Trong vòng một ngày sống lại, gặp lại Khương Ngôn Mặc và Khương Thiển khiến Tần Mậu mệt mỏi rã rời đến không chịu nổi.
Quay về khách sạn đã là đêm muộn, đáng nhẽ phải nghỉ ngơi nhưng Tần Mậu nghĩ đến đủ loại chuyện xảy ra ở kiếp trước, lại nghĩ tới cảnh tượng Khương Ngôn Mặc và Khương Thiển một trái một phải dắt tay đứa bé, cậu không thể ngủ được.
Ban đầu cậu chỉ nghĩ, để Đường gia không bị tổn thương, mấy ngày nữa sẽ xin nghỉ việc, sau đó trở về quê.
Nhưng cậu đột nhiên nghĩ đến, nếu Khương Ngôn Mặc thay Khương Thiển đối phó với Đường gia, thì cho dù cậu không xuất hiện, Khương Ngôn Mặc cũng sẽ ra tay với Đường gia.
Vậy cậu nên làm gì bây giờ?
Dù sao chăng nữa cậu cũng sẽ không trơ mắt nhìn người nhà họ Đường bị làm hại.
Tần Mậu nhớ rõ thời điểm hiện tại ở kiếp trước, cậu vẫn không có ý định liên lạc với người nhà họ Đường, cậu chỉ định sau khi ổn định công việc mới hẹn gặp Đường nhị tỷ.
Đường nhị tỷ có công ơn nuôi dưỡng đối với cậu, khi đó là Đường nhị tỷ mười tuổi ầm ĩ đòi đưa Tần Mậu bốn tuổi về nhà, cô là người đối xử tốt nhất với Tần Mậu trong suốt mười lăm năm.
Tuy sau khi chia xa, nhưng Đường nhị tỷ vẫn giữ liên lạc với Tần Mậu, còn cho cậu thẻ ngân hàng, đúng hạn chuyển chi tiêu cho cậu, hướng dẫn cậu ở trong cuộc sống lẫn học tập.
Tần Mậu vốn ôm báo đáp quay về Giang thị, nào biết chuyện sau này lại biến thành như vậy.
Sau khi Đường gia bị thâu tóm, Đường nhị tỷ là người mà Tần Mậu cảm thấy xấu hổ và sợ đối mặt nhất…
Vì vậy sau khi sống lại, Tần Mậu nghĩ, cho dù thế nào đi nữa cậu cũng phải ngăn cản Khương Ngôn Mặc.
Cậu phải ở lại Giang thị, giúp Đường gia vượt qua cửa ải khó khăn.
Sau khi Tần Mậu quyết định ở lại, cậu bắt đầu thu thập thông tin về Mặc quán, chú ý động tĩnh của Khương Ngôn Mặc.
Cậu biết chắc chắn Khương Ngôn Mặc đã bắt tay vào đối phó với Đường gia.
Qua một tháng, Giang thị bắt đầu bước vào mùa hè.
Dựa vào kiếp trước, Tần Mậu có liên lạc với Đường gia trong một tháng này, còn đi cùng với Đường tiểu thiếu gia đến một bữa tiệc, biết Khương Ngôn Mặc.
Nhưng sau khi sống lại, Tần Mậu chỉ thành thật ngây ngô, ngoại trừ công việc và theo dõi Khương Ngôn Mặc, cậu cũng không làm cái gì khác delicious peaches come.
Cậu không đi gặp người nhà họ Đường, cũng không liên lạc với bạn bè, vẫn ở lại trong khách sạn.
Nhưng cậu cũng đang chuẩn bị mua nhà, nếu phải ở lại đây thì phải tính toán cho chu toàn, cậu không biết kết quả cuối cùng ra sao, mọi chuyện sẽ ổn thỏa nếu suy nghĩ cẩn thận.
Hôm đó Tần Mậu đi mua quần áo, không ngờ gặp phải Đường Phẩm Hạ, Đường tiểu thiếu gia ở quảng trường nhốn nháo toàn là người này.
Đường Phẩm Hạ kém Tần Mậu năm tuổi, khi Tần Mậu rời khỏi Đường gia, Đường Phẩm Hạ mới mười tuổi deliciou speaches come.
