Khương Ngôn Mặc nhìn cậu, không nói gì, đột nhiên giữ chặt cổ tay cậu kéo tay đi lên cầu thang.
Tần Mậu khẽ thở dài, không giãy giụa, ngoan ngoãn đi theo sau hắn.
Khương Ngôn Mặc trực tiếp kéo cậu lên tầng ba, dẫn vào phòng ngủ, nói: “Em vào nghỉ một lát đi, tôi sẽ quay lại ngay.”
Tần Mậu vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn hắn nói: “Em không cần nghỉ ngơi.”
Khương Ngôn Mặc nhíu mày, tạm dừng vài giây mới nói: “Vậy em thích làm gì cũng được, chờ tôi quay lại.”
Tần Mậu đối diện với hắn một giây, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: “Vâng.”
Khương Ngôn Mặc cong khóe môi, bước lại gần hôn cậu: “Ngoan.”
Tần Mậu nghe Khương Ngôn Mặc nói sẽ quay lại ngay, cậu cũng cho là hai người họ sẽ bàn chuyện rất nhanh, không ngờ chờ mãi, trời cũng đã tối, Khương Ngôn Mặc vẫn chưa quay lại.
Trong lòng Tần Mậu không khỏi lo lắng, nếu trời tối, Khương Ngôn Mặc nhất định sẽ giữ cậu lại, nhưng cậu thật sự không muốn đứng ở Khương trạch, đừng nói đến là ngủ một đêm ở đây.
Cậu cúi đầu nhìn đồng hồ, quyết định xuống dưới, nếu Khương Ngôn Mặc vẫn còn đang nói chuyện chính sự, cậu có thể tự đi về được.
Mới vừa mở cửa phòng, đã thấy Khương Ngôn Mặc đứng ở cửa.
Khương Ngôn Mặc kéo eo cậu sau đó vén tóc cho cậu, cười hỏi: “Em chờ lâu không?”
Tần Mậu trầm mặc vài giây, nói: “Đã muộn rồi.”
Khương Ngôn Mặc “Ừ” một tiếng: “Chuyện của anh cả khá gấp, nói có hơi lâu.” Nói xong hôn lên mắt cậu: “Có đói không?”
Tần Mậu lắc đầu: “Em phải về.”
Khương Ngôn Mặc cười rộ lên, cúi đầu, tựa trán lên trán cậu: “Em nghĩ tôi sẽ thả em đi?”
“…”
Khương Ngôn Mặc níu tay cậu lại, kéo cậu vào trong phòng, híp mắt cười nhìn cậu: “Chỉ cần em ở lại, khách sạn hay ở nhà cũng như nhau.”
Tần Mậu không muốn tranh cãi với hắn xem khách sạn với nhà khác nhau chỗ nào, chỉ lặp lại: “Em phải về.”
Lúc này Khương Ngôn Mặc mới thu lại nụ cười, giam cậu giữa vòng tay của mình và cánh cửa, nghiêm túc mà nhìn vào mắt cậu: “A Mậu, chúng ta là người yêu, tôi càng muốn có nhiều thời gian ở bên em hơn, cũng muốn chúng ta càng thêm quen thuộc lẫn nhau.”
Tần Mậu rời mắt, cắn môi không nói chuyện.
Khương Ngôn Mặc đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt từ trán xuống mũi cậu, cuối cùng dừng lại ở trên môi: “Hôm nay cho dù ở khách sạn hay ở nhà, với tôi mà nói đều giống nhau.” Hắn nhìn cậu: “Tôi vui như vậy là vì được ở bên em.”
Lời âu yếm ấm áp luôn rất êm tai.
Tần Mậu nhìn người đàn ông đầy tình cảm này, hơi nhíu mày: “… Em đói.”
Khương Ngôn Mặc cười, nắm tay cậu, mười ngón giao nhau: “Chúng ta xuống dưới, tôi dặn đầu bếp chuẩn bị cho em.”
Tần Mậu gật đầu, định đi ra ngoài lại bị Khương Ngôn Mặc gắt gao ôm vào trong lòng.
Tần Mậu khó hiểu quay đầu lại, Khương Ngôn Mặc ôm eo cậu, ghé vào tai cậu cười nhẹ: “Chờ một chút.”
