Trọng Sinh Chi Nuông Chiều Quân Hậu

chương 37

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Chỉ sợ hiện giờ Quảng Tĩnh Vương sẽ không tiếp tục hợp tác với Việt Hoa Thanh, nàng ta chỉ cần ngửi được chút nguy hiểm thì chạy trốn còn nhanh hơn so với người khác."

Diệp Kỷ Đường cười lạnh một tiếng, nàng thong thả nhìn quân cờ đang rơi vào tử cục, liếc mắt nhìn Trọng Tùng, trong mắt thập phần ghét bỏ "Ngươi nhanh chuyên tâm lại cho trẫm, trẫm cũng không ngờ cờ nghệ của Binh Bộ thượng thư vậy mà lại tệ như vậy."

Một quân cờ đen đặt xuống, toàn quân cờ trắng hoàn toàn bị diệt.

Trọng Tùng bị lời nói của Diệp Kỷ Đường làm cho phát nghẹn, nàng rất muốn phản bác, làm gì có điều luật nào quy định cờ nghệ của Binh Bộ thượng thư nhất định phải tốt chứ!

"Chơi cờ cùng ngươi còn không bằng đi tìm Yến Tu, thôi, ngươi tự mình rời đi đi, trẫm phải đến Đường Hoa Cung."

"Vâng"

Trọng Tùng cảm thấy vị Hoàng Thượng này của nàng nói chuyện càng ngày càng độc mồm độc miệng, ai mà chẳng có phu lang chứ, nàng không chỉ có phu lang, bây giờ nàng còn có luôn cả hài tử, cũng không biết hôm nay Đinh nhi đã ăn uống gì được hay chưa, trước đó thời điểm nàng ra cửa hắn còn làm nũng nói muốn ăn hoành thánh ở ngõ nhỏ của phố Nam, chờ một chút nàng sẽ đi mua một phần đem về cho hắn.

_________________________

Bên trong Đường Hoa Cung, Lục Yến Tu đang nằm sấp trên giường đung đưa hai chân nhỏ, trên tay đang cầm vài bản vẻ của các mẫu hoa thêu đang thịnh hành hiện nay, nhưng gương mặt nhỏ lại oán giận nói "Thị Thư, ngươi nói xem tại sao chỉ thêu một bông hoa mà lại khó như vậy, Hoàng Thượng muốn cái gì không muốn mà một hai lại muốn túi thơm do ta thêu, cái này không phải chính là đang làm khó người khác sao."

Thị Thư chỉ vừa nghe vừa cười, Quân phi nhà hắn cái gì cũng tốt, nhưng lại ghét nhất chính là việc thêu thùa, trước đây lúc còn ở Bắc Thần, người phụ trách dạy lễ nghi cho các hoàng tử cũng có giao bài tập thêu thùa cho hắn, kết quả khi hắn xỏ được kim để thêu, thêu cả ngày trời cũng không nhìn ra được là đang thêu cái gì, còn làm hại ngón tay bị đâm thủng vài lỗ.

"Quân phi, người chỉ xem như vậy mà không lấy kim ra thêu thử thì làm sao biết có được hay không."

"Dù vậy nhưng nó thật sự rất khó." Lục Yến Tu đem bản vẻ trên tay vứt xuống, lăn lộn vài vòng trên giường.

"Quân phi, Hoàng Thượng tới."

Lâm Ô mấy ngày nay cũng đã trở nên thành thật không ít, hắn từ ngoài điện tiến vào, đứng cúi người bên cạnh Thị Thư thông báo.

"Được."

Vừa nghe Diệp Kỷ Đường tới, Lục Yến Tu vội vàng đem các bản vẻ trên giường giấu đi, vừa mới làm xong hết mọi thứ, Diệp Kỷ Đường cũng đã từ bên ngoài tiến vào.

Nàng mở to mắt tìm kiếm, liền nhìn thấy được dáng người mãnh khảnh của Lục Yến Tu, còn có đôi chân trần đang lộ ra bên ngoài, nàng đi qua duỗi tay nhéo nhéo vài cái lên mặt hắn, thuận thế ôm hắn cùng ngồi xuống, Thị Thư và Lâm Ô bên cạnh hành lễ xong không tiếng động lui ra ngoài.

