Edit: Bông
Cao Thành Kiệt nhanh chóng trở về nhà, đúng lúc bà nội Cao đang xoa thuốc cho Cao Chí Bác. Lúc nhìn thấy con trai mình, bà nội Cao lại nhịn không được muốn khóc, nói với con trai, bản thân mình vô dụng, không chăm sóc tốt cháu trai.
Cao Chí Bác chạy nhanh đến lôi kéo tay áo bà nội, ủy khuất nói: "Bà nội, cháu không đau. Bà nội đừng khóc."
Bà nội Cao nước mắt lưng tròng, gật đầu: "Bà không khóc, để bà xoa xoa cho cháu."
Cao Thành Kiệt nhìn mẹ và con trai của mình, một già một trẻ khóc bù lu bù loa, cau mày đi lên trước hỏi: "Mẹ, sao lại thế này?"
"Là mẹ không tốt, không chăm sóc tốt Tiểu Bác." Bà nội Cao đau lòng nhìn cháu trai mình, cảm thấy chuyện này chính là lỗi của mình.
Cao Chí Bác chạy nhanh đến tiếp lời: "Ba ba, là Tiểu Bác nghịch ngợm ngã từ cầu thang xuống, không phải bà nội không tốt, bà nội tốt nhất."
Bà nội Cao nhìn Cao Chí Bác đang bảo vệ mình, trong lòng mềm nhũn, nói với con trai: "Không phải, là mẹ không chăm sóc tốt Tiểu Bác. Mới làm nó ngã từ cầu thang xuống. Là mẹ sai."
"Ba ba, không phải......"
"Được rồi, Tiểu Bác, sau này còn dám chạy loạn làm bà nội buồn nữa không?"
"Ba ba, con biết sai rồi."
Bà nội Cao nhìn con trai mình dạy dỗ cháu trai bảo bối, lập tức nói: "Thành Kiệt! Là mẹ không tốt, sao con lại trách thằng bé?"
Ba Cao bất đắc dĩ nhìn mẹ mình bảo vệ cho cháu trai: "Mẹ, chuyện này là Tiểu Bác không đúng, mẹ đừng che chở nó."
"Con không che chở nó, còn muốn cấm mẹ che chở hay sao? Có ai làm cha như con không? Con ra chỗ khác đi, mẹ không muốn nhìn thấy con!" Bà nội Cao nổi giận, ngày thường ba Cao ít khi ở nhà, con trai của mình bị ngã như vậy, không thương xót thì thôi, còn muốn dạy dỗ. Bà nội Cao cực kì bất mãn.
Cao Chí Bác nhìn bà nội không phân đúng sai mà che chở cho mình, trong lòng chua xót, rất lâu rồi hắn không được hưởng thụ cảm giác được một người toàn tâm toàn ý bảo vệ. Sau khi lớn lên cũng chỉ có người nọ, chịu vì chính mình vào sinh ra tử.
Cao Chí Bác đột nhiên cảm thấy có chút may mắn, may mắn ông trời cho chính mình một cơ hội bù đắp, đền bù cho bà nội trước khi qua đời không có người bên cạnh, đền bù cho người nọ vì mình mà chịu biết bao thương tổn.
Bà nội muốn có người ở bên, còn người nọ muốn chính mình yêu hắn. Kiếp trước hắn mắc nợ nhiều nhất là hai người này, bây giờ hắn sẽ dốc hết sức đền bù. Yêu một người không khó, chỉ cần chịu ở bên nhau, nhất định sẽ có một ngày nảy sinh tình cảm. Huống hồ người đó lại là Hạ Dư Huy.
Cao Chí Bác khẽ mỉm cười, ôm lấy bà nội bị chọc tức giận đến mặt đỏ tai hồng, hôn chụt một cái lên mặt bà nội: "Bà nội không tức giận."
Bà nội Cao ngay lập tức bị cháu trai mình chọc cười, vui vẻ ra mặt: "Ân, bà nội không tức giận. Ai da, cháu ngoan của bà. Bà yêu cháu muốn chết"
"Cháu cũng yêu bà." Cao Chí Bác tiếp tục nói lời ngon ngọt, kiếp trước hắn chưa từng nói những câu như vậy, nhưng kiếp này vì giúp bà nội vui vẻ, muốn hắn nói bao nhiêu lần cũng được.
Bà nội Cao cười đến nỗi mắt cũng nheo lại, ôm lấy Cao Chí Bác.
Cao Thành Kiệt đứng một bên xem, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Cao Chí Bác cười ha hả tùy ý để bà nội Cao ôm, quay qua hỏi ba Cao: "Ba ba, mẹ đâu rồi?"
Ba Cao chưa kịp nói, bà nội Cao đã cướp lời: "Dì Hạ mới sinh em bé, mẹ cháu đến bệnh viện chăm sóc. Tiểu Bác có thêm em trai, có vui không?"
Cao Chí Bác sửng sốt, trong đầu hiện lên suy nghĩ: Vợ hắn sinh ra rồi!