Hai người dính chặt lấy nhau không một khe hở, tư thế mập mờ như vậy khiến lời nói của Khương Ngôn Mặc đều có vẻ ám muội hơn delicious peaches come.
Hơi thở Khương Ngôn Mặc còn cố tình quanh quẩn bên cổ cậu.
Tần Mậu không được tự nhiên mà giật giật người, muốn người đàn ông này cách cậu xa nhanh một chút.
Cậu quá rõ sức ảnh hưởng của người đàn ông này đối với bản thân, nếu hắn đã hạ quyết tâm dụ dỗ cậu, vậy cậu hoàn toàn không có cách nào khác để trốn thoát.
Trong khi cậu cứng đờ cả người, từng nụ hôn của Khương Ngôn Mặc vẫn nhẹ nhàng rơi xuống.
Bắt đầu từ trán cậu, từng chút, từng chút, di chuyển trên da thịt cậu, cuối cùng công chiếm bờ môi mềm mại của cậu, đầu lưỡi hơi dùng sức, ngay lập tức xâm nhập khoang miệng ấm áp của cậu.
Tần Mậu lập tức cảnh giác, nhúc nhích muốn lùi lại về phía sau.
Nhưng Khương Ngôn Mặc sẽ để cậu trốn thoát?
Cậu bị người đàn ông này siết chặt eo, hai người dính chặt lấy nhau, đầu lưỡi hắn tùy ý quấy đảo trong miệng cậu.
Tần Mậu buồn bực không lên tiếng, nhưng từ đầu đến cuối cậu cũng không ngừng giãy giụa.
Nhưng thủ đoạn của Khương Ngôn Mặc thật cao siêu, dần dần khiến cậu mất sức, thậm chí là đánh mất tinh thần, chỉ có thể dựa vào trong lòng hắn, yếu ớt thở dốc.
Thấy cậu dần tập trung, tâm tình Khương Ngôn Mặc rất tốt, lại giày vò một lúc lâu mới buông cậu ra.
Tần Mậu tựa vào ngực hắn, chậm rãi hô hấp, hiện tại đầu óc cậu trống rỗng, càng không cần phải hỏi nên dùng thái độ gì để đối mặt với hắn.
Khương Ngôn Mặc vẫn cong khóe miệng, nhẹ nhàng cọ lên môi Tần Mậu, một lúc lâu sau mới thấy hài lòng, nheo mắt: “Bảo bối, chúng ta nên xuống thôi delicious peaches come.”
Tần Mậu bị Khương Ngôn Mặc nửa ôm xuống dưới.
Cậu vừa xấu hổ vừa khó chịu, vừa hận bản thân vì không có cách nào đối phó khi Khương Ngôn Mặc thân mật với mình, vừa hận Khương Ngôn Mặc chơi đùa cậu ở trong lòng bàn tay hắn như vậy.
Nhất là khi cậu nhìn thấy Khương Thiển ở trong phòng khách, mà Khương Thiển cũng đang gắt gao nhìn cậu và Khương Ngôn Mặc.
Tần Mậu lạnh mặt, đẩy Khương Ngôn Mặc ra, sau đó mặt không biến sắc mà lùi lại vài bước.
Khương Ngôn Mặc nhanh chóng kéo cậu lại, coi như không thấy sắc mặt cậu, ôm cậu đi vào phòng khách, cười nói với Khương Thiển: “A Thiển muốn đi cùng không?”
Tần Mậu không muốn thất lễ trước mặt Khương Thiển, chỉ có thể chọn im lặng.
Ánh mắt Khương Thiển dừng ở trên mặt hai người, băn khoăn một lát, cười gật đầu: “Vâng ạ.”
Ở trước mặt Khương Thiển, Tần Mậu không biết tại sao Khương Ngôn Mặc có thể thân mật với cậu như vậy, chẳng lẽ Khương Ngôn Mặc muốn kích thích Khương Thiển?
Nếu thật sự là như vậy, Khương Ngôn Mặc cũng quá ngây thơ.
Tần Mậu không yên lòng cầm chiếc đũa chọc chọc bát, nếu không phải vì ngại có Khương Thiển ở đây, cậu cũng sẽ không nghe lời ở trước mặt Khương Ngôn Mặc như vậy.
Khương Ngôn Mặc và Khương Thiển nói nói cười cười ở bên cạnh, nói về việc làm ăn của Khương gia.