Trước kia Đường Phẩm Hạ cũng không thích Tần Mậu, tất nhiên Tần Mậu hiểu, Đường gia chỉ có một mình Đường Phẩm Hạ là con trai, nếu như không có cậu, Đường Phẩm Hạ chắc chắn sẽ được cưng chiều nhiều hơn.
Chình là vì hiểu nên Tần Mậu hết sức khoan dung với Đường Phẩm Hạ.
Khi Đường Phẩm Hạ còn nhỏ, tính cách rất trầm lặng, Tần Mậu chỉ có thể cố gắng bồi dưỡng tình cảm với y. Làm như vậy cũng có hiệu quả, tuy sau đó Đường tiểu thiếu gia vẫn lãnh đạm như trước nhưng thực chất đã sớm tiếp nhận Tần Mậu ở trong lòng, coi Tần Mậu như người nhà.
Sự thật chứng minh, Đường Phẩm Hạ thể hiện rất rõ sau khi Tần Mậu rời đi.
Đường nhị tỷ từng nói cho cậu biết, sau khi cậu đi, Đường Phẩm Hạ lén khóc rất lâu.
Kiếp trước Tần Mậu quay trở về Giang thị, Đường Phẩm Hạ cũng đối không tệ với cậu, hơn nữa tích cách cũng thay đổi rất nhiều, ít nhất cũng không trầm lặng như hồi còn nhỏ.
Sau hai năm Tần Mậu sống chung và lớn lên cùng Đường Phẩm Hạ, vốn cũng không còn xa lạ, nhưng không biết có phải là do sống lại hay không, lần gặp này cậu vẫn có cảm giác giống như đã trôi qua mấy đời rồi.
Đường Phẩm Hạ đã lột xác từ một đứa trẻ hơi mập mạp trở thành một thanh niên anh tuấn cao to, còn có một thiếu nữ xinh đẹp đứng bên cạnh y, Tần Mậu biết đây là bạn gái của y, Đỗ Văn Tư.
Tần Mậu nhìn y cách đám đông, cũng không định đi đến chào hỏi.
Cậu dừng lại rất lâu, vốn định xoay người rời đi, không ngờ Đường Phẩm Hạ lại thấy cậu, gọi to tên cậu.
Tần Mậu sửng sốt, cậu đã không gặp Đường Phẩm Hạ mười một năm, sao Đường Phẩm Hạ lại nhận ra cậu delicious peaches come?
Cậu nghi ngờ đứng ở đấy, chờ Đường Phẩm Hạ và cô gái đến gần.
“Hơn mười năm không gặp, anh vẫn gầy như vậy.” Đường Phẩm Hạ vừa mở miệng đã thối, nếu Tần Mậu không sống chung với Đường Phẩm Hạ hai năm, có lẽ cậu sẽ cảm thấy Đường Phẩm Hạ rất ghét cậu.
“Em còn nhận ra anh?” Tần Mậu hỏi.
Đường Phẩm Hạ không vui mà lườm cậu: “Mỗi ngày chị hai đều bắt anh chụp ảnh cho mọi người xem, sao tôi lại không nhận ra anh.” Đường Phẩm Hạ dừng lại một chút, lại quan sát cậu: “Hơn nữa anh cũng không khác gì.”
Tần Mậu cười cười, nghiêng đầu nhìn y: “Em khác rất nhiều, trưởng thành rồi.”
Cậu chứng kiến Đường Phẩm Hạ chào đời, khi Đường Phẩm Hạ còn là một đứa bé, gương mặt tròn trịa, trắng trắng, hai mắt rất to cùng đôi môi mềm đỏ hồng, trông giống như một cô gái xinh đẹp.
Đường Phẩm Hạ đắc ý ngẩng đầu lên: “Tất nhiên.” Sau đó không nhanh không chậm quan sát cậu: “Sao anh lại đến Giang thị?”
Nếu không hiểu Đường Phẩm Hạ, Tần Mậu sẽ cho rằng Đường Phẩm Hạ đang đề phòng cậu quay về để cướp tài sản delicious peaches come.
Tần Mậu cười thầm trong lòng, trả lời: “Qua chơi thôi, thời tiết đang ấm dần, lại không có quần áo để thay nên tới đây đi dạo.”
Đường Phẩm Hạ đảo mắt qua túi giấy trong tay cậu: “Mua xong rồi?”
