ba ở bên ngoài, thậm chí đi đường bí mật vì không để người ta phát hiện, nhưng lại không ngờ rằng, bọn họ sẽ có lúc để lại sơ hở.

Cho tới nay, bọn họ luôn ẩn nấp ở chỗ tối muốn làm gì thì làm, bây giờ bị phát hiện, Đàm Thu Minh cũng bắt đầu kế hoạch mới.

Mà hết thảy những điều này đều là do Tưởng Mộc Mộc làm hại.

Y cảm thấy mình vẫn luôn giữ một cái tai họa ở bên cạnh, mới làm hại bọn họ phải chạy trối chết. Mặc dù y biết mình có thể thoát khỏi vây giết của Tưởng Mộc Cận, thế nhưng Tưởng Mộc Cận ngày càng điên cuồng, y lại càng chán ghét Tưởng Mộc Mộc, Tưởng Mộc Mộc giúp y rước lấy một cái phiền toái thật là không nhỏ đâu.

Vì vậy càng ngày y càng oán hận Tưởng Mộc Mộc, thậm chí đem tất cả sỉ nhục mà Tưởng gia cho y lúc trước đổ lên đầu Tưởng Mộc Mộc.

Y giết hắn, sau đó lại bắt đầu chạy trốn.

Cơ mà, y không hiểu, y đã quyết tâm muốn giết Tưởng Mộc Mộc, nhưng ở thời điểm động thủ lại do dự, trên mặt y vẫn như cũ là vẻ lạnh như băng.

Khi cặp mắt Tưởng Mộc Mộc mê mang nhìn y, hỏi y “tại sao?”, y lại dao động.

Mặc dù không biểu hiện ở trên mặt, nhưng trong lòng y có tiếng nói bảo y không nên thương tổn Mộc Mộc, còn hành động thì lại nói cho y biết là không được! Y không thể mềm lòng, người kia đã dạy y, mềm lòng với kẻ địch, thì người chết sẽ là mình. —— Tưởng Mộc Mộc là kẻ địch sao?

Ngoại trừ chính mình, thì bất luận kẻ nào cũng không thể tin tưởng! Hình như người nọ còn nói như vậy.

Đàm Thu Minh ổn định cảm xúc, nói: “Mộc Mộc, ngươi, nhất định phải chết!” Y buông xuống những lời này, khôi phục tỉnh táo thường ngày, vẫn như lúc trước, hạ xuống sát chiêu.

Vậy mà, một giây khi y xuống tay kia, y hối hận! Tâm trí y đang phản kháng hành động của y, nhưng y lại động thủ trước, một giây khi thân thể Tưởng Mộc Mộc đầy máu ngã xuống, y cảm thấy đầu mình trống rỗng, tim của y đang rỉ máu, rất đau, rất đau!

Y không hiểu tại sao lại như vậy, thế nhưng y thật sự hối hận, muốn thu tay lại đã không còn kịp nữa, vụn băng lao về phía Tưởng Mộc Mộc, trước mắt y chợt tối sầm, chỉ còn nhìn thấy một thi thể tràn đầy vết máu.

Y vẫn không rõ tâm ý của mình, nhưng trong khóe mắt lại là lần đầu tiên chảy ra nước mắt.

Đã bao lâu y không rơi nước mắt rồi, sau khi cha mẹ mất, tim của y đã chết! Thậm chí nước mắt cũng không chảy một giọt, người khác còn nói y nhẫn tâm, y không có cảm giác, mà chính vì cái này, người kia mới coi trọng y, bồi dưỡng cho y.

Nhưng mà bây giờ, tại sao, tại sao lại kìm lòng không được mà rơi lệ? Y không muốn như vậy ……

“Mộc Mộc, Mộc Mộc! Không …… anh không muốn giết em, …… không muốn ……” đây là tiếng nói mà giờ phút này y có thể phát ra, tràn đầy bi thương.

Đàm Thu Minh giãy dụa, lắc lư trái phải chạy đến bên cạnh thi thể Tưởng Mộc Mộc, thân thể Tưởng Mộc Mộc chậm rãi lạnh dần, máu vẫn còn đang không ngừng chảy ra, xung quanh còn có chút vụn tinh thể lửa, thế nhưng người thì rốt cuộc vẫn không thể tỉnh lại.

Lần đầu tiên, lần đầu tiên y cảm thấy hối hận như thế, tuyệt vọng như thế, cứ như toàn thế giới đều bao phủ một tầng màu sắc âm u, y hiểu rõ, đây là y tự làm tự chịu.

