Trọng Sinh Chi Nhân Quả Bất Tuần Hoàn

chương 20

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Sao phải tức giận với cô, nhàm chán! Tránh ra, mọi người đã đi lên phía trước rồi kìa." Tuy ngoài miệng nói không tức giận nhưng mặt ta chắc đang xệ xuống như cụ già, sắc mặt cũng không tốt là bao.

Ngay lúc ta đẩy xe hàng về phía trước, đột nhiên một nữ nhân chen ngang qua chúng ta, "Này! Cô, cô đang chen ngang đó!"

Tâm trạng vốn không được tốt lắm, gặp phải loại nữ nhân không có đạo đức này, ta cũng không có tinh thần thương hương tiếc ngọc cái gì. Hơn nữa vị chị em này mặc đồ quá lẳng lơ, trên người dày đặc mùi nước hoa làm ta bị nghẹn mà không ngừng ho khan.

Nữ nhân kia chỉ quay đầu trừng ta một cái rồi tiếp tục cầm điện thoại nói chuyện như không có chuyện gì xảy ra, âm thanh ỏng ẻo khiến người ta nổi hết cả da gà, "Thân ái, anh nhớ em không? Em nhớ anh muốn chết luôn, hôn hôn, muah~ Em đang đi mua đồ ở siêu thị đây nè, một lát sẽ về nhà, anh đi công tác khi nào sẽ trở về ớ, không có anh em ngủ không yên đâu~"

Giọng nói của nữ nhân này không chỉ khiến người ta run rẩy, lời nói ra làm ta cảm thấy cơm tối vừa ăn có chút không ổn, nếu không vì sao hiện tại trong dạ dày khó chịu như muốn nôn rồi.

Ta có chút tức giận muốn nói, kết quả Mã tiểu thư mặt không cảm xúc gào cổ họng lên, "Khách nhân mời trả phòng." Sắc mặt của nữ nhân chen ngang phía trước kia lập tức trở nên siêu cấp khó coi, đôi mắt rõ ràng là muốn thiêu chết hai chúng ta.

Sau đó Mã tiểu thư ngoảng lại khẽ nói với ta, "Đây là tên Weibo của cô phải không? Khách nhân mời trả phòng.

"Phụt, hahahaha, đúng đấy, làm sao cô biết?" Mã tiểu thư thật xấu xa, nàng muốn ngươi tức chết thì chỉ cần vài phút thôi.

"Thần cơ diệu toán." Mã tiểu thư lấy xe hàng trong tay ta, đẩy về trước, trực tiếp va vào mông nữ nhân kia, "Thím, chúng tôi phải tranh thủ đi tàu, để chúng tôi trả phòng trước được chứ."

"Các ngươi! Ôi, anh yêu nghe em giải thích đã, không phải mà, em thực sự ở siêu thị mà, gặp phải hai người bị bệnh thần kinh, anh hãy nghe em nói hết đã, alo!"

Thừa dịp nữ nhân kia đang cố gắng giải thích trong điện thoại, ta với Mã tiểu thư liền lách qua, nhanh chóng trả tiền xong rồi mang mấy túi đồ chạy trốn. Tuy ta tin dù có đánh nhau, Mã tiểu thư chắc chắn sẽ không phải là người chịu thiệt.

Ra siêu thị, mưa bên ngoài chủ yếu đã tạnh, ánh đèn đường lờ mờ chiếu xuống, mặt đất ẩm ướt ngay lập tức tản thành một mảnh sáng vàng. Ta cầm túi siêu thị, vượt qua vũng nước dưới chân, "Cô nhìn mặt đất kia xem trông như miếng vàng vụn không? Nếu nhặt hết thì bán được bao nhiêu tiền đây~"

"Thật tầm thường." Mã tiểu thư cầm hai túi lớn, dáng vẻ thoạt nhìn rất nhẹ nhàng.

"Đúng vậy, tôi không phải Bạch Phú Mỹ, tầm thường chút cũng tốt~" hít thở bầu không khí trong lành sau cơn mưa, tâm trạng của ta không lý do mà khá lên.

"Cô rất trắng."

"Đệt, sao tôi nghe cảm giác như cô đang nói tôi rất ngu ngốc vậy?"

Nguyên văn: bạch si (白痴), nghe đến đây chắc mọi người cũng đã hiểu, Mã tiểu thư luôn rất thâm sâu để chọc tức A Hoàng =)))

"Cô hiểu như vậy, cũng có thể."

"Cút xéo, tại sao cô không nói tôi xinh đẹp chứ." Ta rất thích ba hoa như vậy với Mã tiểu thư.

Mã tiểu thư liếc ta một cái, "So với tôi, còn kém xa."

"Dựa vào, gương mặt đó của cô tuy rất đẹp, nhưng nếu ném xuống đất cũng không ai thèm kiếm."

"Tại sao lại vứt xuống?"