"Chàng không sợ lạnh sao."

"Sao có thể lạnh được chứ, không phải đã có Hoàng Thượng rồi sao."

Lục Yến Tu ngồi ở trong lòng Diệp Kỷ Đường, bày ra bộ dạng lấy lòng nàng.

Từ sau khi hồi cung, Lục Yến Tu liền lấy cớ trên lưng Diệp Kỷ Đường đang có thương thế, một chút cũng không cho nàng chạm vào người mình, ban đêm tuy rằng bọn họ ngủ cùng giường, nhưng Lục Yến Tu lại cho cung nhân đem vào hai cái chăn, khiến Diệp Kỷ Đường nhìn không được mà sờ cũng không được, quả thực là thống khổ vạn phần, bây giờ tiểu nhân nhi này lại nằm trong lòng mình, Diệp Kỷ Đường lại nhớ tới cảnh trước đây hai người bọn họ điên loan đảo phượng, cảm xúc có chút kích động, lại có chút không khống chế được, nàng duỗi tay sờ sờ vài cái vào cằm của Lục Yến Tu, Lục Yến Tu bị nàng sờ đến cả người phát ngứa, hắn nhịn không được nâng tay che cằm mình lại "Hoàng Thượng, nàng đang xem ta là Tiểu Cầu sao?"

Lục Yến Tu hờn dỗi trừng mắt nhìn nàng một cái, nhưng lại khiến Diệp Kỷ Đường cảm thấy hắn chính là đang dụ dỗ nàng, nàng đưa tay sờ lên môi hắn, cảm giác mềm mại không ngừng truyền vào tay nàng.

"Hoàng Thượng, có thư của Tiêu Khương đại nhân đến."

Hàn Xu trong tay cầm bức thư tiến vào, Diệp Kỷ Đường u oán trừng mắt nhìn Hàn Xu một cái sau đó đưa tay nhận lấy bức thư, Lục Yến Tu xoay người ôm lấy cổ Diệp Kỷ Đường, ghé vào trên lưng nàng cùng xem "Hoàng Thượng, có phải là tin của An An không?"

Nhưng khi vừa nghe không phải là tin của Lạc An An, Lục Yến Tu tức khắc không còn hứng thú, xuống giường đi xem Tiểu Cầu, Diệp Kỷ Đường sau khi đọc xong bức thư, sắc mặt âm trầm nhìn không ra một tia cảm xúc, khiến Hàn Xu trong lòng không khỏi tò mò rốt cuộc Tiêu Khương đại nhân viết gì trong bức thư.

"Hàn Xu, chuẩn bị một chút trẫm muốn xuất cung."

"Vâng"

Tuy không biết vì sao lúc này Hoàng Thượng lại muốn xuất cung, nhưng e là không tránh khỏi việc có liên quan đến bức thư của Tiêu Khương đại nhân gửi đến.

Diệp Kỷ Đường xuất cung, còn thuận tiện đem Lục Yến Tu theo, nhưng nàng lại đưa hắn đến Trọng phủ rồi một mình rời đi, Diệp Kỷ Đường ngồi ở trong xe ngựa, đưa mắt ra nhìn người giữ cửa phía trước phủ Đại hoàng Tử.

"Nhanh vào thông báo."

Diệp Minh sau khi hay tin Diệp Kỷ Đường đột nhiên tới trong lòng không thể tránh khỏi nghi hoặc, hắn còn chưa kịp ra ngoài nghênh đón, Diệp Kỷ Đường đã cùng Hàn Xu tiến vào cửa chính.

Diệp Minh tiến lên hành lễ, tò mò hỏi "Thần bái kiến Hoàng Thượng, không biết hôm nay Hoàng Thượng đến đây là có chuyện gì?"

"Trẫm tới gặp Liễu thị quân, quận vương cùng Hàn Xu cùng chờ ở đây đi."