Đúng vậy, y vẫn luôn cho rằng tim mình đã chết lạnh, không bao giờ chứa thêm được bất cứ thứ gì nữa, cho tới lúc nhẫn tâm giết người cũng không có cảm giác gì, nhưng ở giờ khắc y tự tay giết chết Tưởng Mộc Mộc, y lại hiểu được!

Tim của y không phải đã chết, chỉ là y đã phong bế lại, trong lúc không hề hay biết Tưởng Mộc Mộc đã tìm được một khe hở chui vào, chẳng qua là y chưa kịp mở cửa ra, thì đã làm ra chuyện sai lầm như vậy, đây là chuyện duy nhất mà y cho rằng mình làm sai.

Y có thể làm trái lương tâm tỏ tình với Tưởng Mộc Mộc, cũng có thể mang theo mỉm cười lừa gạt hắn, cũng có thể dùng sắc đẹp của mình câu dẫn hắn, làm cho Tưởng Mộc Mộc mê muội y, nhưng bây giờ rốt cuộc là ai mê muội với ai?

Rốt cuộc y cũng hiểu rõ tại sao mình không chịu giao Tưởng Mộc Mộc cho Tô Lập Nguyên, tại sao lúc ra ngoài làm nhiệm vụ luôn mang theo hắn bên cạnh, lại không hy vọng hắn theo bọn họ tiến vào nơi nguy hiểm, cho nên để hắn ở nhà.

Y thích ăn đồ ăn Tưởng Mộc Mộc làm cho y, y thích nhìn dáng vẻ Tưởng Mộc Mộc mê đắm y, ánh mắt ái mộ của Tưởng Mộc Mộc sẽ khiến y cảm thấy vui vẻ, y thích tìm kiếm an ủi ở trên người Tưởng Mộc Mộc, càng ngày càng tham lam, lúc phiền não có Tưởng Mộc Mộc cùng với y, mặc kệ xảy ra chuyện gì, Tưởng Mộc Mộc đều tín nhiệm y ……

“Không, không phải như thế …… Tại sao, Mộc Mộc …… Tại sao? …… Thật xin lỗi, thật xin lỗi …… em tỉnh lại đi, anh …… anh không phải muốn giết em …… Mộc Mộc ……” Y ôm thi thể Tưởng Mộc Mộc, khàn giọng khóc rống, tại sao mọi chuyện lại biến thành bộ dạng này?

Tại sao vào lúc này lại phát hiện ra mình thích phế vật này chứ?

Y không muốn để Tưởng Mộc Mộc phơi thây nơi hoang dã, vẫn luôn ôm thân thể đã lạnh dần của hắn, không biết qua bao lâu.

Phùng Thành tới, nhìn thấy cảnh này.

Hai mắt Đàm Thu Minh sưng đỏ kích thích tim của gã, đây vẫn là lần đầu tiên gã thấy Đàm Thu Minh biến thành cái bộ dạng này, Đàm Thu Minh cao ngạo, mạnh mẽ, thông minh, quyết đoán, nhẫn tâm lại còn có cảm xúc như vậy, còn có thể khóc, thế nhưng sự tình không cho phép gã suy nghĩ nhiều hơn: “Minh Minh, đi mau! Tưởng Mộc Cận mang một đám người đang đi về hướng này, nếu không đi ……”

Đáng tiếc, Đàm Thu Minh đã không nghe được bất cứ âm thanh gì, giống như đang chờ đợi cái chết.

Phùng Thành bất đắc dĩ, một quyền đánh về phía đầu Đàm Thu Minh, hôn mê, mang theo y rời đi.

Gã quay đầu lại nhìn thi thể Tưởng Mộc Mộc, nhìn Đàm Thu Minh ở trong ngực mình, thở dài: “Tội gì phải như thế?”

“Minh Minh, sao cậu lại ngẩn người rồi!” Phùng Thành từ căn phòng cách vách đi vào, lại thấy Đàm Thu Minh ngồi ở mép giường ngẩn người nhìn vị trí trống rỗng đó, một tháng qua, chuyện Đàm Thu Minh thường làm nhất chính là ngẩn người.

Cặp mắt Đàm Thu Minh đỏ lên, giống như vừa mới khóc. Y đứng dậy, hai mắt không có thần, hữu khí vô lực nói: “Làm sao vậy?”