Tần Mậu không có hứng nghe, cúi đầu, toàn tâm toàn ý đối phó với thức ăn trên bàn.
Khương Ngôn Mặc vừa nói chuyện phiếm với Khương Thiển, còn vừa có thể rút thời gian gắp thức ăn cho Tần Mậu.
Tần Mậu cũng không già mồm cãi láo, đối phương gắp gì qua, cậu đều ăn luôn, một dáng vẻ chuyên tâm dồn chí.
Nhìn bề ngoài Khương Ngôn Mặc đang chăm chú nghe Khương Thiển nói chuyện, nhưng thực chất ánh mắt hắn luôn đặt trên người Tần Mậu, thấy Tần Mậu như con sóc con hì hục cầm bát đánh chén, trong lòng hắn cảm thấy rất buồn cười, nhưng cũng không nói ra, càng gắp nhiều thức ăn vào trong bát sóc con.
Ngay từ đầu Tần Mậu còn im lặng nhận, sau khi thấy thức ăn trong bát ngày càng nhiều, cậu không thể không đặt đũa xuống, trầm mặc mà nhìn Khương Ngôn Mặc delicious peaches come.
Khương Ngôn Mặc vừa cười vừa nhìn cậu, vẻ mặt vô tội.
Tần Mậu nhẫn nhịn, cuối cùng cũng không nói gì, cúi đầu tiếp tục dùng đũa chọc chọc đống thức ăn trong bát.
Vậy mà khóe môi Khương Ngôn Mặc không ngừng cong lên, ánh mắt càng thêm dịu dàng.
Tất cả cảnh tượng này đều lọt vào mắt Khương Thiển, cậu ta không khỏi cười khổ. Hai người này chắc chắn đang diễn ngọt diễn ngào trước mặt cậu ta, không nói đến việc cậu ta vốn có một chút tâm tư đối với Khương Ngôn Mặc, cho dù người bình thường có ở đây, chắc chắn cũng sẽ cảm thấy lúng túng.
Ăn cơm xong, Tần Mậu biết Khương Ngôn Mặc sẽ không thả cậu về, đành bình tĩnh mà ngồi ở một bên chờ Khương Ngôn Mặc.
Khương Ngôn Mặc đang nói chuyện với Khương Thiển, thấy cậu ngoan ngoãn như vậy, khóe môi không khỏi cong lên, quay đầu nói với Khương Thiển: “Cũng không còn sớm, anh với A Mậu phải về phòng nghỉ ngơi, có chuyện gì thì ngày mai nói sau.”
Tần Mậu nhìn thấy thất vọng chợt lóe lên trong mắt Khương Thiển, đáy lòng cậu cũng thầm ngạc nhiên.
Kiếp trước, Khương Ngôn Mặc chưa bao giờ từ chối yêu cầu của Khương Thiển, cũng chưa từng lạnh nhạt với Khương Thiển như vậy.
Bây giờ cậu có hơi không hiểu nổi tâm tư của Khương Ngôn Mặc, là cố ý diễn kịch cho cậu xem sao?
Sau khi về phòng, vẻ mặt Tần Mậu vẫn thản nhiên như trước, nhìn qua vẫn rất bình tĩnh.
Khương Ngôn Mặc khẽ nhếch khóe môi, giây phút vừa mới đóng cửa phòng, hắn ôm cậu từ phía sau, cười tủm tỉm nói: “Ăn cơm xong rồi, có phải chúng ta nên làm chút gì đó vận động hay không.”
Tần Mậu không đổi sắc mặt, nhưng cơ thể buộc chặt vẫn nhìn ra cảm xúc của cậu.
Ý cười trên khóe môi Khương Ngôn Mặc càng sâu, dứt khoát ôm lấy cậu, ôn nhu nói: “Chúng ta lên giường.”
Tần Mậu được đặt lên giường mềm mại, cậu nhìn vào mắt Khương Ngôn Mặc, không tự chủ được cắn môi.
Khương Ngôn Mặc nằm ở trên người cậu, cười hôn nhẹ lên môi: “Nhìn tôi như vậy… Bảo bối mong chờ quá rồi?”
Tần Mậu rũ mắt, chậm rãi thu hồi tầm mắt, thậm chí còn nhắm hai mắt lại.
