Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

chương 48

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Sofa này vốn đã hẹp rồi, chị chen vô làm gì?!" Mặc dù nói thì nói như vậy, nhưng ta vẫn nhường chỗ cho nàng.

"Vậy thì cùng ngủ trên giường." Mã tiểu thư rõ ràng đang buồn ngủ muốn chết, giọng nói càng ngày càng yếu, mặt vùi vào vai ta.

Tóc của nàng chọt ta ngứa ngáy vô cùng, nhất là hơi thở đang phả lên cổ làm ta khó chịu khắp toàn thân kia. Sao cảm giác càng ngày càng nóng nhỉ, không lẽ là do có thêm một nguồn nhiệt nên nhiệt độ trong phòng đã tăng lên chăng?

"Chị là con nít à? Còn phải có người ngủ cùng ư?" Những lúc thế này ta mới có thể nhéo mặt nàng. Làn da thật tốt, làm ta ghen tỵ muốn chết đi được.

Bình thường cũng không thấy nàng dùng mỹ phẩm dưỡng da nào, ngược lại là ta dùng nhiều thứ làm trắng da mà vẫn đen như vậy! Fuck! Đánh giá kém! May thay kiếp này giữa ta và nàng có khoảng cách lớn, không hề giống nhau, nếu không loại cảm giác loạn luân ấy thật khiến ta không thể bỏ qua.

Ta vân vê vành tai mềm mại của nàng, nhẹ nhàng đưa đẩy, "Đồ yêu tinh, sao chị lúc nào cũng quyến rũ như vậy? Thật đáng ghét."

"Ừm." Nàng mơ mơ màng màng đáp một tiếng, thực ra căn bản không biết ta đang nói cái gì.

"Chị nhất định thích tôi mãi không thôi, chỉ là ngại nói ra có phải không? Nếu không thì tại sao luôn dính lấy tôi như thế chứ." Lòng bàn tay của ta đặt lên má nàng. Vì sao lúc nàng tỉnh, ta không thể nói chuyện đàng hoàng với nàng được? Khi nàng dùng thái độ thờ ơ để đáp lại lời tỏ tình của ta thì ta liền nổi nóng.

"Ừm." Nàng lại khẽ đáp.

Khóe miệng ta giật giật, quay đầu nhìn dáng vẻ không hề phòng bị của nàng, ta thật sự nên ghi âm lại cuộc đối thoại này.

Nhưng nghĩ tới điều gì đó, nụ cười của ta lại dần tắt. Ta cúi đầu, áp cái trán lên trán của nàng, khẽ nói, "Tuy chị thích tôi, nhưng chị vẫn sẽ hẹn hò với Giang Nam hay thậm chí là kết hôn sao?"

Mặc dù nhiều lúc nàng không từ chối sự tiếp cận của ta, nhưng nàng chưa bao giờ biểu thị rõ ràng rằng sẽ cùng phát triển quan hệ với ta, cũng không đề cập đến việc nàng sẽ đặt Giang Nam ở vị trí nào.

Ta là người đơn giản và dễ hiểu, cái gì cũng đặt mặt mũi lên đầu nên không hề thích bị người khác đối xử quanh co lòng vòng. Thích thì thích, nàng không thích ta thì thôi.

"Hửm?" Qua thật lâu mà không nhận được câu trả lời của nàng, ta nghĩ nàng có lẽ đã ngủ. Vừa đến vấn đề mấu chốt, nàng lại chơi thái cực với ta, mối quan hệ mập mờ này thực sự rất đáng lo ngại đấy!

"Ừm." Giọng của nàng như có như không, ta thật hận không thể lập tức đánh thức nàng để hỏi cho rõ. Nhưng từ những gì ta biết về nàng, nàng không muốn nói thì kể cả khi ta đè đầu cưỡi cổ nàng, nàng cũng sẽ không trả lời ta đâu.

"Được rồi được rồi, tôi không nên hỏi mấy câu ngu ngốc như thế. Chị y như lợn chết vậy! Ngủ đến chết luôn đi!" Ta lật người, ôm nàng vào lòng. Bỏ đi, không nên ép nàng, hãy cứ làm bạn tốt thôi.

"Ừm." Nàng lại hừ một tiếng rồi ôm lấy ta, một chân gác lên người ta. Đậu má, tướng ngủ của ngươi có thể xấu hơn nữa không?!