Phùng Thành khôi phục lại bình tĩnh, nói: “Mấy anh em hỏi cậu, chúng ta nên đi đến trạm tiếp theo đi? Hình như người Tưởng gia không muốn bỏ qua cho chúng ta, chúng ta cũng đã chạy ra nước ngoài rồi, bọn họ còn đuổi theo không buông!”

Đàm Thu Minh nhàn nhạt đáp lại, không trả lời.

Phùng Thành vội la lên: “Minh Minh, cậu không thể tiếp tục như vậy nữa! Tưởng Mộc Mộc đã chết rồi, cho dù cậu có hoài niệm nữa cũng vô ích! Bây giờ chúng ta đang chạy trốn, quân đội Tưởng gia, cũng không phải là chuyện đùa. Cậu nhìn cậu bây giờ đi, chỗ nào còn là cậu phong quang cường đại của ngày xưa hả?”

“Ừ!” Đàm Thu Minh gật đầu một cái, mất đi một Tưởng Mộc Mộc, tựa như để cho y phát hiện ra Phùng Thành.

Nhưng mà, tim của y đã bị lấp đầy rồi, không chứa nổi gã.

Tưởng Mộc Mộc đã chết, là đích thân y giết chết, mỗi ngày hắn đều ở trong mộng hỏi y “tại sao?”

Y chỉ có thể gặp gỡ Tưởng Mộc Mộc ở trong mộng, nhưng tại sao lại thấy mất mác như vậy? Có lẽ đây là một loại trừng phạt? Muốn quên cũng không thể quên được!

Nhưng mà, y biết, y không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu không, có thể ngay cả Phùng Thành cũng sẽ mất đi.

Nếu nói vô tình, thật ra y cũng không phải thật sự vô tình, chỉ là y khóa tình cảm của mình lại thôi, bây giờ bởi vì Tưởng Mộc Mộc, mà mở ra một lần nữa.

Làm nhiều chuyện như vậy, y chưa bao giờ cảm thấy đúng hay không đúng gì cả, giết nhiều người như vậy, y đều có thể cười trừ, vậy mà Tưởng Mộc Mộc chết đi không những không làm y cảm thấy thoải mái, ngược lại vô cùng mỏi mệt.

Y giết rất nhiều người, bị người ta đuổi giết cũng rất bình thường.

Tưởng Mộc Cận có đuổi giết như thế nào đi chăng nữa thì sao chứ, Tưởng Mộc Mộc đã chết, cậu ta còn có thể làm cái gì?

Đàm Thu Minh cười tự giễu một cái …… Tưởng Mộc Cận như vậy, tất cả đều là do y bức ép!

Mang theo thái độ thờ ơ, Đàm Thu Minh xác định lộ tuyến chạy trốn kế tiếp là thành phố T nước H.

Cấp trên lại giao cho y một nhiệm vụ, người đã từng trốn ra từ viện nghiên cứu xuất hiện ở thành phố T, mục đích của y là bắt người này trở về.

Nghe nói trên người hắn ta có một loại lực lượng kỳ lạ, không giống với dị năng, người kia rất vui mừng đối với lực lượng của hắn ta.

Đối với người đối với động vật đều như nhau, hứng thú của người kia thật đúng là không giống bình thường, có thể nói là cực phẩm!

Tính tình của người kia rất hiền hòa, rất thích những thứ ly kỳ cổ quái, không thể giải thích, vật chết cũng tốt, vật sống cũng được, chỉ cần hắn thích, sẽ cố gắng hết sức lấy được, cho dù đối phương là một con người.

Đàm Thu Minh mang theo đồng bạn bên cạnh cùng nhau đến nước H.

Thế nhưng trên đường đến thành phố T, bọn họ sơ suất, bị người mai phục.

Đàm Thu Minh không hiểu nổi, rõ ràng vẫn luôn đi theo lộ tuyến, y cũng không có lạc đường, nhưng mà đi tới đi lui lại đột nhiên trở lại Thiên triều.

Chờ y phản ứng kịp, đã bị dã thú bao vây.

Y chỉ có thể nghĩ đến một loại khả năng, dị năng không gian.

Chỉ có dị năng không gian mới có thể trong nháy mắt đem người truyền tống đến một nơi khác, rốt cuộc là ai lại có năng lực lớn như vậy, cho dù là dị năng không gian, cũng không thể truyền tống người ta từ nước H đến Bắc Sơn ở Thiên triều đi, nghĩ tới đây, Đàm Thu Minh chỉ cảm thấy sợ. Nhưng y tỉnh táo lại rất nhanh!