Không đợi Diệp Minh trả lời, Diệp Kỷ Đường đã lập tức đi đến hậu viện, diệp Minh muốn đuổi theo nhưng kết quả lại bị Hàn Xu ngăn cản, trên mặt còn mang theo nụ cười, chậm rãi nói "Quận vương cứ thông thả chờ ở đây, ngài yên tâm, Hoàng Thượng sẽ không làm gì bất lợi đến Liễu thị quân."

"Nhưng......"

"Quận vương, chuyện Hoàng Thượng muốn làm ngài có thể ngăn cản được sao?"

Hàn Xu nói một câu đã thành công giữ chân được Diệp Minh, nhưng trong lòng hắn lúc này lại như đang ngồi trên đóng lửa, phụ quân hắn đã trở nên điện loạn từ lâu, vì sao bây giờ Hoàng Thượng lại đến tìm phụ quân?

Diệp Kỷ Đường đi theo Dung Song đi thẳng một mạch đến hậu viện, vừa đến liền nghe được trong viện truyền ra tiếng cười không ngừng, Diệp Kỷ Đường đứng yên chấp hai tay ra sau, lặng lẽ quan sát bóng lưng của người đang đùa giỡn ngồi trên xích đu kia.

Dung song nói "Hoàng Thượng, ngài có cần nô đem Liễu thị quân đến đây không?"

"Các ngươi lui xuống hết đi."

"Vâng"

Dung song rốt cuộc cũng là do Hàn Xu đích thân dạy dỗ mà ra, tác phong làm việc thập phần nhanh nhẹn, không bao lâu liền đưa những người trong hậu viên lui xuống hết, Diệp Kỷ Đường không nhanh không chậm đi đến bên cạnh Liễu thị quân, từ trên cao nhìn xuống hắn, hắn lúc này đã ngồi thẳng xuống đất, trong tay còn cầm một mảnh lá cây vừa mới bẻ, hắn lấy lá cây che khuất một bên mắt, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Kỷ Đường, lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Nếu là người khác nhìn vào, chỉ sợ là đã cảm thấy người này chính là một tên điên, nhưng nàng tin tưởng vào y thuật của Lạc An An, nếu hắn nói người này không phải điên, vậy thì là do hắn giả điên.

"Trẫm thật sự không nghĩ rằng có ngày bản thân lại bị lừa lâu đến vậy, Liễu thị quân, ngươi nói có đúng không?" Diệp Kỷ Đường vừa nói vừa lạnh lùng nhìn Liễu thị quân.

Liễu thị quân vẫn như cũ chẳng có chút phản ứng gì, chỉ ngồi một chổ ngu ngốc cười.

"Liễu thị quân, ngươi cho rằng ngươi ở trước mặt trẫm giả ngây giả dại là có thể lừa gạt được trẫm sao?" Diệp Kỷ Đường nhìn hắn, trong mắt hiện lên một đạo sát ý "Nếu ngươi đã quyết định vẫn tiếp tục giả điên, trẫm sẽ để ngươi tận mắt chứng kiến cảnh Liễu phủ xảy ra chuyện, để xem ngươi còn có thể tiếp tục giả điên được hay không."

Sau khi nói xong, Diệp Kỷ Đường xoay người chuẩn bị rời đi, Liễu thị quân ở phía sau lúc này sắc mặt đã trở nên trắng bệch, hắn biết, Diệp Kỷ Đường thật sự đã động sát ý, hắn vội vàng nói "Hoàng Thượng, cầu ngài buông tha Liễu phủ."

"Vậy Liễu thị quân nói rõ một chút đi, rốt cuộc năm đó ngươi đã nhìn thấy chuyện gì."

Liễu thị quân thở dài một hơi, chậm rãi nói "Năm đó thần đã chứng kiến được chuyện li miêu hoán đổi Thái Nữ."