Với lại, ngực của cả hai đang áp vào nhau, cố ý hay vô tình mà cọ xát, khiến một người cong vòng như ta làm sao chịu nổi hả?! Xác định đêm nay phải niệm chú thanh tâm rồi!

Mã tiểu thư ngủ khá thành thật, chỉ là thỉnh thoảng sẽ thay đổi tư thế mà thôi.

Sáng sớm bị mẹ ta đánh thức, ta đang dụi mắt thì chợt nghe thấy mẹ ta nói, "Có phải đã quấy rầy các con rồi không? Lúc ngủ sao không cởi quần áo ra, sẽ không thoải mái lắm đâu."

"..." Tại sao ta luôn cảm thấy từ khi mẹ biết ta thích con gái thì càng ngày càng kỳ quái vậy, lẽ nào bà vốn là bách hợp trù sao?!

Đã là đồ ngủ rồi, làm sao cởi ra được? Chẳng lẽ sáng sớm nhìn thấy con gái mình và một cô gái khác đang khỏa thân ôm nhau mới coi là bình thường hả?!

"Mẹ... sớm thế..." Mã tiểu thư bên trái một tiếng mẹ, bên phải một tiếng mẹ, gọi thật là tự nhiên. Nhưng mỗi lần mẹ nhìn thấy bản thân đang ôm ấp với ta thì luôn rất căng thẳng.

"Mới mấy giờ thôi mà mẹ. Chuyến bay của tụi con là vào ban đêm, buổi trưa đi còn kịp nữa ấy chứ." Thật là, lúc mới về nhà thì phàn nàn ta đã lâu không về thăm bà, bây giờ lại sốt ruột thúc giục ta đi.

"Có vẻ bên ngoài trời sắp mưa rồi, mẹ sợ các con ngồi xe sẽ không tốt. Trời mưa, trên đường không an toàn, vẫn nên đi sớm thôi." Mẹ ta nói xong liền bắt đầu thu dọn hành lý của ta, thực sự là muốn ta lập tức xách vali cút xéo ngay mà.

"Vậy thì phải ăn trước chứ. Mã cầu phân chắc đang đói lắm á, tối qua cô ấy còn chưa ăn gì nhiều mà."

"Ừ, mẹ sẽ đi nấu liền, nhưng phải dọn đồ đạc cho con trước đã. Haiz, lần nào con cũng vứt tứ lung tung, quên mang này mang kia thôi."

Mẹ ta lại bắt đầu càm ràm, ta bất mãn về việc bà để lộ nội tình trước mặt Mã tiểu thư, "Ơ kìa, con biết rồi mà mẹ~"

"Em ngốc như thế mà cũng nấu ăn ngon nhỉ. Mau đi nấu đi." Mã tiểu thư lại đá vào mông ta một cái từ phía sau.

Ta buồn bực, quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng, "Tôi còn chưa rửa mặt nữa nha!"

"Nhanh đi." Nàng đẩy ta ra ngoài, đúng là vì ăn mà vô nhân tính luôn.

Sau khi mọi việc xong xuôi, ta xuống lầu đến phòng bếp thì nhìn thấy mẹ ta đã chuẩn bị sẵn tất cả nguyên liệu, chắc mẹ đang chờ ta dậy rồi mới bắt đầu nấu ăn. Đây chính là người mẹ ruột tốt Trung Quốc nè! Quả thực cảm động rơi nước mắt!

"A... Thực sự không muốn trở về, ở nhà vẫn tốt hơn." Ta không khỏi cảm khái, con có mẹ giống như bảo bối vậy.

Mã tiểu thư vướng chân vướng tay đứng bên cạnh ta, cũng không giúp được cái gì. Ta chỉ thỉnh cầu nàng đừng gây chuyện là được rồi, "Uầy, chị to như cái chày mà đứng một đống ở đây, thật vướng víu quá. Tránh ra, gia vị ở đằng kia kìa."

"Em... không muốn về thiệt hả?" Mã tiểu thư lại coi câu nói đùa của ta là thật.

Ta rất muốn trêu nàng, xem nàng có ý gì, "Đúng thế, không bao giờ về là tốt nhất, sẽ không phải bị chị bắt nạt nữa." Ta tỏ vẻ không quan trọng, cầm cái sạn rồi xào đồ ăn, nói rất thản nhiên.

Ta không ngừng nhìn trộm khuôn mặt của nàng bằng tầm nhìn nơi khóe mắt, nàng vẫn khẽ cúi đầu, luôn nhìn chằm chằm vào hoa văn trên nền gạch. Phản ứng gì đây? Nàng lại bắt đầu niệm kinh à?

