"Tôi... Đậu má nó... Cô... Cô làm sao... Chạy... Nhanh như vậy..." Ta cảm giác phổi của ta muốn nổ luôn rồi, mệt như chó, ta trở lại văn phòng liền ngồi tê liệt trên ghế rồi nằm đơ ngay lên bàn.
"Sáng sớm mỗi ngày tôi hay rèn luyện chạy bộ." Nàng hít sâu vài cái rồi bình tĩnh lại, trên trán chỉ vẻn vẹn ra một tầng mồ hôi mỏng mà thôi, sắc mặt còn không hề thay đổi, đậu má, có phải người hay không!
Toàn thân ta đều ướt đẫm mồ hôi, phía sau lưng như bị giội nước vào, điều hòa trong phòng thổi nhẹ, trực tiếp hắt hơi một cái.
"Hoàng Khanh! Buổi sáng cô đến muộn, buổi chiều lại đến muộn! Cô không có tính kỉ luật hay sao hả! Tiền lương ngày hôm nay tôi sẽ trừ hết toàn bộ!" Đại tỷ hành chính mỗi ngày ngồi xổm ở trong góc ngóng trông trừ tiền mọi người, ta hoài nghi có phải nàng bắt chẹt tiền lương của chúng ta để được trích phần trăm lợi nhuận hay không!
"Hắt xì——" Ta hắt xì một cái, nước mắt nước mũi đều cùng lúc phun ra ngoài, vội vàng rút tờ khăn giấy lau nước mũi.
Lúc này đột nhiên một tấm vải từ trên trời rơi xuống đúng lúc vứt trên đầu ta, đậu má, ai ném loạn đồ vật sao ném lên đầu của lão nương!
Vừa mới giương nanh múa vuốt lấy đồ xuống chuẩn bị nổi giận, nhưng rồi lại thấy một cái áo khoác bạc, của ai đấy?! Quay đầu lại nhìn Mã tiểu thư, nàng đang ngồi nghiêm chỉnh chăm chú vẽ tranh, tính tình của nàng lạnh lùng chắc chắn sẽ không có lòng nhiệt tình cho ta mượn áo.
Mà xung quanh nhóm nữ nhân này thấy thế nào cũng không giống như có người có thể mặc loại áo khoác phong cách đơn giản này, đệt, quên đi, trước tiên mặc vào cái đã.
Bởi vì là người mới nên bình thường chuyện lớn chuyện nhỏ đều sai bảo ta, thậm chí ngay cả việc đi mua cà phê cũng phải làm, "Tiểu Hoàng~ đi mua giúp tôi ly cà phê nhãn hiệu XX, không được mua nhầm, cám ơn~ trở về sẽ trả tiền lại cho em."
"Hic, thật không tiện rồi MT tỷ, không phải, Vương tỷ, hôm nay em không có mang bao nhiêu tiền hết." Tháng trước từ chức tiền công còn chưa lấy, mới đến cái công ty này thì chưa đến ngày lãnh lương, lập tức đã gần hết tiền, xem ra phải gọi điện thoại xin giúp đỡ từ người bên ngoài rồi.
"Hai mươi mấy đồng cũng không có?" MT tỷ rõ ràng rất bất mãn việc ta gọi biệt hiệu của nàng.
"Thật sự không có, mỗi tháng mấy ngày em đều muốn tiểu ra máu, hiện tại trong túi chỉ có mười hai đồng năm hào, tháng này chỉ dựa vào số tiền ít ỏi này mà sống, mới vừa rồi còn bị trừ một ngày tiền lương..."
Nhìn ta khóc than, MT tỷ có chút không kiên nhẫn vung vung tay, "Quên đi quên đi, tôi có năm mươi đồng này, đi nhanh về nhanh."
"Vâng~" Ta nhận tiền liền ra khỏi văn phòng, hừ, không biết xấu hổ! Muốn ta bỏ tiền ra mua cà phê cho ngươi? Không có cửa đâu! Nếu so da mặt dày thì ta chưa chắc sẽ thất bại!
Đi siêu thị mua loại cà phê MT tỷ muốn, sau đó nhìn thấy trên giá hàng bên cạnh có loại hồi trưa Mã tiểu thư uống, có điều nhìn bề ngoài không biết có uống được hay không, quên đi, mười mấy đồng gì đó coi như đáp lễ truyện tranh hồi trưa.