Tần Mậu “Ừ” một tiếng.
Đường Phẩm Hạ bĩu môi: “Quay về cũng không nói với mọi người một tiếng.”
Tần Mậu không nói chuyện, chỉ nhìn y rồi cười.
Mặc dù không có ý định gặp người nhà họ Đường, nhưng tình cờ gặp nhau, Tần Mậu vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm Đường Phẩm Hạ.
Đường Phẩm Hạ đánh giá cậu từ trên xuống dưới: “Anh ở đây hơn mười năm, còn chỗ nào chưa đi qua, sao lại chạy tới đây chơi?”
Tần Mậu cười nói: “Chỉ là muốn đến xem thôi.”
“Ừm.” Đường Phẩm Hạ nói: “Buổi tối theo tôi về nhà.”
Tần Mậu không nói chuyện, nhưng khẽ lắc đầu.
Đường Phẩm Hạ nhíu mày, cũng không nói gì, chỉ vào cô gái đứng bên cạnh y: “Chuyện về nhà dẹp sang một bên, để tôi giới thiệu cho anh, đây là người yêu của tôi, Đỗ Văn Tư.”
Tần Mậu nghiêng đầu nhìn về phía cô gái.
Đường Phẩm Hạ lại dùng cằm chỉ chỉ Tần Mậu, nói với Đỗ Văn Tư: “Đây là Tần Mậu anh hay nói với em, là em trai của chị hai!”
Nghe Đường Phẩm Hạ nhấn mạnh Đường nhị tỷ, Tần Mậu hơi buồn cười, xem ra Đường Phẩm Hạ vẫn để bụng chuyện Đường nhị tỷ thương cậu nhiều hơn khi còn bé.
Đỗ Văn Tư chào hỏi Tần Mậu, cười đến ngọt lòng người: “Chào anh nhỏ.”
Chắc hẳn Đường Phẩm Hạ đã nói thân phận của Tần Mậu với cô.
Theo Tần Mậu biết, Đỗ Văn Tư cũng không tệ lắm, khi Đường gia gặp nạn, cô cũng không rời bỏ Đường Phẩm Hạ, có thể nói không thể rời bỏ Đường Phẩm Hạ.
Nghĩ đến đây, Tần Mậu tự nhiên sinh ra vài phần thân thiết đối với Đỗ Văn Tư, biểu tình nhẹ nhàng gật đầu: “Chào cô delicious peaches come.”
Đường Phẩm Hạ nhìn cậu: “Anh đang ở đâu? Khách sạn à? Khách sạn nào?”
Tần Mậu chậm rãi nhìn mặt y: “Cách đây không xa. Anh phải về đây, có hẹn gặp mặt bạn bè. Mấy ngày nữa anh sẽ về nhà gặp mọi người.”
Đường Phẩm Hạ nghe vậy nhíu mày, suy nghĩ một chút, nói với người yêu: “Em về trước đi.”
Không ngờ Đỗ Văn Tư rất nghe lời, gật đầu một cái, sau đó mỉm cười chào tạm biệt với Tần Mậu.
Đỗ Văn Tư đi rồi, Tần Mậu lắc đầu nhìn Đường Phẩm Hạ: “Hạ Hạ, em phải đối tốt với người yêu hơn.”
Đường Phẩm Hạ nhướng mày: “Còn cần anh nói.”
Tần Mậu sờ mũi một cái, không lên tiếng.
Đường Phẩm Hạ nói: “Làm như anh là anh trai tôi.”
Tần Mậu cười: “Anh vốn là anh em.”
Đường Phẩm Hạ hừ một tiếng: “Chị hai cũng không quan tâm tôi như thế.”
Tần Mậu cười nói: “Vậy chắc chắn là em rất ngoan, chị hai mới yên tâm về em.”
Đường Phẩm Hạ liếc cậu một cái: “Đúng, người chị hai không yên lòng nhất cũng không phải là tôi.”
Tần Mậu thức thời sờ mũi một cái.
“Anh ở đâu, tôi đưa anh về.” Đường Phẩm Hạ chuyển đề tài, hỏi chỗ ở của cậu.
Tần Mậu bình tĩnh nói tên khách sạn, cuối cùng nói: “Chút nữa anh mời em ăn cơm nhé.”
