Thân thể tôi khẽ run. Không nói ra là do thoải mái hay là mất mác. Gần đây hết thảy phát sinh giống như là một trò cười khôi hài, mà tôi lại bi thảm trở thành nhân vật chính trong trò đùa đó. Hạ Phi nhìn chằm chằm tôi, đem thật nhỏ biến hóa trên mặt tôi ghi chép, thậm chí ngay cả câu trả lời của tôi cũng trở nên không trọng yếu.
“À, Hồng Xương. Anh cậu như vậy, tôi cũng không ngạc nhiên gì.Tôi chỉ là muốn biết. . . . . . Cậu đối với anh ta là cảm giác gì.”
“Tôi đối với anh Tô Văn,chính là tình anh em . . . . . A.” Tôi đứt quãng nói. Tại sao. Rõ ràng một câu đầy đủ lại bị tôi nói thành không xác định như vậy ,giống như có tật giật mình .Tôi hắn giọng, giống như là nói với Hạ Phi, cũng giống như xác nhận với bản thân, “Ừ, không sai, chính là tình anh em.”
Hạ Phi khóe miệng gợi lên một nụ cười rất đẹp .Hạ Phi rất ít lộ ra nụ cười như thế, phần lớn thời điểm, khóe miệng của hắn đều nhướng lên châm chọc .Lúc này hắn giống như đứa trẻ, luôn có thể như có như không khơi dậy tiếng lòng xúc động của người khác .Thường thường hắn lộ ra nụ cười như thế thì liền đại biểu, ‘ mưa hôm khác, đây đang vui vẻ, người rỗi chớ quấy rầy ’.
Hạ Phi nếu hay cười cười thì tốt rồi. Tôi có chút cảm khái suy nghĩ.
“A. Vậy tớ an tâm.”
“Ha ha, Phi Tử,cậu thật cho tớ là đồng tính luyến ái sao !” Tôi cũng cười khúc khích theo, dùng giọng điệu đùa giỡn đấm đấm Hạ Phi,”Tớ là nam nhân thuần khiết trăm phần trăm .”
“. . . . . .” Hạ Phi hé miệng, mặt lại xụ xuống , “Cái gì .Lại trở về nguyên điểm .”
“Cái gì nguyên điểm?” Tôi không hiểu hỏi. Điện thoại đúng lúc vang lên, là tiếng chuông đặc biệt tôi cài cho anh Tô Văn.Tôi vội vàng ra dấu với Hạ Phi dừng lại ,nghe điện thoại .
“A lô, anh Tô Văn.”Tôi thấp thỏm bất an nghe điện thoại.
“. . . . . . Còn biết gọi anh à.”Bên kia thanh âm lãnh đạm cơ hồ muốn đem tôi đông cứng.
“Đừng nói như vậy mà,anh Tô Văn.” Xong rồi, anh Tô Văn nhất định là tức giận. Tôi ở trong lòng vì mình thương tiếc khi về nhà sắp gặp phải trừng phạt, cũng tích cực vì mình giải vây.
“Còn sống không, mấy đứa bạn em.”Nghe giọng điệu anh Tô Văn,tựa hồ hận không thể cho bọn Hạ Phi xảy ra chuyện.
“Cũng còn sống .”Tôi đầu đầy hắc tuyến trả lời.
“Vậy thì nhanh một chút về nhà. . . . . . Bên ngoài lạnh .”
“Ừm.”Anh Tô Văn quả nhiên, đang lo lắng tôi . Mặc dù khẩu khí lãnh đạm như vậy, nhưng câu cuối cùng ,vẫn lộ ra quan tâm anh đối với tôi .Chỉ cần không cẩn thận cũng sẽ bị người coi thường .Đây chính là hình thức chung sống của anh Tô Văn và tôi.Mặc dù vừa bắt đầu sẽ không chịu nổi, nhưng cùng anh Tô Văn như vậy đã lâu, có thể hiểu anh và tâm anh không như nhau, cũng bị cảm động thật sâu .