Mang cà phê về công ty, trong thang máy, ta lén lút đem ly cà phê mua cho Mã tiểu thư giấu bên trong túi quần để tránh khỏi bị người khác phát hiện, nhưng mà xương hông của ta đau quá.
Sau đó đem tiền lẻ và cà phê đưa cho MT tỷ, ta trở về chỗ ngồi của mình, ánh mắt lướt nhìn xung quanh, thừa dịp mọi người không có chú ý, cầm ly cà phê kia, khi đi ngang qua bàn của Mã tiểu thư rồi nhẹ nhàng đặt ở bên tay nàng.
Con mắt của nàng hơi mở lớn, xem như đó là vẻ mặt kinh ngạc rồi, ta cười làm một thủ thế chớ có lên tiếng, sau đó an vị trở về vị trí.
Không hiểu vì sao khi nhìn thấy vẻ mặt không đồng dạng như vậy của nàng thì trong lòng thực vui vẻ, tuy rằng nàng lớn lên rất đẹp, trong công ty đồng nghiệp nam thầm mến, công khai và theo đuổi nàng rất nhiều, nhưng dường như quan hệ giữa nàng và tất cả đồng nghiệp rất bất hòa, luôn độc lai độc vãng, có đôi khi được làm theo ý mình, chưa bao giờ để ý nghị luận của người khác.
độc lại độc vãng: độc thân, không đồng hành cùng người khác.
Dưới cái nhìn của ta, nàng là một người rất thần bí, điều này cũng làm nổi lên lòng hiếu kì của ta, suy nghĩ nhiều hơn những chuyện liên quan đến nàng, thế nhưng hiếu kì hại chết mèo, đời trước ta chính là chết trong tay sự hiếu kì, đậu má, con gái cần phải thấy mẹ ruột cái gì! Chết thực sự rất thảm! Cho nên đời này ta cũng không tiếp tục để ý nghị luận bất kì chuyện gì nữa!
Vừa tới giờ tan sở, nhìn thấy Mã tiểu thư nhanh chóng cẩn thận thu thập đồ đạc trên bàn, tắt máy, quẹt thẻ, "Bíp——" xưa nay tất cả mọi người đều đã quen việc nàng không tăng ca, bình thường trong phim truyền hình xuất hiện loại nội dung vì trong nhà có đứa nhỏ á, cũng không biết Mã tiểu thư kết hôn chưa, nhưng ta thấy nàng tính tình lãnh đạm như vậy đoán chừng bạn nam cũng đều không có!
Tổng giám đốc nghệ thuật giẫm giày cao gót mười centime đi ra từ trong phòng làm việc riêng của nàng, một thân sườn xám cách tân tựa như váy liền thân bó sát vào người, từ vai đến ngực nhìn sáng rực muốn mù cả hai mắt, ơ đậu má muốn làm gì đấy! Hằng ngày chỉ đi làm mà thôi, cần phải mặc thành như vậy sao!
"Marjorie đã đưa bức vẽ và bản thuyết trình cho tôi rồi, hi vọng mọi người trong tổ có thể nhanh chóng giao nộp." Tổng giám đốc nghệ thuật di chuyển nhẹ nhàng trong phòng làm việc, lúc nói chuyện dùng ngón tay gõ gõ lên bàn của MT tỷ.
Tổng giám đốc nghệ thuật đi rồi, tay của MT tỷ lấy đồ gì đó ném lên bàn, phát ra tiếng vang rất lớn, tất cả mọi người bị hoảng sợ, "Mẹ nó! Liều mạng như thế làm gì?! Cô ta đến đây thời gian có mấy tháng mà mỗi ngày chúng ta phải tăng ca cho kịp tiến độ! Không phải muốn khoe khoang trước mặt lão bản một chút thôi sao, cần phải kéo tất cả mọi người xuống nước à! Tiện nhân!"
