Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

chương 3: tưởng mộc cận

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hiện tại Tưởng Mộc Mộc trở lại năm mười tám tuổi, thời điểm còn chưa gặp Đàm Thu Minh, đệ đệ của hắn là người thừa kế Tưởng gia mà cha vô cùng coi trọng.

Tưởng Mộc Mộc đi theo Đàm Thu Minh ở bên ngoài bôn ba mệt nhọc mười năm, hắn một mực đau khổ chống đỡ, vẫn luôn tin tưởng Đàm Thu Minh là yêu hắn, cho nên hắn mới có thể đem tình cảm nhớ nhà da diết chôn giấu thật sâu, không ngờ Đàm Thu Minh cuối cùng vẫn là làm hắn đau lòng.

Nhìn đệ đệ trước mắt vẫn như cũ là khuôn mặt tươi cười, không biết tại sao nội tâm Tưởng Mộc Mộc đột nhiên mãnh liệt quay cuồng, nhất thời lệ rơi đầy mặt.

Mười năm không gặp, hắn vẫn cảm thấy vô luận mình ở bên ngoài chịu bao nhiêu khổ, gặp bao nhiêu tội cũng không oán trách không hối hận, nhưng dường như cũng không phải như vậy.

Hắn chịu ủy khuất, vẫn là muốn có một người để nói ra, hiện tại đệ đệ hắn đứng ngay trước mặt hắn, hắn lại nói không nên lời.

Tưởng Mộc Cận nhìn ca ca đột nhiên nghẹn khuất khóc, ba bước cũng thành hai bước đi tới trước mặt hắn, ân cần hỏi han: “Ca ca, anh làm sao vậy? Có phải bị ai bắt nạt không, đừng sợ, có em đây!”

Tưởng Mộc Mộc lắc đầu một cái, chống lại ánh mắt của Tưởng Mộc Cận, a …… quả nhiên là đệ đệ của hắn, đây hết thảy đều không phải đang nằm mơ, hắn thật sự sống lại: “Anh không sao, chẳng qua là rất vui, còn có chút không thoải mái.”

“Chỗ nào không thoải mái?” Tưởng Mộc Cận bắt đầu kiểm tra bốn phía thân thể Tưởng Mộc Mộc, rất sợ bỏ qua một chi tiết nào đó.

Thân thể Tưởng Mộc Mộc bị lật qua lật lại có chút ngứa, nhăn nhó ngượng ngùng nói: “Anh không sao …… a ha ha ha ha ……, em đừng lật!”

“Không sao là tốt rồi!” Sắc mặt Tưởng Mộc Cận hơi có vẻ thất vọng nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, ý cười đầy mặt lôi kéo tay Tưởng Mộc Mộc đi ra cửa phòng, nói: “Ca ca, đi thôi! Còn không đi nữa sẽ tới trễ đó, đừng quên hôm nay là khai giảng nha. ”

Tưởng Mộc Mộc nhìn khuôn mặt tươi cười của Tưởng Mộc Cận, nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng yêu, hắn đã mười năm chưa gặp được Tưởng Mộc Cận rồi, thực khiến người ta hoài niệm.

Có lẽ thật sự là quá lâu chưa gặp người nhà, sau khi Tưởng Mộc Mộc trọng sinh nhìn thấy Tưởng Mộc Cận đầu tiên đột nhiên cảm thấy vô cùng thân thiết, đột nhiên phát giác thì ra hắn còn có một gia đình như vậy, ngay cả lúc dùng bữa sáng, khuôn mặt khi ăn cơm của cha cũng cảm thấy đặc biệt đáng yêu, Tưởng Mộc Mộc nhịn không được nhìn nhiều mấy lần, trực tiếp khiến Tưởng Trạch Thành ghê tởm một phen: “Lúc ăn cơm đừng có hết nhìn đông tới nhìn tây!”

“Dạ!”

Tưởng Mộc Mộc lại cúi đầu ăn cơm, ánh mắt vẫn như cũ thỉnh thoảng bay qua chỗ ông, cho đến khi bị mẹ đụng cánh tay một cái, Tưởng Mộc Mộc mới hồi phục tinh thần lại.

Trần Tú Nhã gắp mấy khối bánh bột ngô vào chén Tưởng Mộc Mộc, nói: “Mộc Mộc, đây là mẹ cố ý làm cho con đó, con thích ăn nhất, ăn nhiều một chút! Hôm nay phải đi học, cố gắng bồi bổ thân thể.”

“Dạ, cám ơn mẹ!” Trời biết hắn đã bao lâu không được thưởng thức đồ ăn mẹ nấu, ăn đặc biệt có khẩu vị, khiến cho hắn ăn nhiều hơn hai chén.

Khó được Tưởng Trạch Thành không có nổi giận với hắn mắng hắn không nên thân, người một nhà thật ấm áp ăn xong bữa sáng.

Tưởng Mộc Mộc không có dị năng, cho nên không thể sử dụng xe hơi dị năng có thể phi hành trên không trung như mọi người, hắn chỉ có thể ngồi xe hơi bình thường để quản gia đưa đón.

Kỳ thật, cha hắn không quá thích cái dạng này, ông luôn có thái độ nghiêm cẩn, đối với mọi chuyện đều cẩn thận, cho tới nay luôn hy vọng mấy đứa con mình có thể sớm từng bước tự lập, giống như Tưởng Mộc Cận từ khi tám tuổi đã bắt đầu chậm rãi tự lập, đều là tự mình giải quyết chuyện của mình, nếu như Tưởng Mộc Mộc cũng có tư chất như vậy hoặc là gien tốt hơn một chút, tin rằng hắn cũng đã rất sớm phải tiếp nhận “dạy dỗ” của cha.