Cúp điện thoại , tôi mắt liếc nhìn Hạ Phi nửa ngồi trên giường,”À,anh tớ gọi bảo tớ về nhà. Còn cậu? Còn tính ở chỗ này một lát sao? Đã trễ thế này, cậu lại uống say, một mình trở về thật không an toàn.”
“Để cho cậu về nhà nhất định so với ở quán bar còn nguy hiểm hơn.” Hạ Phi lại nói một câu làm tôi không rõ .Tôi nhún vai một cái, người thua không thua trận! Coi như không hiểu cũng giả vờ dáng vẻ gì cũng biết,”Vậy tớ về nhà tiếp tục nguy hiểm, cậu ở nơi này ngoan ngoãn cho tớ .À, nhớ gọi điện thoại cho dì, nếu không dì sẽ lo lắng.”
“Biết.” Hạ Phi trong miệng mơ hồ không rõ đáp ứng, tay lại chặt chẽ lôi vạt áo tôi. Tôi nghi ngờ nhíu mày, theo dõi ngón tay hắn cùng tôi dây dưa không rõ ,có chút buồn cười nói, “Tớ nói nè, tớ phải đi về. Cậu nhanh buông tay.Thật là uống say, y chang con nít.”
“Ừ,tớ say.” Hạ Phi lập tức đáp ứng, nhưng anh lúc này trên mặt gian trá không dứt, giống như đang tính toán ai đó,đâu còn cảm thấy như người say rượu ?Hắn ngửa mặt lên, cùng đứng ở mép giường nhìn thẳng tôi,”Hồng Xương, vậy cậu nói cho tớ biết, là anh cậu quan trọng hay là tớ quan trọng hơn?”
Ánh mắt của hắn sáng muốn dọa người, ở dưới ánh đèn không tính là rất sáng, khiến cho nhiệt độ ấm áp bên trong phòng lần nữa tăng .Mà lúc này tôi đứng góc độ, hoàn toàn không thể tránh ánh mắt của hắn. Cái này làm tôi bỗng nhiên luống cuống tay chân,ngay tiếp theo suy nghĩ cũng bị Hạ Phi chế trụ, hoàn toàn không có chú ý tới, chẳng biết lúc nào, tay Hạ Phi đã từ vạt áo chuyển cổ tay tôi.
“Cái này, cậu cùng anh Tô Văn không thể so sánh. Tớ là nói. . . . . . Các cậu một là bạn bè , một là người thân ,dĩ nhiên là không thể so .”
“Tớ mặc kệ. Dù sao hôm nay tớ muốn cậu nói rõ. Rốt cuộc ai đối với cậu quan trọng hơn!” Hạ Phi chợt kéo một cái tay của tôi, tôi không có chuẩn bị tâm lý, bị động tác đột ngột của hắn dọa sợ,thân thể cũng bị túm đến trên giường. Hạ Phi động tác gọn gàng, hai ba cái liền đem tôi chế trụ, từ trong miệng hắn phát ra thanh âm giống như là đang dụ dỗ như là đang thở dài, “Hồng Xương, cậu nói đi.”
“Hạ Phi !Cậu, cậu làm gì đó!” Tôi ra sức vùng vẫy,nhưng phát hiện Hạ Phi không có động tác gì tiếp theo,cũng liền chẳng muốn giãy dụa vô ích.Dù sao người kia so với tôi cao hơn nửa cái đầu, bình thường vận động cũng so với tôi nhiều hơn,tôi coi như đời này uống nhiều sữa tươi hơn cũng đấu không lại hắn. Hạ Phi quả nhiên là uống say, mặc dù lúc này hắn thoạt nhìn rất thanh tĩnh.Nếu trạng thái bình thường ,chắc là sẽ không cố tình gây sự như vậy, hắn rất biết chừng mực.
“Được rồi, được rồi, cậu quan trọng hơn,có được hay không?” Tôi lấy ra thanh âm ru con dụ dỗ quỷ say Hạ Phi, “Ngoan ngoãn buông tay cho tớ. . . . Nếu không tớ sau này cũng không để ý cậu.”
