Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

chương 45

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trời nóng như vậy, lại nhịn cả đêm không tắm rửa quả nhiên khó chịu cực kì. Ta chuẩn bị đến phòng tắm trên lầu tắm táp sạch sẽ một phen, lúc đi ngang qua phòng ngủ thì thấy Mã tiểu thư đang cầm khăn tắm và cúi đầu lau tóc.

Chiếc áo T-shirt rộng thùng thình che kín cơ thể nàng, khi cánh tay giơ lên, vạt áo đung đưa, dáng người như ẩn như hiện và cặp chân lộ rõ. Sao nó lại dài thế này!? Sớm biết không nên lấy quần đùi cho nàng mặc, nên che hết mới tốt.

"Buổi tối muốn đi đặt phòng?" Mã tiểu thư khoát khăn tắm lên cổ, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn ta.

"Đặt phòng em gái chị á! Ngày mai nhóm bạn đại học chúng tôi có buổi họp lớp, không bao phòng thì chẳng lẽ muốn chúng tôi đi ôn chuyện ở quán ven đường hả?!"

Hóa ra nàng đã hiểu lầm chuyện này, có cần chua như vậy không, chúng ta vẫn chưa bên nhau mà đã quản thiệt rộng rồi. Không đúng nha, ở trong mắt nàng, ta chính là loại người lăng nhăng à?!

"Lão công kia là cái thứ gì?" Mã tiểu thư hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn khi nàng hỏi như vậy.

Nghe nàng nói xong ta mới kịp phản ứng, suýt thì bật cười, "Không phải lão công, là Lão Cung, họ của cô ấy là Cung đó! Mỗi ngày chị rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?!"

"Ò. Tôi muốn ngủ một lát trước, cơm nước xong thì bảo tôi." Mã tiểu thư điều chỉnh nhiệt độ điều hòa rồi chuẩn bị leo lên giường ngủ.

"Chị thổi khô tóc trước đi đã! Máy sấy đây này." Ta tìm máy sấy trong ngăn tủ để đưa cho nàng. Tóc nàng dài như vậy, không thổi khô thì sao ngủ được, quan trọng nhất chính là ta sợ nàng làm ướt gối của ta!

Ta đưa máy sấy cho nàng rồi vào phòng tắm, nó mới được sử dụng nên ngập tràn mùi sữa tắm. Mặc dù bình thường ta vẫn dùng nhãn hiệu này, nhưng luôn cảm thấy mùi có chút khác biệt so với mọi khi, vì sao thơm đến vậy ta?

"Trời má." Sau khi hít sâu hai cái, ta mới đột nhiên sửng sốt. Sao ta lại không có tiết tháo đi trệch khỏi đường thế này, nhất định là bị Mã tiểu thư ảnh hưởng rồi!

Tắm xong, ta bước ra khỏi phòng tắm trong bộ váy ngủ ngắn, vén tóc đã khô một nữa đi tìm máy sấy.

Cái váy ngủ này là do mẹ ta nhất quyết muốn mua cho ta, nó rõ ràng không hợp với phong cách của ta chút nào. Một thiếu nữ trong sáng như ta, mặc cái này trông già dặn quá.

Rón rén tiến vào phòng ngủ, Mã tiểu thư quả nhiên đã ngủ rồi. Nhưng ta tìm mãi chẳng thấy máy sấy tóc nàng đã đặt ở đâu, cũng không muốn đánh thức nàng.

Sau khi đi một vòng trong phòng, cuối cùng phát hiện nàng để máy sấy trên bệ cửa sổ phía bên kia giường. Nếu ta muốn qua lấy, nhất định phải làm tư thế nằm trên lần nữa! Mẹ kiếp, nàng cố tình phải không!? Hả!? Trong nhà chỉ có một cái máy sấy thật bất tiện mà.

Nhưng chắc chắn lần này ta sẽ không thử tư thế xấu hổ kia nữa đâu. Thông minh như ta rất nhanh đã nghĩ ra cách hay, đó là từ cuối giường bò lên bên cạnh.

Nhẹ nhàng quỳ xuống giường, dùng cả tay chân bò về phía trước. Lúc này, mẹ ta đột nhiên mở cửa bước vào, muốn gọi chúng ta xuống lầu ăn cơm. Vừa mở cửa ra thì cả hai đều sững sốt, mẹ ta che miệng lại, sau đó tỏ vẻ hối lỗi rồi lui ra ngoài.