Có điều, Tưởng Mộc Mộc còn chưa tiến vào xe đã bị Tưởng Mộc Cận lôi ra, túm vào xe dị năng của cậu, nói với quản gia ngồi trong xe hơi: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ đưa đón ca ca, bác không cần tới!”

Lâm quản gia mặc dù cảm thấy không giải thích được, nhưng vẫn khoan thai gật đầu: “Đã biết, nhị thiếu gia! Chúc đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia có hồi ức vườn trường tốt đẹp.”

Tưởng Mộc Cận ngồi ở ghế lái, tay vịn ở kế bên dùng dị năng để truyền tống, chờ lúc xe khởi động liền hỏi: “Ca ca, anh không giận em chứ?”

Tưởng Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn cậu, mê mang nói: “Anh, anh tại sao phải giận Mộc Cận? Anh không có giận!”

Trong trí nhớ của Tưởng Mộc Mộc, hình như cho tới bây giờ hắn chưa từng tức giận với đệ đệ, thậm chí đến sau này, hắn đối với đệ đệ đều là vô cùng kính trọng, bởi vì chuyện hắn không làm được, đệ đệ đều giúp hắn làm, không biết tại sao đột nhiên Tưởng Mộc Cận lại cho là hắn giận cậu.

Có điều, cũng bởi vì tình huống như vậy, hắn từng có một chút tâm tư nhỏ, nhưng là rất nhanh hắn đã bỏ trốn theo Đàm Thu Minh.

“Nhưng mà, mấy ngày nay anh đều trốn tránh em? Ngay cả nhìn cũng không nhìn em một cái! Em buồn bực muốn chết rồi.” Tưởng Mộc Cận ở trước mặt Tưởng Mộc Mộc thường xuyên làm nũng, cho nên Tưởng Mộc Mộc thường cảm thấy đệ đệ của hắn rất đáng yêu, cũng vì vậy, Tưởng Mộc Mộc không nhìn thấy được một mặt khác giấu bên dưới bộ mặt tươi cười của Tưởng Mộc Cận.

Tưởng Mộc Mộc nghĩ tới, hắn bởi vì lời ra tiếng vào của người khác mà bắt đầu trốn tránh Tưởng Mộc Cận, có thể không gặp thì nhất quyết không gặp, sau đó vì sự xuất hiện của Đàm Thu Minh, hắn càng ít gặp Mộc Cận hơn, ngay cả nói cũng không nói được mấy câu.

Đàm Thu Minh vô cùng ủng hộ cách làm của hắn, còn một mực trợ giúp hắn, thực hợp với tâm ý khi đó của Tưởng Mộc Mộc, cho nên sau đó Tưởng Mộc Mộc càng ngày càng gần gũi với Đàm Thu Minh hơn.

Dùng một từ thường dùng để nói chính là: ghen tị! Tưởng Mộc Mộc ghen tị Tưởng Mộc Cận có khả năng, tài hoa hơn người, nên không hề muốn nhìn thấy cậu.

Tưởng Mộc Mộc cúi đầu, bởi vì có loại ý nghĩ này khiến cho hắn cảm thấy xấu hổ, không ngờ mình lại vì một chút tâm tư đó mà xa cách Tưởng Mộc Cận, sau khi gặp Đàm Thu Minh thì càng sâu sắc hơn, bây giờ mới nhận ra cho tới nay người mình tin tưởng luôn là người ngoài, Tưởng Mộc Mộc thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, anh chẳng qua là …… là lỗi của anh!”

“Ca ca đang nói gì vậy?” Tưởng Mộc Cận liếc mắt nhìn nhìn hắn, nhưng cũng chỉ có thể thấy sườn mặt trắng nõn nhu hòa của hắn, không thấy rõ vẻ mặt.

“Không, không có gì!” Tưởng Mộc Mộc nói: ” Đúng rồi! Tại sao anh lại ở trong phòng em, ngay cả đồng phục cũng mặc, anh không nhớ anh có thói quen mặc đồng phục đi ngủ nha.”

Những chuyện lúc trước Tưởng Mộc Mộc vẫn còn nhớ được bảy tám phần, nhưng mấy chi tiết nhỏ thì hắn đã không nhớ rõ nữa, huống chi đầu óc của hắn cũng không tốt cho lắm, chuyện tối hôm qua hoàn toàn không có ấn tượng.

Tưởng Mộc Cận trầm tư một chút, nói: “Ừm….. tối hôm qua ca ca …… anh bởi vì sắp phải đi học, cho nên vẫn không ngủ được, đến phòng em chơi một lát, liền ngủ! Quần áo cũng không có cởi!”

Tưởng Mộc Cận nói chuyện trước sau mâu thuẫn, Tưởng Mộc Mộc cũng không chú ý tới.

“Là như vậy sao?” Tưởng Mộc Mộc nghi ngờ nói, trước kia hắn có lòng cầu tiến như vậy à, bởi vì sắp đi học nên ngủ không yên? Thôi bỏ đi, dù sao cũng không quan trọng.

“Chính là như vậy!” Tưởng Mộc Cận khẳng định nói, tay trái không tự chủ được lấy điện thoại di động trong túi ra, ảnh chụp trên màn hình chính là bộ dạng Tưởng Mộc Mộc mặc đồng phục ngủ rất ngọt ngào tối hôm qua, vô cùng mê người, có thể là bởi vì ngủ say, đồng phục cũng có chút xốc xếch.

Cậu nhìn ảnh chụp, ở nơi Tưởng Mộc Mộc không chú ý tới, khóe miệng nhếch lên.

END

Truyện Chữ Hay