“Nhớ lời cậu hôm nay nói. Không được quên.” Hạ Phi được câu trả lời của tôi sau, nhàn nhạt cười một cái, trong đôi mắt, tràn đầy màu sắc hạnh phúc.Hắn buông lỏng tay của tôi, nói với tôi ngủ ngon, sau đó liền nằm lỳ ở trên giường tiếp tục ngủ .Tôi khép lại cửa phòng, đột nhiên cảm giác được có chút tâm thần bất an. Cho dù mình mới vừa nói là ‘ lời nói dối thiện ý ’, có thể ngắn ngủi khiến người vui vẻ. Nhưng sau này?Là lời nói dối, một ngày nào đó sẽ bị phơi bày . Chờ đã !Tôi không có nói dối,tôi chỉ là. . . . .
Anh Tô Văn và Hạ Phi, đều là người quan trọng của tôi.Giống như mẹ và Thi Thi. Không. Nếu miễn cưỡng ,trong lòng tôi mẹ so với Thi Thi còn quan trọng hơn.Tại sao lần này tôi ngay cả do dự cũng không có ,có thể phân biệt ra được? Có lẽ mẹ ở trong lòng tôi, thì không cách nào thay thế đi. . . . . . Nhưng Thi Thi cũng không cách nào thay thế . . . . . .
Cũng bởi vì quỷ say Hạ Phi vô tâm hỏi một câu,làm hại tôi trên đường về nhà như đi vào cõi thần tiên mấy lần,thậm chí bị ven đường vấp đá trật chân té .Cuối cùng đến cửa nhà đã bốn giờ sáng. Tôi không dám gõ cửa, đứng ở cửa tìm cái chìa khóa. Cửa thang lầu đèn cảm ứng vụt sáng chợt tắt,cả tòa nhà đều an tĩnh dọa người. Thời gian này, tất cả mọi người đều trong mộng đẹp.
Nếu như không phải là bởi vì tôi , anh Tô Văn cũng ngủ sớm .Sẽ không phải . . . . Trễ như thế vẫn chờ tôi đi? Cửa rốt cục bị tôi đẩy ra, tôi cố gắng đem thanh âm ép xuống tới nhỏ nhất. Đèn phòng khách đều tắt,nhưng khe cửa phòng anh Tô Văn lộ ra chút ánh đèn.Tôi thở nhẹ một hơi, mũi chân hướng gian phòng mình.Không sai, tôi chính là muốn làm đà điểu trong truyền thuyết ,đem đầu mình vùi xuống cát,làm bộ không thấy nguy hiểm trước mặt . Khụ,không biết từ lúc nào ,anh Tô Văn đã trở thành người phát ngôn nguy hiểm nhất trong lòng tôi .
Nhưng . . . . nếu như tôi không lên tiếng chào hỏi anh Tô Văn ,anh nói không chừng còn có thể vẫn chờ đợi .
Đang lúc tôi rối rắm,cửa phòng anh Tô Văn tự động mở ra.Anh Tô Văn mặc áo ngủ, dưới chân mang dép cùng kiểu dáng với tôi,sắc mặt hơi tái nhợt dựa ở trước cửa, cười cười với tôi.
Đúng vậy, anh cười với tôi rất ‘ Mona Lisa’ . Rạng sáng bốn giờ rưỡi gần năm giờ, trời còn tối thui,cả thành phố cũng bị yên tĩnh bao phủ . . . . . Tôi cho là anh sẽ mắng tôi một bữa ( dĩ nhiên, này có phong cách anh Tô Văn )hoặc không phải là phương pháp quân tử trừng phạt tôi một cái ( quân tử động khẩu bất động thủ ),anh cư nhiên chỉ mỉm cười hờ hững với tôi ,”Về rồi.Không có bị đông lạnh tới hỏng đi.”
