Edit: Bông
Trò chơi thử thách trí thông minh này khiến không ít người bất ngờ. Nhìn con người ta mà xem, không chỉ hiểu chuyện nghe lời mà còn thông minh y như mấy thần đồng hay xuất hiện trên TV. Rồi nhìn lại con nhà mònh mà xem? Đừng mong bằng một nửa, bằng một phần ba Cao Chí Bác đã tốt.
Rõ ràng đều là người một nhà, hoặc nhiều hoặc ít đều chảy cùng một dòng máu, tại sao có thể chênh lệch nhiều như vậy chứ!
Những người khác đa phần đều bất ngờ hoặc ghen ghét, còn cha Lâm Mỹ Gia đã tức đến nỗi muốn phun máu. Nhìn con nhà người ta xong không dám nhìn con nhà mình nữa, không xứng để so sánh. Nhớ tới đứa con gái ngang ngược vô lý nhà mình, cha Lâm Mỹ Gia cảm thấy sau này phải dạy bảo con gái thật nghiêm khắc, dám xô ngã thiên tài nhỏ này, nhỡ đầu óc va chạm vào đâu chính là có lỗi với Tổ Quốc!
Cũng may ông trời nhân từ, không để cả gia đình đợi chờ quá lâu, đã sắp giờ.
Cả gia đình đều tự điều chỉnh lại tâm trạng của mình cho thật tốt, cùng nhau quây quần một chỗ đón giao thừa.
Cao Chí Bác vội vàng chạy đến chỗ ba Cao mượn điện thoại, ba Cao nhìn con trai mình sốt ruột như vậy, đương nhiên biết con trai muốn làm gì, nhưng vẫn cố ý trêu đù hỏi: "Con mượn điện thoại làm gì?"
Cao Chí Bác đương nhiên biết ba Cao muốn trêu mình, vội vàng ôm eo ba làm nũng: "Gọi điện cho vợ ạ."
Ba Cao bật cười, nhìn khuôn mặt tội nghiệp của con trai, móc điện thoại ra đưa cho.
Cao Chí Bác vội vàng nhận, không thèm liếc ba Cao thêm một cái, tìm một góc khuất chui vào gọi điện. Ba Cao nhìn bóng lưng con trai mình, bất đắc dĩ thở dài, có vợ liền quên ba!
Cao Chí Bác thuần thục ấn một dãy số, bấm gọi.
Điện thoại vang lên vài tiếng liền vó người bắt máy, là một giọng nữ dịu dàng: "Là Bác Nhi sao?"
Cao Chí Bác vội vàng vâng một tiếng: "Mẹ Phương, năm mới vui vẻ."
Mẹ Hạ vui vẻ cười: "Bác Nhi cũng năm mới vui vẻ. Muốn nói chuyện với Dương Dương không?"
"Muốn ạ."
"Vậy cháu đợi một lát, cô đi kêu nó."
"Vâng."
Lúc sau liền nghe thấy tiếng mẹ Hạ gọi Hạ Dư Huy, hình như còn phải dỗ dành vài câu.
Không bao lâu sau Hạ Dư Huy mới tỉnh ngủ, giọng nói mềm như bông lọt vào tai Cao Chí Bác.
"Anh ơi..."
Cao Chí Bác khóe miệng hơi nhếch lên: "Ngủ à?"
"Vâng..."
"Mấy ngày nay có nhớ anh không?"
"Nhớ..."
"Hừm...Nhớ bao nhiêu?"
"Dạ?" Bé con mới tỉnh ngủ, vẫn mơ mơ màng màng chưa hiểu Cao Chí Bác nói gì.
Cao Chí Bác nhẫn nại lặp lại lần nữa,
Hạ Dư Huy mới nghe rõ, ngơ ngác một lúc liền nói: "Lúc nào cũng nhớ, ăn cơm ngủ nghỉ đều nhớ."
"Ha hả..."
"Bao giờ anh trở về? Rất nhớ anh..."
"Hai ngày nữa anh trở về, em chịu khó đợi nhé."
"Ồ..."
Cao Chí Bác nhìn chằm chằm đồng hồ, hô to "Mười... Chín... Tám... Bảy......Hai....Vợ yêu, năm mới vui vẻ!"
"Anh năm mới vui vẻ."
Cao Chí Bác nhếch miệng cười: "Ừ!"
Nhìn pháo hoa rực rỡ bên ngoài, trong lòng ai cũng yên tĩnh lại.
Giờ khắc này, phiền não đều bị gạt qua một bên, chỉ còn lại vui mừng sung sướng.