Không!!! Mẹ ới, mẹ lại hiểu lầm con rồi!!! Con không phải là kẻ sẽ làm loại chuyện như lén tấn công người khác đâu! Mẹ quay lại đi! Quay lại chí ít nói một câu đi ăn cơm hay gì gì đó cũng được mà! Mẹ à...

Lúc ta đang khóc không ra nước mắt, Mã tiểu thư bị tiếng đóng cửa đánh thức, híp mắt nhìn chằm chằm vào người đang quỳ trước mặt nàng là ta. Xong đời rồi, lần này có nhảy xuống biển cũng chẳng thể gột rửa nỗi oan của ta.

Mã tiểu thư nhìn ta mà không nói lời nào, cũng không có biểu cảm gì. Ta lúng túng hắng giọng một cái, không làm chuyện trái với lương tâm, ta chột dạ cái gì chứ, "Chị để máy sấy lên bệ cửa sổ làm gì, hại tôi không thể với tới."

Sau khi lấy được cái máy sấy tóc, ta hơi gượng gạo tìm cái ổ điện gần đây, ngồi xếp bằng trên giường rồi bắt đầu sấy tóc, dù sao Mã tiểu thư cũng đã tỉnh rồi.

Một lát sau, Mã tiểu thư mới nói từ từ, "Thật là bằng phẳng."

"Mịa nó!!! Chị dám nhìn trộm tôi!" Bởi vì cổ áo váy ngủ tương đối thấp, kiểu tư thế vừa rồi nhất định đã bị nàng xem hết! Nàng phải chịu trách nhiệm với ta!

"Không cần trộm, dù sao cũng chẳng có gì đáng xem." Mã tiểu thư liếc ta một cái, sau đó đứng dậy, "Sắp ăn cơm rồi hả? Tôi hửi thấy mùi rồi."

"Chị chị chị!" Mã tiểu thư rõ ràng muốn chọc ta tức chết mà! Ngực nhỏ thì thế nào?! Ta có cup A đó nha!

Sau khi ăn cơm xong, ta định dẫn Mã tiểu thư đi dạo gần bãi biển một vòng. Trong thành phố nhỏ, trừ biển và những ngọn núi không tính là cao ở phía sau thì không có gì để chơi cả.

Tia nắng cuối cùng xuyên qua đỉnh núi và chiếu xuống bãi cát bên biển, phản chiếu một vùng cam sắc rực rỡ. Ta và nàng đang nắm tay nhau, xách giày và đi chân trần trên lớp cát mịn đang được nước biển rửa liên tục, nước biển hơi man mát và rất dễ chịu.

Bởi vì không phải là ngày nghỉ nên trên bãi biển rất ít người, đi một đoạn đường mới có thể gặp được một hai đôi tình nhân, dáng vẻ thân mật khiến người ta ước ao. Có lẽ là do nhiệt độ, lòng bàn tay của ta hơi đổ mồ hôi.

Mặt trời dần lặn, bầu trời thì đang chuyển từ màu cam sang màu đỏ tím. Trên bãi biển yên tĩnh dường như chỉ có âm thanh không ngừng vang vọng của sóng, bầu không khí này thực sự rất phù hợp với một lời tỏ tình hay một điều gì đó.

Ơ không, tiếng rên rỉ của một đôi nam nữ đang phát ra từ căn lều bên cạnh cái cây, còn có những lời đường mật rõ ràng cách xa mười dặm vẫn có thể nghe thấy luôn được không?! Dã chiến không thể khiêm tốn một chút à!

Ta muốn kéo Mã tiểu thư nhanh chóng rời đi, ai biết nàng còn hết sức tò mò không ngừng nhìn về hướng đó, "Bọn họ đang giao phối hả?"

"Phụt——" Nàng vừa nói cái gì?! Câu nói này thực sự không thể chấp nhận được mà. Còn nói lớn tiếng như vậy, người trong lều nghe được sẽ mất hứng bây giờ!

"Người ta đang làm yêu, chị đừng có nói như là cầm thú được không." Nhanh kéo Mã tiểu thư rời đi, ta không muốn đợi đến lúc một tên nam nhân đang cởi truồng lao ra bóp chết hai chúng ta đâu.

"Loại chuyện ấy thật sự thú vị đến thế à? Vì sao nam nhân nào cũng rất say mê nó?" Ê, ngươi hỏi ta về phương diện nữ nữ, ta còn có thể phổ cập kiến thức cho ngươi. Ngươi hỏi ta về chuyện của nam nhân, kiến thức của ta lại có hạn à nha!