"Cô không phải không muốn sao?" Ta cười vui vẻ chạy nhanh hai bước, nhìn hai tay nàng đều cầm túi, hoàn toàn không thể thực hiện vũ lực, ta lại hả hê đi vòng quanh nàng, vẻ mặt cực kì thiếu đánh.

Kết quả ta thực sự đánh giá thấp nàng, nàng đặt chiếc túi vào một tay, cái tay kia trở nên trống không, chuẩn xác đánh mạnh lên trán của ta. Ta có thể nghe thấy một tiếng bốp luôn, đậu má, nữ nhân này ra tay độc ác quá mà!

"Á! Đau quá!" Ta cúi xuống ôm đầu, đau muốn chảy nước mắt, nàng thực chất là một nữ kim cang đại lực sĩ! Ta cảm thấy não ta dường như bị chấn thương, đau quá!

"Đừng giả bộ, tôi hoàn toàn không dùng lực." Mã tiểu thư đứng tại chỗ quay đầu lại nhìn ta.

"Vậy mà không dùng lực?! Cô nghĩ đầu tôi như cứt mũi bắn ra mới vui sao!!! Cô nhìn xem, đã sưng lên! Tôi còn cảm thấy choáng váng đầu nữa!" Ta chỉ vào trán của mình, khóe mắt ướt át nhìn Mã tiểu thư la hét, mang theo tiếng khóc nức nở, thật không phải giả bộ, ngươi đánh ngươi cũng đau.

Mã tiểu thư sững sờ nhìn ta, sau đó lại gần, cúi đầu, vén mái tóc của ta ra rồi thổi nhẹ lên vầng trán hơi hơi đỏ của ta, ngón tay cẩn thận từng li từng tí vuốt nhẹ hai lần, "Đau như vậy?"

Nàng cách ta cực kì gần, ta có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người nàng, xương quai xanh của nàng nhô ra, thực sự khiến ta rất muốn đi lên cắn một ngụm! Kết quả ta thật sự làm như thế! Chết tiệc, ta nhất định bị điên rồi!!! Ta cực lực mút một hồi rồi cắn một cái lên xương của nàng, quả nhiên đã lưu lại một vết ô mai chói mắt.

Hình như Mã tiểu thư bị dọa sợ, đứng thẳng lùi lại nửa bước, lấy tay che chỗ bị ta cắn, trợn to mắt trừng ta, trong cặp mắt cá chết vạn năm kia của nàng không ngờ cuối cùng đã nổi lên một tia gợn sóng.

Tuy ta cảm thấy trên mặt hơi nóng lên nhưng vẫn hất đầu như không có việc gì, giương cằm nhếch miệng cười, "Thế nào? Đau không? Tôi cũng hoàn toàn không dùng lực nha~"

Nghe thấy ta đang trả thù nàng chuyện vừa rồi, lúc này nét mặt mới hòa hoãn, khôi phục lại vẻ mặt đơ ngày thường, lắc đầu, "Không đau."

"Con em cô! Không đau thì để tôi cắn thêm cái nữa! Tôi sẽ không khẩu hạ lưu tình!" Ta làm bộ như vồ tới, thật sự rất muốn nhìn thấy bộ dáng bối rối của nàng. Cái này khá giống như đang thu thập thẻ game , ta muốn nhìn thấy mỗi một loại vẻ mặt hỉ nộ ái ố của nàng.

"Cô là chó sao?" Nàng duỗi tay rồi ấn lên đầu ta, kết quả vì chiều cao và chiều dài cánh tay, ta vậy mà không với tới nàng!!!

Không với tới nàng!!!

Không với tới!!!

Ta cảm thấy ta đây đang tự chui đầu vào rọ rước lấy nhục! Tất cả tự tôn của ta đều vỡ nát! Ta không nên làm bạn bè với người vóc dáng cao! Tình bạn kết thúc!

Đương nhiên, những lời này ta chỉ có thể nhổ nước bọt ở trong lòng, ta biết nàng không thích ta lấy chuyện này đùa với nàng. Thực ra, ta cảm thấy có một người bạn như vậy cũng rất tốt, cho dù không có quan hệ kia như ta mong đợi, cứ thật vui vẻ làm bạn, đó cũng là việc có thể gặp mà không thể cầu, ta nên thấy đủ.

"Quay lại lấy xe." Nàng đi bộ trở về.

"Hả? Không phải nói không lấy sao? Để chỗ kia không mất được mà, hơn nữa cô có tiền như vậy, không thiếu chút tiền giữ xe chứ." Đầu ta tự nhiên quy kết mọi thứ đều liên quan đến tiền, điều này thật sự không tốt lắm.

"Đồ quá nhiều, với lại không phải cô nói choáng váng đầu sao." Nàng đã mang hai chiếc túi lớn, còn định lấy túi trong tay ta đi.