Hình như cuối cùng ta cũng đã biết vấn đề vì sao khi vào công ty buổi tối tan tầm mỗi ngày luôn phải tăng ca rồi, có điều Mã tiểu thư thật sự lợi hại như vậy sao? Tự mình một người hoàn thành công việc của ba người thì không nói, buổi sáng và buổi trưa còn đến muộn, đến cùng nàng làm thế nào được đây, lẽ nào thật sự chính là thiên tài!
Bởi vì thuê phòng cách công ty khá xa, thêm hoàn thành công việc xong về đến nhà đã hơn giờ, ngồi phịch lên giường không muốn nhúc nhích, trong đầu toàn là những bức tranh của MT tỷ, quả thực rất khó hiểu, muốn biến nó thành mẫu thiết kế chính thức thì độ khó kia có thể lên trời!
Ta còn thực sự rất muốn thưởng thức tác phẩm của Mã tiểu thư một chút, đến cùng tài năng bao nhiêu mà làm được như vậy mới có thể để nàng không đem bất luận kẻ nào vào mắt, hơn nữa lão bản cũng dung túng nàng.
Lười biếng nằm ở trên giường, ngửi ngửi trên người, vì sao lại có mùi hương của Mã tiểu thư, thậm chí ngay cả trên nội y cũng có nhàn nhạt hương nước hoa.
Chỉ đồng thời đọc truyện tranh cùng nàng mà thôi, cái này rất dễ làm cho người ta hiểu lầm rồi, vuốt cằm suy nghĩ hồi lâu, hình như buổi trưa có cái áo khoát có mùi hương này từ trên trời rơi xuống, chẳng lẽ thật là áo của nàng sao?!
Sáng sớm hôm sau, vì không để xảy ra bi kịch, ta quyết định đặt báo thức nhắc sớm nửa giờ để ra ngoài, quả nhiên, lần này xe buýt rất trống, đến trước công ty gần một tiếng.
Vốn đang suy nghĩ, mình không có chìa khóa công ty mà tới sớm như thế không ai mở cửa thì làm sao bây giờ, thế nhưng ai ngờ đến công ty đã có người tới rồi, đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy Mã tiểu thư đang ngồi vẽ tranh.
"Thật sớm, cô không phải đến muộn không trừ tiền sao, tới sớm như thế làm chi." Ta đem ba lô đặt lên bàn, sau đó cầm vở quạt gió.
"Bản thuyết trình có chỗ không hoàn chỉnh." Nàng không quay đầu lại, chỉ đơn giản giải thích một câu.
Hôm nay Mã tiểu thư mặc áo T-shirt màu vàng nhạt rộng thùng thình, cổ áo rộng nghiêng lệch làm lộ ra dây áo ngực, còn không ngờ là loại màu đen có viền, đậu má, cái này không thích hợp cho độ tuổi của nàng mặc chứ, quá lẳng lơ, lẽ nào... Nàng kỳ thực là người thiếu đứng đắn?!
Không bao lâu thì đồng nghiệp lần lượt đến công ty, lúc đi ngang đây, rõ ràng có thể nhìn thấy ánh mắt của bọn họ luôn dính lên người của Mã tiểu thư, quay đầu lại nhìn nàng, nàng vẫn chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính, hai tay đều không nhàn rỗi, thậm chí ngay cả đồ ăn vặt nàng yêu nhất cũng bị lạnh nhạt để ở một bên.
Ta đạp chân xuống đất, đẩy ghế dựa về phía nàng, kề sát bên tai nàng nhỏ giọng nói, "Này, áo ngực của cô lộ ra rồi kìa."
Ngay cả ánh mắt nàng cũng không di chuyển, vô cùng bình tĩnh, nhanh chóng nói, "Tôi đang bận, cô sửa dùm tôi đi."
"Hở?!" Ta xem xem xung quanh, hình như không có ai nhìn sang, thế là duỗi tay tới, tay run run cầm cổ áo của nàng kéo lên.
"A, cô làm tôi thật ngứa." Mã tiểu thư nghiêng đầu vai, dùng lỗ tai cọ cọ lên bả vai, kết quả vì động tác này của nàng mà cổ áo một bên khác lại rớt xuống, lộ ra dây áo bên kia.
"Dựa vào, vậy cô liền tự đi mà chỉnh!" Ta lại duỗi tay kéo cổ áo bên kia của nàng lên, bởi vì kéo có chút quá tay, cổ áo bên này lại trực tiếp rơi xuống, mẹ nó, cổ áo kiểu gì vậy, cố ý mặc như vậy sao!