Một câu ngắn ngủn vậy mà đã nói ra bí mật mà tiên đế đã cố chôn giấu Diệp Kỷ Đường sau khi nghe xong thì nắm chặt lấy bàn tay, đầu ngón tay đều đã trở nên trắng bệch "Liễu thị quân, ngươi chắc hẳn cũng biết nếu để huyết mạch hoàng thất lẩn lộn thì chính là tử tội"

Liễu thị quân ung dung cười "Hoàng Thượng hôm nay đến đây, còn không phải là vì chuyện này sao, năm đó tiên đế đối với Phượng thị quân có thể nói là độc sủng, nếu không phải Việt gia, chỉ sợ tiên đế đã phong hắn làm Phượng Hậu, nhưng sau khi Phượng thị quân chết thì tiên đế liền hồi tâm chuyển ý, chẳng lẽ Hoàng Thượng không có chút gì gọi là hoài nghi sao? lúc ấy Hoàng Thượng mới chính là hoàng nữ do Phượng thị quân sinh ra, nhưng tiên đế lại đối với ngài chẳng có một chút quan tâm, thậm chí còn đưa ngài đến Hán Hà tự sinh tự diệt, chẳng lẽ Hoàng Thượng chưa bao giờ cảm thấy hoài nghi sao?"

"Ngươi có chứng cứ gì để chứng minh được chuyện này?"

"Sau khi thần đến lãnh cung không bao lâu, ngẫu nhiên nghe được chuyện tiên đế đem những cung nhân phụ dưỡng Phượng thị quân giết chết hết, còn đem cả sản phu lúc trước đở đẻ cho Thái Quân Hậu cùng Phượng thị quân ra xử trí."

Diệp Kỷ Đường lui về sau hai bước, dù cho bản thân không có chứng gì, nhưng nàng biết chính mình đã tin những lời mà Liễu thị quân nói, rõ ràng nàng mới là hoàng nữ do Phượng thị quân sinh ra, nhưng mẫu hoàng lại đối với nàng lại trước nay đều rất lạnh nhạt, mà Diệp Kha lại có thể ở trước mặt mẫu hoàng làm nũng, kỳ thật Diệp Kha mới chính là hoàng nữ do Phượng thị quân sinh ra, cho nên mẫu hoàng mới có thể đem Thái Nữ chi vị truyền cho Diệp Kha, chẳng sợ nàng ta ngu ngốc vô đạo, bất quá là vì nàng ta chính là hoàng nữ do phượng thị quân sinh ra.

Diệp Kỷ Đường cảm thấy tâm can như đang bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy, nàng chỉ để lại một câu sẽ không gây khó dễ đến Liễu phủ rồi rời đi, tiếng cười điên dại của Liễu thị quân phía sau lại tiếp tục truyền đến, khiến Diệp Kỷ Đường càng bước đi nhanh hơn, hiện tại nàng lại điên cuồng muốn nhìn thấy Yến Tu, nàng muốn ôm chặt lấy hắn.

Bên trong Trọng phủ, Lục Yến Tu đang không ngừng quấn lấy Tạ Đinh, ánh mắt trông mong nhìn hắn đang thêu hoa, lâu lâu còn phát ra vài tiếng kinh ngạc cảm thán, "A đinh, sao ngươi lại có thể lợi hại như vậy chứ?"

Tạ Đinh cười một cái "Quân phi, ta thấy kì thật cho dù người có thêu như thế bào, chỉ cần là người thêu, Hoàng Thượng đương nhiên sẽ thích."

"Đương nhiên" Lục Yến Tu bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, nhưng rất nhanh lại uể oải, hắn bĩu môi nói "Nàng chung quy vẫn là Hoàng Thượng, nếu bên hông nàng đeo một cái túi thơm quá mức xấu xí, chẳng phải là quá mất mặt hay sao, không được không được, A Đinh, ngươi mau mau dạy ta thêu đi."

Tạ Đinh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tiếp tục kiên nhẫn dạy hắn.

Trọng Tùng vốn đang ở thư phòng xử lý chút việc, nhưng khi nghe Hoàng Thượng đột nhiên đến nhưng rất nhanh đã rời đi, khi đi sắc mặt Hoàng Thượng còn có chút không thích hợp, nàng liền đem cây bút trong tay ném xuống, vội vàng muốn đi đến hậu viện.