Đường Phẩm Hạ giật giật khóe môi, lại khôi phục sắc mặt: “Mấy năm nay anh phát tài? Tự nhiên lại chịu mời tôi đi ăn.”
Tần Mậu cười to: “Một bữa cơm anh vẫn mời được.”
Đường Phẩm Hạ liếc cậu một cái, không nói gì nữa, kéo lấy tay cậu bước đi: “Đi thôi.”
Tần Mậu không đẩy y ra, đối với cậu mà nói, có thể đầu thai làm người, thân thiết với người nhà họ Đường như vậy, cậu thật sự vừa thỏa mãn vừa may mắn.
Đường Phẩm Hạ kéo Tần Mậu đi về phía trước, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Xe ở tầng một.”
Tần Mậu “Ừ” một tiếng, chậm rãi đi bên cạnh y.
Hai người đi đến khách sạn Tần Mậu ở một tháng.
Đường Phẩm Hạ đỗ xe xong, nhìn tên khách sạn, không nhúc nhích: “Hay chúng ta đổi chỗ khác đi.”
Tần Mậu khó hiểu: “Cơm ở khách sạn này cũng không tệ đâu.”
Đường Phẩm Hạ dừng một chút, không nói gì nữa, xuống xe.
Một phút sau, y nhỏ giọng than thở ở phía sau Tần Mậu: “Tôi muốn ăn đồ Quảng Đông, Tần Mậu đồ hẹp hòi, dẫn tôi đến chỗ đồ ăn nhanh trá hình này.”
Tần Mậu nghe xong, quay đầu lại cười nhìn y: “Mời em ăn là tốt rồi, hơn nữa cơm tây ở đây rất nổi tiếng, năm sao đó delicious peaches come.”
Đường Phẩm Hạ nghiêng đầu sang chỗ khác, còn phát ra một tiếng hừ từ mũi.
Dáng vẻ khó chịu của Đường Phẩm Hạ làm Tần Mậu cười một trận.
Đường Phẩm Hạ vẫn bướng bỉnh như vậy.
Đi tới cửa, Đường Phẩm Hạ vẫn còn kháng nghị: “Chúng ta đổi chỗ khác đi.”
Tần Mậu trừng y.
“Tôi mời anh.” Đường Phẩm Hạ bổ sung.
Tần Mậu suy xét vài giây: “Lười đi.”
“Anh đi chết đi.”
“Em cũng đừng mơ được ăn đi.”
“…”
Cuối cùng hai người đi vào đại sảnh, lúc đi qua quầy tiếp tân, có vài nhân viên đứng lên nói to “Chào Đường tổng.”
Tần Mậu hơi kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn Đường Phẩm Hạ.
Đường Phẩm Hạ nhăn mũi nhìn cậu, khẽ nói: “Đi thôi.”
Tần Mậu đi theo sau y, hai người đi vào thang máy, trầm mặc một lúc, cậu không nhịn được lên tiếng: “Hóa ra khách sạn này là của Đường gia.”
Đường Phẩm Hạ không nói chuyện, vẻ mặt hờ hững.
Tần Mậu cũng sẽ không hỏi tiếp.
Cậu chỉ nhớ trước khi cậu đi, Đường gia chỉ chen chân vào bất động sản, nhưng lúc nhắn tin, Đường nhị tỷ cũng không nhắc tới chuyện khách sạn với cậu.
Thậm chí ở kiếp trước, cậu cũng không biết sản nghiệp của Đường gia còn có cả khách sạn hạng nhất này delicious peaches come.
Tần Mậu thầm kinh ngạc ở trong lòng, âm thầm ghi nhớ, ngoài mặt lại rất bình tĩnh nói chuyện với Đường Phẩm Hạ.
Đến nơi, Đường Phẩm Hạ đột nhiên ôm bả vai cậu: “Anh nhỏ, nói cho tôi nghe mấy năm nay anh làm gì.”
Đột nhiên thân thiết như vậy khiến Tần Mậu hơi không thoải mái, cậu đẩy người một cái: “Ở đây đông người, đừng động chân động tay.”
Đường Phẩm Hạ nghe xong, nhướng mày cười cười, bỏ tay xuống, lại ôm chặt eo cậu.