Khương Ngôn Mặc thấy cậu như thế, không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Hắn sờ hai tay đối phương, đôi tay kia đang nắm chặt ga giường, hắn cúi đầu, lại thấy lông mi đối phương run rẩy.
Tất cả điều này đều nói cho hắn biết, đối phương đang rất lo lắng.
Mà lo lắng như vậy là vì chủ nhân cơ thể này đã thỏa hiệp với hắn, giống như hiến tế vậy.
Hai mắt Khương Ngôn Mặc tối sầm, ôm lấy người ở dưới, hôn môi, hôn vành tai và cổ cậu, cúi đầu thì thầm, gần như khẩn cầu: “Bảo bối, đừng sợ tôi delicious peaches come.”
Tần Mậu cũng không trả lời hắn, vẫn im lặng như cũ, hai mắt cũng nhắm chặt lại.
Giờ phút này lòng Khương Ngôn Mặc như bị đao chém, rất đau đơn.
Hắn không ngừng hôn đối phương, thấp giọng an ủi: “Bảo bối đừng sợ, tôi chỉ dọa em thôi, chọc cho em vui, tôi hứa sẽ không làm bất cứ chuyện gì với em.”
Tần Mậu vẫn không trả lời, ngay lúc lòng Khương Ngôn Mặc rối như tơ vò và đan xen đau lòng, đột nhiên cậu giơ hai tay lên, ôm lấy lưng Khương Ngôn Mặc.
Khương Ngôn Mặc không khỏi sửng sốt, không thể nói rõ là vui mừng hay kinh ngạc, hắn nâng nửa người lên, cúi đầu nhìn người trong ngực.
Tần Mậu đã mở mắt, đang im lặng nhìn hắn.
Trong lòng Khương Ngôn Mặc cảm thấy khác thường, ngón tay vuốt mặt đối phương, dịu dàng hỏi: “Bảo bối, làm sao vậy?”
Tần Mậu vẫn giữ im lặng, nhưng hai tay càng siết chặt ôm lấy lưng Khương Ngôn Mặc, sau đó hơi dùng sức, kéo đầu Khương Ngôn Mặc xuống, mà cậu lại nâng người lên.
Giữa ánh mắt kinh ngạc của Khương Ngôn Mặc, Tần Mậu nhắm mắt lại, môi cậu nhắm chính xác môi hắn, môi lưỡi triền miên.
Khương Ngôn Mặc đã không còn cách nào hình dung cảm xúc của hắn ngay giây phút này, hắn có hơi do dự mà ngậm lấy môi đối phương, mang theo dò xét, như sợ dọa đến cậu, hắn khẽ gọi: “Bảo bối?”
Đáp lại hắn chính là Tần Mậu càng chủ động hôn.
Mặc dù Khương Ngôn Mặc cảm thấy nghi ngờ, cũng âm thầm cảnh báo bản thân không thể dọa người trong lòng sợ hãi, nhưng đối phương dụ dỗ như thế, làm sao hắn còn có thể nhịn được, lập tức chuyển thành chủ động, mút lấy đôi môi đối phương, hung hăng cắn xuống.
Tần Mậu bị đau một cái, khẽ “A” một tiếng.
Khương Ngôn Mặc hiển nhiên bị tiếng kêu của cậu kích thích, động tác càng bá đạo hơn.
Hắn nhanh chóng cạy môi Tần Mậu, đầu lưỡi cuốn lấy đối phương, giống như muốn cuốn người vào trong xoáy nước mềm mại mà hắn cố ý tạo ra delicious peaches come.
Tần Mậu có thể nghe thấy hắn thở dốc bên tai cậu, mang theo khát khao dày đặc, dường như còn có một chút thương tiếc cùng với cẩn thận.
Khương Ngôn Mặc vừa hôn sâu, vừa dịu dàng trấn an cậu, hai tay giữ chặt tay cậu.
Dần dần hai người đều có chút động tình, Tần Mậu cảm thấy hít thở cũng khó khăn, giống như lơ lửng ở trên mây, ý thức cũng mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể nặng nề thở dốc.
Khương Ngôn Mặc sợ cậu ngất xỉu, hơi buông cậu ra, không đợi cậu tỉnh táo lại, đã cúi đầu hôn tiếp.