Rốt cuộc Mã tiểu thư cũng đành bất đắc dĩ bỏ xuống công việc trong tay, hai tay cùng lúc chỉnh lại hai bên bả vai vừa ngang nhau, sau đó lại bắt đầu gõ gõ bàn phím.
Ta cũng quay người lại, mở máy tính ra, ánh mắt thoáng nhìn thấy áo khoác mỏng mà buổi sáng mang tới, lúc này mới nhớ đến nên muốn hỏi một chút, "Ê, cái này là áo của cô sao?" Ta giơ áo khoác lên lắc lắc hỏi nàng.
Đầu nàng cũng không quay lại, chỉ thiếu kiên nhẫn nói, "Để lên tủ treo đồ dùm tôi. Tôi đang vội, không muốn bị quấy rầy."
Vốn nghĩ muốn nói lời cám ơn với nàng, nhưng nhìn thái độ của nàng như này ta làm sao đứng lên cảm kích, chỉ là nước mũi vẫn một mực chảy... Thật cảm động đến rơi nước mắt! Đệt!
Gấp kỹ áo khoác của nàng rồi bỏ vào trong ngăn tủ phí dưới, trong lúc vô tình cánh tay đụng lên bắp chân của nàng, làn da thật mịn nha.
"Á!" Mã tiểu thư như bị rắn độc cắn liền nhanh chóng thu chân lại, vẻ mặt hoảng sợ nhìn ta, âm thanh cao ngất khiến tất cả mọi người đều nhìn sang.
"Cô phản ứng lớn như vậy làm gì, chỉ là cánh tay lỡ đụng vào thôi, cũng không mất miếng thịt nào... Kêu lớn tiếng như vậy, dọa tôi nhảy dựng..."
Quả thật ta bị phản ứng quá độ của Mã tiểu thư làm cho sợ mất rồi, có chút bối rối nhìn nàng, nhưng phản ứng đầu tiên là, có phải nàng ghét bỏ chuyện ta thích nữ nhân hay không, cho nên nàng rất mẫn cảm với việc tiếp xúc cơ thể?
Dù sao trước đây lúc đi học đúng là có rất nhiều nữ sinh dùng ánh mắt khác thường nhìn ta, ta thật ra không sao cả, ngược lại không muốn làm bạn bè với bọn họ, nhưng không hiểu vì sao với phản ứng của Mã tiểu thư thì trong lòng đột nhiên xuống thấp, thì ra nàng cũng giống như những người khác mà.
"À, tôi tưởng con chuột." Nàng lập tức khôi phục dáng vẻ bình thường, trên mặt một chút biểu cảm cũng không có.
"Lông của tôi có nhiều như vậy sao?! Còn nói là con chuột..." Tuy rằng ta khinh bỉ liếc nàng một cái, nhưng trong lòng không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Trong tầng này có con chuột đấy, cô xem, phía sau cô có một con kìa, thật lớn."
Vẻ mặt của nàng như xác thực có chuyện này, nhưng ta mới sẽ không bị trò đùa dai của nàng lừa gạt, bên trong cao tầng như thế nào sẽ có con chuột! Lừa gạt quỷ à! "Hừ, coi như có tôi cũng không sợ! Bao nhiêu người nhiều như vậy còn sợ chuột?"
Ta xem thường quay đầu lại, kết quả dưới gầm bàn phía sau mông ta cách đó không xa, thình lình có một con chuột to so với con mèo hoang dưới lầu trọ ta ở không nhỏ hơn bao nhiêu.
"Ông trời ơi! Đậu má đây là con chuột tinh nha!!! Á—— Nó lại đây!!! Cứu tôi với!!!" Ta hét đến khàn cổ họng, bị dọa nhảy dựng lên rồi ngã xuống, tiện tay ôm lấy thứ gì đó có thể chụp được.
Editor có lời muốn nói:
Dịch đến cách ly, rảnh rỗi đến phát chán, tiện đây cấp tốc edit cho kịp tiến độ chương của editor kia đang làm dở.
Tự cổ vũ bản thân, cố lên!