Tần Mậu tránh né thở dài: “Em là ông chủ, dù sao cũng nên bớt phóng túng một chút, đừng để lại ấn tượng xấu cho nhân viên.”
Đường Phẩm Hạ nheo mắt: “Tôi không ngại, hơn nữa anh là người nhà họ Đường, cũng coi như ông chủ hờ của bọn họ, sợ cái gì.”
Tần Mậu nghẹn không nói nên lời.
Đường Phẩm Hạ ghé vào bên tai cậu: “Anh nhỏ, chốc nữa về nhà với tôi đi, gặp chị hai một chút.”
Lúc này hai người đã đi vào nhà hàng, Tần Mậu ngồi xuống tiện tay đưa menu cho Đường Phẩm Hạ: “Hôm nay không đi được thật, anh có hẹn với bạn rồi, anh nhất định sẽ đi vào hôm khác delicious peaches come.”
Đường Phẩm Hạ nhận lấy menu, liếc qua một lần rồi tiện tay bỏ xuống, lại chăm chú nhìn cậu.
Tần Mậu suy nghĩ một chút, nói: “Thật sự anh nên nói xin lỗi với chị hai, quay về Giang thị cũng không liên lạc với mọi người là anh sai. Nhưng mấy ngày nữa anh lại về quê, anh sợ gặp chị hai, chị hai lại đau lòng hơn.”
Đường Phẩm Hạ cười lạnh: “Anh nghĩ đây là lý do à? Mười năm trước khi anh bị đưa đi, chị hai đã đau lòng rồi.”
Vẻ mặt Tần Mậu buồn bã, một lúc lâu sau, đưa thực đơn qua, chuyển đề tài hỏi y: “Em ăn gì?”
Một bữa cơm hai người ăn trong không vui, sau khi ra khỏi nhà hàng, Đường Phẩm Hạ không nói một lời đi theo sau Tần Mậu.
Tần Mậu dừng lại nhìn y: “Về đi, anh hứa mấy ngày nữa sẽ về sơn trang.”
Đường Phẩm Hạ vẫn không nói câu nào, sắc mặt hơi u ám.
Tần Mậu xoa đầu y: “Đi đi. Anh sẽ không tiễn em, anh có hẹn với bạn rồi, người ta đến ngay bây giờ.”
Đường Phẩm Hạ liếc mắt nhìn cậu: “Không cho tôi lên ngồi một chút sao?”
Tần Mậu cười: “Không tiện lắm, tính bạn anh hơi lạ.”
Đường Phẩm Hạ bĩu môi: “Keo kiệt.”
Tần Mậu buồn cười mà nhìn y: “Sao anh lại keo kiệt, vừa mới mời em ăn cơm.”
Đường Phẩm Hạ lầm bầm mấy tiếng: “Cho tôi lên đi.”
Tần Mậu nói: “Lần sau.”
Đường Phẩm Hạ lấy thuốc lá ra, cầm ở trong tay ngắm nghía: “Nếu anh cho tôi lên, tôi sẽ cho anh ở miễn phí.”
Tần Mậu do dự vài giây: “… Không.”
Đường Phẩm Hạ nhướng mày, ném thuốc lá vào thùng rác, tiến lại gần cậu: “Chúng ta đã mười năm không gặp, anh cũng không muốn nhìn tôi thêm một chút sao?”
Đối với Tần Mậu mà nói, cậu đã sớm gặp Đường Phẩm Hạ sau khi trưởng thành, chỉ là Đường Phẩm Hạ không biết mà thôi.
Cậu quay đầu đi, né tránh ánh mắt Đường Phẩm Hạ: “Đợi sau này có cơ hội đi.”
Đường Phẩm Hạ nhìn cậu một lúc: “Được rồi, sau khi tôi về sẽ không nói cho mọi người biết là tôi gặp anh, tự anh gọi cho chị hai đi.”
Tần Mậu gật đầu, cảm thán thằng bé này đúng là trưởng thành rồi, biết cách đối nhân xử thế.
Đường Phẩm Hạ xua tay về phía cậu, vừa mới xoay người, lại gặp phải khách vào nhà hàng. Y liếc mắt một cái, hơi sửng sốt, lại lập tức chào hỏi: “Khương tổng đến đây ăn cơm sao?”
Tần Mậu nhìn qua, hóa ra khách đến lại là Khương Ngôn Mặc.