Sau khi Trọng Tùng đến nơi thì đã Diệp Kỷ Đường chắp tay sau lưng đứng yên ở trước cửa phòng đang đóng chặt, bên trong phòng không ngừng truyền ra âm thanh cười đùa của Đinh nhi cùng Quân phi, Trọng Tùng thấp thỏm đi đến bên cạnh Diệp Kỷ Đường thấp giọng gọi "Hoàng Thượng."

Diệp Kỷ Đường gật đầu, sự điên cuồng dưới mắt nàng đã tan đi vài phần, Diệp Kỷ Đường duỗi tay đặt ở trên cửa nhưng lại không có động tĩnh gì, Yến Tu của nàng đang ở trong đó, chỉ cần nàng đẩy cửa ra là đã có thể đem tiểu nhân nhi kia ôm vào trong lòng, nhưng Diệp Kỷ Đường lại có chút do dự.

Phòng trong, Lục Yến Tu nhìn bụng nhỏ đã hơi hơi phòng lên của Tạ Đinh, nhẹ nhàng sờ thử một cái, sau đó cảm thán nói "Cũng không biết sau này ta có thai thì bộ dáng sẽ như thế nào, trước kia lúc còn ở Bắc Thần ta có nhìn thấy các quân tần hậu cung vì có thai mà thân thể biến dạng, sau khi sinh hạ hài tử xong mẫu phi cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó thì lại tiếp tục có thêm người mới tiến cung."

"Chẳng lẽ Quân phi không muốn sinh hài tử sao?" Tạ Đinh ngừng động tác trong tay, ngẫng đầu lên nhìn Lục Yến Tu.

"Sao có thể không muốn được chứ." Lục Yến Tu nói "Ta còn ước có thể sinh được một hài tử giống Hoàng Thượng y đúc, sau đó nàng sẽ mềm mềm mại mại kêu ta là phụ quân."

Lục Yến Tu vừa tưởng tượng vừa che miệng si ngốc nở nụ cười, Tạ Đinh bên cạnh cũng buồn cười duỗi tay chọc lên trán hắn một cái "Quân phi ngài đúng thật là không biết xấu hổ."

"Cái này thì có cái gì, ngươi không biết đâu, ta ngàn dặm xa xôi đến đây để hòa thân, trước đó ta còn cho rằng bản thân sẽ phải chôn vùi quãng đời còn lại ở trong cung, nhưng ta không nghĩ rằng Hoàng Thượng lại đối xử với ta tốt như vậy, xem ta như là trân bảo, Hoàng Thượng đã cho ta một mái nhà, khiến ta cảm nhận được sự ôn nhu mà khi còn ở Bắc Thần ta chưa bao giờ cảm nhận qua, nên đương nhiên là ta rất muốn sinh hài tử cho Hoàng Thượng, hơn nữa" Lục Yến Tu tiến sát đến bên người Tạ Đinh, tự cho là âm thanh sẽ rất nhỏ, nói "Hoàng Thượng còn đáp ứng ta rằng về sau sẽ mang ta đi du sơn ngoạn thủy, chỉ có ta và nàng, hai người chúng ta sẽ đi khắp cả Tây Vân."

Tạ Đinh nhìn hắn thuần túy nở nụ cười, trong lòng không phỏi cảm thấy hâm mộ, bất quá thê chủ đối với hắn cũng được tính là ngoan ngoãn phục tùng, nên hắn cũng thập phần cảm thấy đủ.

"Tới tới tới, A Đinh, ngươi mau tiếp tục dạy ta."

Diệp Kỷ Đường đứng bên ngoài đều nghe rõ cuộc đối thoại của hai người bọn họ, nàng không lên tiếng chỉ đứng yên cười cười, nàng duỗi tay đặt lên ngực mình, ở trong lòng Yến Tu là nàng đã cho hắn một mái nhà sao, nhưng nàng lại cảm thấy rõ ràng là Yến Tu đã cho nàng một mái nhà mới đúng.

"Đến thư phòng đi."

"Vâng"

Truyện Chữ Hay