“Không có. . . . . .” Tôi có chút kinh ngạc hồi đáp, hai tay không được tự nhiên giấu ở sau thắt lưng,giống như là con nít làm sai chuyện , nghe gia trưởng hối huấn. Bình thường chỉ cần tôi vừa tung ra thái độ đoan chính nhận sai lầm thì phần lớn người sẽ tượng trưng nói mấy câu khách sáo, sau đó vung tay ,bỏ qua cho tôi.Không trông cậy vào chiêu này có thể ứng dụng đến trên người anh Tô Văn ,nhưng ít ra sẽ có chút hiệu quả. . . . . . đi?
“Ừm.Kia đi ngủ sớm một chút.” Anh Tô Văn nhẹ ho khan, nụ cười giống như mặt nạ đẹp đẽ,vừa ôn nhã lại mạnh mẽ, giống như là bị dán lên một tầng lá mỏng chạm không tới .Cái nụ cười này đối với tôi mà nói, cũng không xa lạ. Đây là lúc tôi chuyển kiếp thường thấy. Anh Tô Văn đã lâu không có đối với tôi cười giả dối như vậy .So với rùng mình không rõ đầu óc như vậy,bản thân tôi thà bị anh Tô Văn đem tôi mắng to một trận. . . . . .
Cái gì cũng tốt, nhưng đừng dùng cái loại ánh mắt coi thường nhìn tôi. Chẳng lẽ tôi đây một đời vì cải thiện quan hệ giữa tôi cùng anh Tô Văn, cũng uổng phí sao? Tôi cắn răng, cảm giác vô lực tới cực điểm. Một hai đều như vậy, không giải thích được liền giận tôi, càng không ngừng hỏi tôi vấn đề không giải thích được,hoặc là làm chuyện không giải thích được .Mà tôi bị kẹp ở giữa chuyện không giải thích được như vậy,chỉ có thể cúi đầu, bày ra một bộ tươi cười lấy lòng chịu đựng.
Tôi thế nào phải sống uất ức như vậy.Chẳng lẽ thế kỷ hai mươi mốt ,tính tình hơi hiền hoà chút mọi người liền giống như tôi bất đắc dĩ sao?
“Được.Em đi ngủ!Anh Tô Văn cũng vậy !” Nghĩ như vậy sau, tôi sống lưng trong nháy mắt ,hát ca khúc được yêu thích bước nhanh tới gian phòng mình.Nếu anh Tô Văn muốn làm ra một bộ ‘ tôi và cậu không quen, cậu làm gì tôi đều không xía vào ’ ,vậy tôi cũng vui vẻ làm theo kịch bản.
“A. . . . . . Một đêm không thấy em liền học được tương kế tựu kế nha.”Một chân tôi vừa bước vào gian phòng của mình, anh Tô Văn chợt kéo lại tay của tôi. Tôi đưa lưng về phía anh Tô Văn ,khóe miệng vui sướng nhếch lên. Ha hả, lần này đấu miệng,coi như tôi thắng, phá vỡ kỷ lục thắng thua.
“Nào có nào có.”Tôi xoay người, đắc ý nheo mắt lại, “Đây làm phiền anh Tô Văn thường ngày chỉ điểm thôi.”
Anh Tô Văn nắm tay của tôi, anh rất ít vận động,mùa đông lúc tùy thân đều mang theo cái bao tay, một đôi tay bảo dưỡng so với con gái còn trắng mịn hơn.Tay anh Tô Văn lớn một chút so với tôi, vừa đủ có thể đem tay của tôi bọc lại.
“Còn nói không lạnh. Bên ngoài tuyết rơi sao.”
“Không có, rất sớm liền ngừng.” Tôi trừng mắt nhìn, hết sức che dấu đỏ ửng trên mặt mình.Mặc dù cùng anh Tô Văn hôn cũng hôn qua, thậm chí ngay cả loại chuyện đó anh Tô Văn cũng thay tôi làm . . . . Nhưng tôi vẫn chưa thể thích ứng .Những động tác này giống như là một tơ hồng nhỏ bé yếu ớt,từng vòng từng vòng ,đem mâu thuẫn trong lòng tôi còn dư lại không nhiều lắm quấn quanh, cuối cùng hoàn toàn tan rã lý trí của tôi. Tiếp tục như vậy không được. Tôi biết rõ không được,nhưng vẫn quyến luyến phần ôn nhu này. Biết rõ không được, nhưng dời mắt không được.Biết rõ không được vẫn cự tuyệt không được.