Y đoán được mình có bao nhiêu kẻ thù, nhưng không ngờ rằng lại có kẻ thù mạnh như vậy. Dị năng lại còn là thuộc tính không gian nữa!

Không lâu sau, Phùng Thành cũng theo vào.

Các anh em còn lại không biết đã đi đâu, nơi này chỉ còn lại y cùng Phùng Thành đối mặt với đám dã thú bao quanh bọn họ.

Dã thú mang theo sát ý, hung hăng đánh về phía họ.

Trong nháy mắt hai người triển khai toàn bộ mã lực, cùng với dã thú chém giết lẫn nhau.

Vụn băng văng khắp nơi, bọt nước phiêu tán, máu tươi bay đầy trời, nhưng màu đỏ kia không phải của y và Phùng Thành, mà là dã thú.

Đàm Thu Minh và Phùng Thành phối hợp đến mức không có kẽ hở, đánh ngã từng con từng con dã thú, nhưng những dã thú này giống như không dứt, làm thế nào cũng giết không xong.

Cuối cùng, hai người mệt mỏi kiệt sức, ngay lúc cảm thấy mạng sống mong manh, thì nghe được một giọng nói.

Phùng Thành lập tức bị ấn ngã xuống đất, bị một bàn tay không nhìn thấy quật ngã, cuối cùng gắt gao đè trên đất, giọng nói kia mang theo hận ý cực độ nói: “Mày muốn cứu hắn sao?”

Đàm Thu Minh nghe không ra là giọng nói của ai, cũng không thấy được người, nhưng mà sát ý nổi lên bốn phía, y có thể cảm giác được giọng nói này hướng về phía y.

“Minh Minh, mặc kệ tôi, chạy mau!” Phùng Thành nói, cho dù phải chết, gã cũng không muốn Đàm Thu Minh cùng chết với gã.

“Câm miệng!” Phùng Thành lại bị vỗ một chưởng, khóe miệng chảy ra máu.

Tay chân, eo gan của gã đều đang bị người hành hạ, quanh co khúc khuỷu, bị kéo ra theo những hướng quỷ dị, lại ngoài ý muốn không để cho xương cốt gã gãy lìa, nhưng đủ khiến gã đau đớn chịu không nổi.

Đàm Thu Minh đến gần Phùng Thành, đi về phía thân ảnh không nhìn thấy ở bốn phía quanh thân thể gã, thế nhưng cũng không đụng tới một chút gì, không khí vẫn là không khí.

Phùng Thành bị hành hạ kêu to “a a”, kích thích tim Đàm Thu Minh, y nhớ lại cảnh mình tự tay giết chết Tưởng Mộc Mộc, y không muốn lại xảy ra chuyện như vậy nữa. Y biết tâm ý của Phùng Thành, cho nên, không để cho mình làm ra chuyện hối hận một lần nữa.

“Mày muốn thế nào?”

Đàm Thu Minh hét về phía không khí, cho dù không biết người nọ ở nơi nào, thì y cũng không muốn nhìn Phùng Thành bị hành hạ như vậy, trong lúc bất tri bất giác, tâm tư y đã xảy ra thay đổi.

Thế nhưng có một số việc, đã sai lầm rồi thì không thể vãn hồi lại được.

Rõ ràng là như thế, vậy mà y vẫn còn muốn giãy dụa!

Có còn kịp không?

Đàm Thu Minh trầm mặc, giọng nói kia không vang lên nữa, mà là tiếp tục lấy việc hành hạ Phùng Thành làm niềm vui.

Đàm Thu Minh kinh hãi, lúc này, y mới chú ý tới, tất cả dã thú xung quanh đều đã biến mất, bọn nó sợ người này.

Người này có thực lực không giống bình thường, đủ khiến cho đám dã thú cúi đầu xưng thần với hắn, chỉ cần có thể chạy ra khỏi Bắc Sơn, thì phụ họa hắn cũng chẳng sao cả, Đàm Thu Minh nghĩ như vậy: “Chờ một chút, tao muốn cứu cậu ấy! Nhưng mà, mày muốn tao làm gì?”

Y là dị năng giả thuộc tính thủy, có thể khống chế hơi nước, thay đổi chất lượng nước cùng mức đóng băng, lúc nói chuyện cũng đồng thời phát động dị năng, khi hàng vạn vụn băng phóng ra xung quanh, Đàm Thu Minh cũng không hề nghe được tiếng kêu la của dã thú, điều này làm cho y càng thêm xác định là đám dã thú kia sợ người này, đã bỏ trốn mất dạng rồi.