Cũng không biết qua bao lâu, Tần Mậu bỗng giật mình, mới phát hiện quần áo củahai người đã cởi từ bao giờ, hai tay Khương Ngôn Mặc xoa người cậu, xoa đến mức người cậu nóng rực.
Tần Mậu không chịu nổi nhúc nhích cơ thể, tiếng rên rỉ cũng không bị khống chế mà phát ra từ môi.
Khương Ngôn Mặc sao có thể chống cự được hấp dẫn như vậy, đôi mắt đã sớm trở nên sâu thẳm, sau khi kết thúc một nụ hôn sâu, hắn chậm rãi men xuống dưới, hôn cằm Tần Mậu, rồi đến vùng cổ trắng trẻo, sau đó dừng ở điểm đỏ trước ngực cậu, nhẹ nhàng mút vào.
Mặc dù khi kết hôn với Khương Ngôn Mặc ở kiếp trước, nhưng kiếp này thân thể cậu vẫn còn ngây ngô, rất nhiều phản ứng động tình cậu không khống chế được, chỉ cảm thấy cả người giống như bị lửa thiêu, chỉ muốn thân thiết với đối phương hơn nữa.
Cậu mơ hồ nghe thấy tiếng bản thân rên rỉ, không khỏi cảm thấy xấu hổ mà cắn khóe môi.
Mà Khương Ngôn Mặc thấy cậu âm thầm chịu đựng như vậy, ánh mắt càng trở nên u ám, động tác dưới tay cũng càng nhanh hơn, mãnh liệt hơn.
Ngay lúc Khương Ngôn Mặc chạm tay đến chỗ cấm kị, rốt cuộc cậu cũng không nhịn được mà khẽ kêu lên: “Đi… Đi tắm trước.”
Khương Ngôn Mặc nghe thấy tiếng cậu, dừng lại một chút, bỗng dưng tỉnh táo lại.
Người dưới thân sắc mặt ửng hồng, ánh mắt ướt át có chút mê man, như muốn nói rằng cậu đang sợ hãi và lo lắng.
Khương Ngôn Mặc cảm thấy hối hận, vỗn dĩ hắn sợ làm bảo bối sợ hãi, nhưng vì động tác của đối phương làm cho hắn động tình không thôi, mới không nhịn được.
Hiện giờ bộ dạng của đối phương như thế, chọc hắn càng sinh lòng yêu thương, sao hắn còn có thể cam lòng tiếp tục?
Hắn áp chế dục vọng mãnh liệt, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đối phương.
Tần Mậu vẫn đang mơ mơ màng màng, mở to hai mắt nhìn hắn.
Lòng Khương Ngôn Mặc run lên, môi chạm môi cậu, cúi đầu nói: “Xin lỗi, bảo bối…”
Cứ lẳng lặng nhìn nhau như vậy một lúc, hắn chống hai tay định đứng dậy, muốn mặc quần áo cho Tần Mậu.
Tần Mậu chăm chú nhìn hắn, đột nhiên nâng hai chân lên vòng qua eo hắn, khiến hắn không thể hoạt động.
Khương Ngôn Mặc sửng sốt trong nháy mắt, cúi đầu kinh ngạc nhìn cậu.
Tần Mậu né tránh ánh mắt của hắn, cắn chặt môi dưới.
Trên mặt cậu vẫn còn hơi đỏ, rất lâu sau, mới thấp giọng ngập ngừng nói: “Đi… Đi tắm.”
Khương Ngôn Mặc bình tĩnh nhìn cậu, một lúc sau, hôn nhẹ lên khóe môi cậu, bế cậu lên đi vào phòng tắm.
Mặc dù Khương nhị thiếu chưa bao giờ thiếu sinh hoạt cá nhân, nhưng chẳng qua đấy là ở bên ngoài, hắn chưa bao giờ dẫn người về Khương trạch, đừng nói đến việc giữ người ở lại ngủ một đêm, vì thế lúc ở trong phòng tắm, lần đầu tiên Khương nhị thiếu cảm thấy khó xử.
Chứng kiến Tần Mậu mê người lõa thể, hắn tự nhiên không thể khống chế suy nghĩ trong lòng, nhưng hắn lại không muốn tổn thương người trong lòng.
Tạm dừng một chút, hắn lấy sữa tắm, nhẹ nhàng xoa lên người cho Tần Mậu.