Á đụ, suýt cháy chảo rồi. Tay chân ta quýnh quáng cả lên khi lấy thức ăn ra khỏi nồi.

"Vậy tôi sẽ gọi điện xin từ chức." Mã tiểu thư nói rất nghiêm túc.

"Ê, chị có phải quá tắc trách rồi không? Tôi chỉ đùa với chị chút thôi mà, vả lại còn Giang Nam thì sao, nói chia tay thì chia tay luôn ư?"

Nàng khẽ cau mày nhìn ta. Cứ nhìn ta chằm chằm khiến ta thật khó chịu, "Vì sao lại đùa như vậy?"

"Đương nhiên là để xem chị có thích tôi thật không rồi. Hahahaha, đùa tí thôi mà, làm gì nghiêm túc dữ vậy~ Nghiêm túc quá rất dễ lão hóa lắm nha. Nhìn chị kìa, rõ ràng bằng tuổi tôi nhưng nghiêm túc như bà cô già vậy... A..."

Ta biết miệng ta thường hơi đê tiện, nhưng ngươi có cần ra tay độc ác như thế hay không...

Nàng đánh vào vào bụng ta một cái... Sau đó... ta quỳ xuống...

"Tôi sẽ không thích một kẻ ngốc như em." Mã tiểu thư lạnh lùng nói rồi quay người đi ra ngoài.

"Ê!... Ui... ui da... Tên khốn kiếp này..." Ta ôm bụng quỳ trên mặt đất, co thành một đoàn.

"Còn lâu mới đến Tết mà con quỳ làm gì? Con lớn vậy rồi, mẹ không thể lì xì cho con nữa đâu, mau đứng lên." Mẹ ta nhanh chóng lại đây, giúp ta đứng dậy.

"Cô ấy... Cô ấy đánh con..." Vừa nói, mắt ta vừa ứa ra hai giọt nước mắt.

"Được rồi được rồi, mẹ biết rồi, nhất định con lại miệng tiện chứ gì? Mẹ cũng thường xuyên muốn đánh con lắm, nhưng mà không nỡ. Mau vào phòng nghỉ ngơi đi, để mẹ nấu cơm là được. Nhìn cái món xào nửa chín nửa sống của con đi này." Mẹ à, mẹ cũng không thương con sao?!

Mã tiểu thư chắc đã lên lầu, ta không biết phải nói gì với nàng nữa. Dù ta không hay đùa giỡn nhưng cũng đừng hạ tử thủ chứ. Đây tuyệt đối là mưu sát mà.

Nằm trên ghế sofa ở phòng khách, ta liền không muốn cử động, một cánh tay rũ xuống như thi thể vậy.

Một lát sau, mẹ gọi ta ăn cơm rồi mời nàng xuống. Ta quay mặt vào bên trong sofa, nhưng vẫn vểnh tai lắng nghe động tĩnh của họ.

"A Tinh, mau qua ăn cơm. Ăn xong thì thu dọn đồ đạc lên xe đi." Mẹ gọi ta.

Ta vẫn không nhúc nhích, chốc lát sau liền nghe thấy tiếng bước chân của Mã tiểu thư. Đệt, ta thậm chí có thể phân biệt được tiếng bước chân của nàng luôn.

"Này, em ngốc chết rồi à." Mã tiểu thư còn dùng chân đá cánh tay đang rũ xuống của ta.

Vốn dĩ ta định đứng dậy, nhưng đó là khi sẽ không bị nàng tàn sát. Nếu ta ngốc chết thì nàng nhất định là đần chết! Cho dù là thi thể, ngươi như vậy sẽ không thích hợp đâu! Huống chi ta còn chưa chết!

Ta bực mình tiếp tục giả chết. Nàng lại đá ta hai cái, sau đó đứng một bên không làm gì nữa. Hừ, rốt cục bắt đầu lo lắng rồi chứ gì? Một hồi nhất định sẽ cấp bách lại đây dìu ta, xem ta thương thế ra sao. Ta biết tính cách của nàng là chúa ngạo kiều mà.

Ngay lúc ta đang cong khóe miệng cười thầm. Sự thật đã chứng minh, nữ nhân không chỉ có đầu óc nhanh nhẹn mà tính cách còn cực kì khó nắm bắt.