"Ngần ấy đồ, làm sao tôi có thể không xách được hả! Cô đừng quá coi thường tôi ~ Tôi chính là công—— Chúa ơi!" Ta chỉ lo đấu võ mồm với Mã tiểu thư, hoàn toàn không chú ý dưới chân, một cước giẫm vào vũng nước nông, nếu Mã tiểu thư không nhanh tay lẹ mắt, có lẽ một giây sau mặt ta sẽ chui vào trong vũng bùn bên cạnh.

Túi mua sắm bị ném qua một bên, đồ bên trong rơi tán loạn khắp mặt đất, Mã tiểu thư coi đồ ăn như sinh mệnh vậy mà có thể vứt bỏ sinh mệnh của nàng. Bây giờ hai tay đang gắt gao ôm ta, lòng ta một trận kinh hoàng, nàng đối xử với ta có lẽ không giống với người khác.

Ta choàng tay qua ôm eo nàng, cả người đều sắp nghẹt thở, bởi vì hiện tại mặt ta đang bị bịt kín bởi ngực của nàng, mũi miệng bị một đoàn hương thơm mềm mại nhét chặt.

"Cô ngu chết đi được." Mã tiểu thư hoàn toàn không để ý nàng vừa vặn suýt chút nữa dùng ngực bự dí chết ta, lấy túi trong tay ta, ghét bỏ nói.

Khi ta định oán giận giày bị ướt, vừa cất bước, mắt cá chân truyền đến cơn đau thấu tim, "Tê—— Ui... Tôi... Chân tôi... Hình như trật khớp rồi..." Ta đoán khuôn mặt của ta nhất định cực kỳ giống nếp nhăn nhúm của bánh bao.

Nàng nhìn chằm chằm ta một lúc, sau đó hơi bất đắc dĩ thở dài rồi nhặt lại đồ tán loạn trên mặt đất cho xong, "Cô chờ ở đây, tôi đi lấy xe, đừng chạy loạn."

Giọng điệu của nàng cực kì giống người mẹ đang dặn dò con mình, ta cảm thấy rất buồn cười, "Bây giờ cô để tôi chạy loạn tôi cũng không chạy nổi, đi nhanh về nhanh, cẩn thận tôi bị bọn buôn người bắt cóc."

Nàng quay đầu lại nhìn ta một cái, "Cô chỉ có thể cân lên bán, còn bị lỗ." Nói xong, liền nhấc váy rồi chạy ra chỗ gửi xe, rõ ràng mang giày cao gót, sao có thể chạy nhanh như vậy.

Ta đứng tại chỗ giữ một đống đồ lớn, trên đường phố người đến người đi, rất nhiều người đều nhìn sang, thậm chí còn có người hỏi ta đồ này bán thế nào, còn có con trai con gái nhiệt tình lại hỏi ta có cần giúp đỡ hay không.

"Cảm ơn bạn, tôi đang chờ người~" ta gật đầu cười với bọn họ. Ở trước mặt người xa lạ, ta có thể ra vẻ cô gái hòa nhã hiền lành đáng yêu hoạt bát rất tốt, trước mặt người quen thì đó là chuyện khác.

"Nụ cười, nhiêu tiền một cân?" Giọng nói thăng trầm không cảm xúc của Mã tiểu thư vang lên phía sau lưng.

"Gì?" Ta quay đầu lại nhìn nàng.

"Không bán sao?" Nàng đẩy xe đi tới.

"Con em cô! Cô mới bán rẻ tiếng cười ấy! Sao đi lâu như vậy, đều sắp bị người ta vây xem, với lại suýt chút nữa bị người bắt cóc, cô có biết hay không." Ta nhảy lò cò, muốn xách túi trên đất lên.

Mã tiểu thư dựng xe, đi tới nhặt hết túi lên rồi treo trên xe, "Tại sao không thấy cô cười với tôi như vậy?"

"Sao phải cười với cô, cô cũng chưa từng cười với tôi! Cô là mặt than sao?" Thật không thể tưởng tượng ra được thần sắc khi cười lên của Mã tiểu thư sẽ như thế nào.

Mã tiểu thư chợt cụp mắt xuống cực kì mất mát, vẻ mặt âm u, "Người bị bệnh rối loạn thần kinh mặt quả nhiên sẽ bị kỳ thị sao?"

Nhìn dáng vẻ này của nàng, tự dưng lòng ta khó chịu, dường như đã nói trúng nỗi đau của nàng. Ta vội vàng nhảy đến, luôn cảm thấy một giây sau nàng sẽ khóc, "Ôi, xin lỗi, tôi không phải ý đó... Có bệnh thì nên trị liệu cho tốt, đừng từ bỏ..."

"Tôi lại không nói tôi có bệnh kia." Mặt than thật là tiện, chỉ cần một ánh mắt, ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác nhau!

"Fuck, cô chơi tôi?!"

"Chơi cô thì sao."

Mẹ kiếp, nếu hiện tại chân ta không đau, ta muốn đến đánh nàng! Đương nhiên, có thể đánh được không thì chưa biết.

Truyện Chữ Hay