"Nam nhân thì tôi không biết. Còn đối với nữ nhân, nếu đó là người mình yêu thì đương nhiên muốn thân mật với cô ấy nhiều hơn rồi. Tình cảm đến một cách tự nhiên, nó sẽ xảy ra thôi."

"Ò. Nó thoải mái lắm hả?" Tuy Mã tiểu thư đang nghiêm túc, nhưng ta sao có thể thảo luận chủ đề này với một gái thẳng như nàng đây.

"Khục khục, cũng được... Chủ yếu vẫn xem kỹ thuật." Hướng đề tài càng ngày càng kỳ quái rồi.

"Kỹ thuật của em thế nào?"

"Làm sao? Chị muốn trải nghiệm chút không?"

"Ở đây?" Nói thật, lúc này tim ta tự dưng đập dồn dập không ngừng. Bầu không khí giờ đang rất tốt, thật sự có loại xúc động muốn đẩy nàng xuống bãi biển, nhưng ta đoán hậu quả có khả năng là nàng sẽ chôn sống ta luôn.

Vì sao nàng luôn quyến rũ ta như vậy? Cho dù ta là Liễu Hạ Huệ cũng không thể chịu được kiểu trêu chọc lặp đi lặp lại nhiều lần này. Ta nắm lấy cổ tay nàng và kéo nàng lại, ngước đầu lên nhìn nàng, "Tôi hỏi chị lần cuối, chị đến cùng có thích tôi hay không? Nếu là thích, chúng ta hẹn hò nhé? Nếu không thích, sau này tôi sẽ làm bạn thân của chị. Đừng mãi để tôi phải đoán già đoán non như thế nữa."

Mẹ kiếp, vì sao ta phải đứng bên ven biển, lại lùn một đoạn như vậy! Thiếu khí thế quá đi.

Mã tiểu thư rõ ràng có chút kinh ngạc, nhìn ta thật lâu mà không nói gì. Bầu trời càng ngày càng tối, ta không nhìn thấy cảm xúc trong mắt nàng. Trừ tiếng sóng biển và âm thanh ngân nga như có như không của đôi tình lữ phía xa xa kia thì vô cùng tĩnh lặng.

Ngay khi ta không nhịn được muốn tiếp tục nói một đống lời thoại, Mã tiểu thư đột nhiên khẽ nói, "Vì sao lại không hỏi tôi có yêu em hay không?"

"Hả?!" Ta bị nàng làm cho kinh ngạc, quên mất vừa nãy muốn nói cái gì. Chuyện gì đang xảy ra vậy?!

"Chị có... yêu tôi không?" Giọng nói của ta có chút run run, điều này thật không thể tin được, cốt truyện này có phải hơi quái lạ rồi không?

"Không yêu." Mã tiểu thư đáp không chút do dự.

"Chị!!! Đồ khốn nạn! Tôi biết ngay chị lại đùa tôi mà, chơi tôi thú vị đến thế sao?! Chị có biết trong lòng tôi đang rất khó chịu hay không hả? Chị không hề nghĩ tới cảm nhận của người khác chút nào!" Có lẽ là do nỗi buồn đọng lại quá lâu, lúc ta hét lên thì nước mắt đã cùng lúc tuôn rơi rồi. Ta dùng mu bàn tay lau đi, xoay người bỏ chạy, lần này nàng thật sự quá đáng mà.

"Này." Mã tiểu thư đuổi theo ta từ phía sau. Chết tiệt, nàng lại giật tóc ta rồi! Nhân tính đâu! Không thấy ta đang bi thương thì thôi đi, lại còn nhổ cả mái tóc quý giá sắp phải đối mặt với nguy cơ hói đầu của ta nữa. Không thể nhịn được, ta muốn liều mạng với nàng!

"Khốn kiếp! Buông tay." Khi ta quay người lại để đánh nhau với nàng, cát dưới chân quá mịn, một bước đạp lên, trọng tâm bất ổn, hai người đồng thời ngã xuống.

Cứ tưởng ta sắp bị đè như nệm đến nơi, Mã tiểu thư đã nhanh chóng phản ứng, đưa tay chống đỡ bên cạnh ta để không xảy ra thảm kịch.