Đàm Thu Minh không biết giọng nói phát ra đó là của ai, nhưng y không để ý tới phản đối của Phùng Thành, vẫn đi theo yêu cầu của giọng nói kia.

Đột nhiên trước mắt xuất hiện một cánh cửa, y hít thở sâu, bước vào trong.

Cho dù, y biết rõ rằng hai chân bước vào cánh cửa kia liền có nghĩa là không còn hy vọng trở về, y nhìn Phùng Thành, vẫn là nghĩa vô phản cố đi về phía trước.

Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được phép chùn bước.

Phùng Thành thở gấp, nhưng dưới đôi tay vô hình kia lại thống khổ không phát ra được một chữ nào.

Khi Đàm Thu Minh tiến vào sau cánh cửa, bụng y đột nhiên nhận một đòn nghiêm trọng, y nằm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên, thời điểm thấy một bóng dáng quân lâm thiên hạ đứng trước mặt y, thì đã hiểu rõ hết thảy, mặc dù trí nhớ rất mơ hồ, nhưng y vẫn còn nhớ, người này là Tưởng Mộc Cận.

Cuối cùng, y vẫn là thua trong tay Tưởng Mộc Cận, Đàm Thu Minh cười khổ một cái, đây chính là cái gọi lầ báo ứng đi!

Có một số việc, hối hận một lần, cũng không có đường sống để quay về, cho dù y có lòng muốn cải tà quy chính.

Con người một khi bị bức điên, thì sẽ làm một vài chuyện khác hẳn người thường, có đôi khi còn mạnh đến mức khiến cho người ta sợ hãi.

Tưởng Mộc Cận đánh y mắng y, hành hạ y, gây khó dễ y …… những thứ này đều là trong dự kiến, dưới sự “dạy dỗ” cẩn thận của Tưởng Mộc Cận thân thể y càng ngày càng suy yếu.

Gương mặt xinh đẹp ngày xưa giờ phút này đã lõm xuống, hốc mắt cũng đều ngăm đen, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hoàn toàn mất đi hào quang lúc xưa.

Hành hạ thân thể xong rồi, thì chính là tra tấn tinh thần. Đàm Thu Minh có thể khẳng định, y chưa từng chịu qua trình độ công kích tinh thần như vậy, y chưa từng biết Tưởng gia còn có khổ hình như vậy, tra tấn thân thể, tiếp theo là tra tấn tinh thần của y.

Mặc dù cũng không khác lắm với trình độ khi y ở trong tay người kia, nhưng vẫn là khiến cho y nếm lại cảm giác muốn sống không được, muốn chết không xong một lần nữa.

Thế mà sau khi tất cả đã kết thúc, y lại chưa chết được.

Dường như Tưởng Mộc Cận rất thích hành hạ y, luôn để y giữ lại một hơi kéo dài hơi tàn.

Hoặc là Tưởng Mộc Cận vẫn còn kiêng kỵ gì đó, nên chưa có chân chính hạ sát thủ, bất kể y bị công kích ở mức độ nào, thì y vẫn không chết được.

Y rất muốn cứ như vậy chết đi, có lẽ sau khi chết có thể ở dưới đó gặp mặt Tưởng Mộc Mộc, nhưng mặc kệ y biểu hiện ra nguyện vọng muốn chết như thế nào, thì Tưởng Mộc Cận cũng không để y được như ý.

Cậu ta vẫn giống như thường ngày quất roi lên người y, để y một lần lại một lần nếm thử những hình ảnh đáng sợ, Tưởng Mộc Cận có biện pháp khiến cho những thảm trạng của cha mẹ y trước khi chết từng cái một không ngừng quay về trong đầu y, còn có sợ hãi lần đầu tiên giết người, những hồi ức không thể chịu nổi này, dưới ám chỉ của Tưởng Mộc Cận, năng nề đả kích y, y đã quên mất cái gì là thực tế, cái gì là ác mộng rồi.

Thế nhưng, như vậy y cũng đã rất vui mừng, bởi vì những bạn bè cùng y vào sinh ra tử không có rơi vào tay Tưởng Mộc Cận.

Y cười ha ha, tra tấn như vậy có thể khiến y quên mất nỗi thống khổ khi mất Tưởng Mộc Mộc, y gọi theo bản năng: “Mộc …… Mộc!”