Không, Mã tiểu thư lập tức lật người ta lại, túm cổ áo ta và tát vào mặt ta chát chát. Clm, dù có chết ta cũng phải chết không nhắm mắt! Quả là vô nhân tính!

"Đậu phộng... Nếu tôi không chết cũng sẽ bị chị đánh chết..." Ta che hai bên má, thực muốn khóc đến mù luôn. Ở cùng với Mã tiểu thư trong thời gian dài, tính mạng chắc sẽ gặp nguy mất thôi.

Trái lại, nàng buông tay như trút được âu lo, nói từ tốn, "Đừng làm tôi sợ chứ."

"..." Nàng đang lo lắng thật đấy à? Không phải nhìn thấu trò bịp nên cố ý chỉnh ta ư?! Đậu má, ngươi học cách sơ cứu này ở đâu vậy!? Ta muốn đi khiếu nại!

Ta bị thương đầy rẫy, cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt, sớm muộn gì cũng sẽ bị nàng giết chết... Xem ra sau này ta nên ngoan một chút, không thể đùa giỡn với nàng, đáng sợ quá.

"Bên kia sắp đến mùa thu rồi, có phải tuyết sẽ rơi sớm không? Mẹ mang thêm cho con mấy cái quần dài, vẫn chưa mua áo khoác phao phải không? Lát nữa mẹ sẽ cho con chút tiền để mua mấy bộ chất lượng."

Khi ăn cơm, mẹ ta không quên càm ràm ta phải để ý giữ ấm. Lúc trước ta nói muốn đi Tái Bắc, bà còn lo lắng ta có thể bị chết cóng hay không. Đùa gì thế, nơi đó có lò sưởi xịn xò, khả năng chết cóng thấp hơn Tân Hải nhiều!

"Bên kia vẫn đang mùa hè mà, mẹ mang quần làm gì. Bên kia không phải Bắc Cực, còn có bốn mùa, mẹ lo xa quá đi~ Mẹ nghe đồn ở đâu ra vậy."

Sau khi ăn cơm xong, mẹ ta lại bắt chuyện, "Mẹ để dù trong ba lô của con rồi đó. Hay là con mang hai cái luôn đi, sợ trời mưa lớn, xối ướt sẽ cảm mạo mất."

"Ôi chao, nào có phiền phức thế, mang một cái là được rồi mà, mang nhiều nặng lắm. Hơn nữa thời tiết đang nóng như vậy, làm sao sẽ bị cảm sau một trận mưa được." Ta cầm lấy ba lô, nhìn đồng hồ, rõ ràng vẫn còn rất sớm.

"Nặng cái gì, còn không phải để Marjorie mang giúp con! Sau này phải học cách chăm sóc người ta, lười biếng như vậy là không tốt đâu."

"Cho dù cô ấy vẫn luôn ăn nhiều, có sức cũng vô ích thôi..."

Tác giả có lời muốn nói: Năm mới đang đến gần, bận muốn chết bận muốn chết bận muốn chết! Tại nơi làm việc, tất cả các hoạt động trù hoạch, tổ chức ghi chép hàng hóa đều là công việc của A Di! Ngày nào tôi cũng bận đến mức trợn mắt trắng, đám người trong đơn vị đều trốn trách công việc bằng nhiều cách khác nhau, toàn đẩy cmn đến tay tôi, xem ra khoảng cách tôi bay một mình sắp tới rồi! Một người chống đỡ hết vấn đề của công ty luôn!

Cửa hàng Taobao đã đi vào quỹ đạo, mỗi ngày đi làm về cũng bận bịu muốn chết. Chọn hàng, nhập hàng, phục vụ khách hàng và giao hàng, tất cả công việc chỉ có một mình tôi làm, vội như bay! Viết tiểu thuyết hoàn toàn là sở thích của riêng tôi, chút tiền nhuận bút căn bản không đủ làm gì, cũng không hi vọng dùng nó để kiếm tiền nên ngay cả khi có thời gian cũng chỉ viết một chút, mọi người đừng hối hả thúc giục... A Di thật sự đã rất chịu khó rồi...

Giờ càng ngày tôi càng sắp không chịu được nữa, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ drop... Tôi đã cố rồi...

Hoa Hoa có lời muốn nói: sắp về Tái Bắc rồi, mọi người đón chờ thêm vài chương nữa là sẽ đến lúc hai người giải khai khúc mắc, chính thức về bên nhau :

Nhưng đến chương H thì còn lâu lắm, cứ từ từ nha =)))

Truyện Chữ Hay