Mái tóc lòa xòa của nàng đang chọc vào miệng ta, hình như còn trộn lẫn với hạt cát nữa. Ta nghiêng đầu liên tục phun ra, "Phì, phì, chị tránh ra coi, đừng đè tôi, phì, khó chịu quá."

Kết quả là vào lúc này, ở phía sau có một nhân viên bảo vệ cầm đèn pin đi tuần, tia sáng chói chang đang lại đây. Ta không muốn bị người khác nhìn thấy chút nào, nếu không thì ngày mai sẽ truyền ra thành cái dạng gì mất.

"Bị ngã hư rồi hả?" Mã tiểu thư quan tâm hỏi, đứng dậy kéo ta lên.

Lần gió mưa nào cũng như thế này, ta thật sự sắp bị nàng bức điên rồi. Ta hất tay nàng ra rồi đi về, đi được một lúc thì không nghe thấy tiếng nàng đâu. Còn tưởng nàng lạc đường, vừa quay đầu lại thì suýt chút nữa đã đụng vào nàng, "Sao chị lại gần tôi như vậy?"

"Trời tối dễ bị lạc đường lắm."

"Còn ngốc hơn tôi nữa!" Ta ghét bỏ trừng nàng một cái, sau đó nắm tay nàng bước về nhà. Ta không muốn nửa đêm phải ra ngoài tìm tên khốn kiếp hay lạc đường này đâu!

Về đến nhà thì tình cờ thấy Khôn ca lại đây, hắn nói mẹ hắn tự làm rượu vang, uống rất ngon nên muốn biếu hai bình. Rượu này đến thật đúng lúc, thời khắc thế này quả nhiên nên uống chút rượu, sau đó ngủ một giấc là được rồi. Ta cầm một bình, không thèm nói gì đã lên lầu, Mã tiểu thư theo sau ta.

Ta bật TV, ngồi lên sofa, ăn đồ ăn vặt và uống chút rượu, nhưng đầu ta lại trống rỗng.

Loại rượu này có chút cồn nhưng thiên về vị chua ngọt của nho nhiều hơn, uống ngon cực kì, chẳng mấy chốc ta đã uống hết nửa bình.

"Đừng uống, tửu lượng của em rất kém." Mã tiểu thư cướp ly trong tay ta.

"Hả? Thì sao? Tửu lượng của tôi rất tốt, chỉ mới, hức, uống mấy ly thôi, đây chỉ là nước nho thôi mà." Ta muốn đoạt cái ly trong tay nàng, nhưng vừa di chuyển là đầu có hơi choáng váng, cả người đều phiêu phiêu.

"Loại rượu này có tác dụng khá chậm, lúc sau mới khó chịu. Đừng uống nữa." Nàng giơ cái ly lên cao, tay còn lại thì dìu ta.

"Không cần chị lo." Ta xoay người đi lấy bình rượu, nàng đặt ly rượu xuống lại tới cướp cái bình trong tay ta.

Ta cau mày, có chút bất mãn khi tranh giành với nàng. Dựa vào sức mạnh của rượu, ta không ôn hòa như ngày thường, khi tùy hứng lên cũng rất khiến người ta đau đầu đấy.

Trong lúc trang giành, ta trực tiếp đẩy nàng xuống ghế sofa, cuối cùng cũng có cơ hội nhìn nàng từ trên cao rồi. Một tay giữ lấy cổ tay nàng, một tay khác nâng cằm nàng lên, nở nụ cười, "Lần này, chị không thể chạy thoát được đâu."

Thường ngày ta hay mềm yếu chỉ là do ta không thích so đo với con gái mà thôi. Khi nghiêm túc rồi, ta sẽ cho các nàng lĩnh hội Hoàng công là gì!

Hoa Hoa có lời muốn nói: bản raw lậu tui dùng lại bị lỗi, trong lúc tìm nơi khác thì tui vô tình thấy mục thời gian, nó có ghi bộ truyện này kết thúc vào ngày //.

Hôm viết thông báo, tui đã ghi nhầm thời gian của bản cũ, không ngờ bộ này lâu đời hơn tui nghĩ :V

Còn về nội dung của chương này, đợi đến lúc hai người về Tân Hải, mọi người sẽ hiểu lý do vì sao lúc này Mã tiểu thư không thừa nhận đã yêu A Tinh. Thế nên mọi người đừng có trách nhầm Mã tiểu thư nha, những hành động từ trước đến giờ của nàng đều có ẩn tình hết á QwQ

Truyện Chữ Hay