Trời ạ. Như vậy, tôi thật sự là quá kém. Ban đầu rõ ràng là lập hùng tâm tráng chí, muốn đem anh Tô Văn bẻ thẳng, nào ngờ cuối cùng tôi lại bị. . . . . . lại bị. . . . . . Chẳng lẽ tôi mới là trá hình yêu khác phái, bị anh Tô Văn tùy tiện kích phát một cái, liền cầm giữ lập trường không được ? OH, NO. . . . . . Vậy không phải càng hỏng bét sao?
Anh Tô Văn nhìn tôi từ khuôn mặt tươi cười dương dương đắc ý, sau đến vạn lôi oanh đình rồi hóa đá cứng ngắc ,có chút nghi ngờ hỏi: “Em sao vậy?”
“Không có, không có gì.” Tôi vội vàng lui về phía sau hai bước, “Mọi người đều nói cự ly sản sinh mỹ, anh Tô Văn,chúng ta vẫn là cách xa chút đi. Khụ,giữ một khoảng cách, em và anh cách ra chút.”
“Quả nhiên bạn em nói bậy gì đó với em rồi.”Anh Tô Văn rũ mắt, “Em nói một chút xem, chúng ta tại sao phải giữ một khoảng cách. Nếu là lý do đúng,vậy anh nghe theo em.”
“Bởi vì, chúng ta gần . . . . . em sẽ, sẽ rất. . . . . . bối rối !”Tôi ấp úng nói, cân nhắc chút tình hình sau, mới thốt ra cái từ ‘ bối rối ’ này.Ít nhiều tôi đây nhiều năm coi phim, dùng lời nữ sinh thường nói với nam sinh không dừng quấy rầy cô,tôi nhắm mắt lại cũng có thể nghĩ ra được một đống lớn. Bất quá dùng trên người anh Tô Văn thật là có điểm. . . . . . Không được tự nhiên. Nhất là tôi, là thuộc về lời thoại của con gái.
“Tại sao có thể bối rối.Có bối rối, thì càng phải cùng anh nói chuyện một chút.” Anh Tô Văn thấy chiêu sát chiêu, lập tức bày ra một bộ quan tâm .Tôi á khẩu không trả lời được nhìn anh Tô Văn ,thầm nghĩ lúc này anh lại cùng tôi chơi tiết mục anh em mến thương, vậy kẻ bình thường động một chút là thét tôi làm này làm kia là ai? !
“Anh với em khác nhau !Em cần bạn cùng lứa tiến hành trao đổi nhiều hơn . . . . . .” Tôi thầm chỉ anh Tô Văn anh cả nghỉ đông đều không phê chuẩn tôi ra cửa cùng bọn Hạ Phi chơi.
“Ừ, Hồng Xương em có nhiều bạn như vậy.Anh cũng chỉ có mình em. Thì ra anh quá mức quan tâm làm em ‘bối rối’ như vậy. . . . . . Anh hiểu. Sau này. . . . . .”
“Anh . . . . anh đừng hiểu lầm. Em mới vừa nói giỡn ! Em trai bồi anh mình là không thể chối từ, đạo lý hiển nhiên !”
Anh Tô Văn híp mắt,ngáp một cái, “Nếu Tiểu Xương em nói như vậy. . . . . . Đi thôi, bồi anh ngủ đi.”
Vì vậy, bạn Hồng Xương lại bị xách đi. Khụ, để tôi sửa kỷ lục,tối nay đấu trí so dũng khí người chiến thắng cuối cùng, hoàn toàn không có gì bất ngờ , là nam chủ vạn năng phúc hắc của chúng ta: Anh Tô Văn !