Giọng nói rất suy yếu, đương nhiên là lại nghênh đón một cú quất, thanh âm lạnh như băng mang theo ngoan lệ xuyên thấu màng nhĩ y: “Tên của ca ca, mày không có tư cách gọi!”

Đàm Thu Minh cười ha ha.

Không nhận được đánh chửi như trong ấn tượng, đột nhiên y nghe được một tiếng cười lạnh, sau đó là một giọng nói lạnh như băng khiến cho y cảm thấy bất an: “Dẫn bọn họ lên! ……. Mấy ngày nay, mày cũng đã nếm đủ hương vị sợ hãi rồi đi, có muốn nếm thử một chút hương vị tuyệt vọng không? Hử……?

Theo lời nói rơi xuống, Đàm Thu Minh không thể tin nhìn đồng bạn mỏi mệt, vết thương ngổn ngang, vẻ mặt lộ ra sợ hãi hoặc tê liệt, trong đó còn bao gồm cả Phùng Thành.

Y hoảng sợ nhìn Tưởng Mộc Cận, hung hăng nói: “Mày đã làm gì với bọn họ?”

Nhìn bộ dạng bọn họ sống không ra sống, chết không ra chết còn không bằng cho bọn họ một cái kết thúc: “Tưởng Mộc Cận, mày đủ rồi, có cái gì thì mày cứ hướng về một mình tao đi!”

Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên y cảm thấy tức giận như vậy. Thậm chí y không nghĩ tới mình còn có tâm tình như vậy!

Thì ra là đây chính là tình cảm của con người sao? Đã bao lâu y không chú ý tới, nếu như không gặp Tưởng Mộc Mộc, không có giết hắn, có phải cả đời y cũng không chú ý tới hay không?

Thế nhưng, y lại tình nguyện mình chưa làm gì cả, càng không có giết hại Tưởng Mộc Mộc, như vậy sẽ không phải cảm nhận đủ loại thống khổ.

Tưởng Mộc Cận muốn làm cái gì trên người y, y đều không để ý, kể từ khi y phát hiện lòng mình cũng không phải vô tình như vậy, y nhận ra mình rất để ý những đồng bạn này, mặc dù không giống tình cảm với Tưởng Mộc Mộc, nhưng mà những người này vẫn luôn cùng y vào sinh ra tử, y có thể giết chết bất kỳ kẻ nào, tính toán bất kỳ kẻ nào, chỉ riêng bọn họ là những người y tin tưởng, bây giờ lại để y nhìn thấy hình ảnh như vậy, sao y có thể không tức giận chứ?

“Không phải đã nói, để mày xem cái gì gọi là tuyệt vọng một chút sao? Dáng vẻ tuyệt vọng của bọn họ có phải rất đẹp mắt hay không?” Cậu nhẹ nhàng đi tới, chạm vào Phùng Thành.

Đột nhiên Phùng Thành giống như bị thần kinh, né tránh, run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tưởng Mộc Cận.

Mà những người khác hoặc là phản ứng giống gã, hoặc là cười khúc khích, thét lên ……

“À, còn có một thứ thú vị …… Lâm Hải, dẫn tới!” Tưởng Mộc Cận mỉm cười nói, nhưng nụ cười đó lại tràn đầy lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi.

Đàm Thu Minh chỉ cảm thấy càng thêm khủng hoảng …… suy đoán của y rất nhanh đã được khẳng định, Lâm Hải phản bội y.

Người kia, cái người đã cứu y, cái người mà y dùng hết mọi biện pháp cũng muốn báo ân, y còn không biết tên của hắn, bây giờ đang ở trong tay Tưởng Mộc Cận, mất đi năng lực chống cự.

Tưởng Mộc Cận nói: “Nhìn người mà mày sùng bái xem, cũng chẳng là gì cả…..Yếu ớt như vậy, mày thật sự làm cho tao cảm thấy mất mặt mà……”

Vừa nói vừa đưa tay ném người ra trước mặt Đàm Thu Minh, một đôi mắt đen láy mất đi ánh sáng ngày xưa, chỉ còn lại trống rỗng, không hề dao động, thì ra là, hắn yếu ớt như vậy sao?

Thế mà y lại sợ người này sợ cả đời, giúp hắn giúp cả đời? Đây thật sự là người kia sao? ……

Đàm Thu Minh chỉ cảm thấy thế giới của y sụp đổ……

END

P/s: edit chương này tự dưng thấy buồn buồn

=(((((( cơ mà vẫn không thích nổi thằng cha Minh đâu!!!

Truyện Chữ Hay