Trọng Sinh Chi Nguyệt Quang Thiếu Niên

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đảo mắt bốn năm trôi qua, Âu Lăng Dật đã trưởng thành một bộ dáng trắng trắng nộn nộn, phấn đô đô, đáng yêu vô địch nho nhỏ tròn tròn.

Hơn tuổi rưỡi, y có thể tự do hoạt động, cũng bắt đầu khống chế thân thể chính mình, Âu Lăng Dật liền đem thân thể tra xét kỹ lưỡng một phen, cuối cùng tại vị trí phía trên bên phải xương bướm, phát hiện cái bớt màu bạc hình thù giống như kỳ lân, trông rất sống động.

Âu Lăng Dật vừa sinh ra liền trắng nõn dị thường, nếu không phải vết bớt này là màu bạc, nhờ ngọn đèn chiếu xuống phản xạ hào quang, y còn lâu mới phát hiện được.

Mang theo tâm tình muốn thử nghiệm, Âu Lăng Dật vẫn tranh thủ cơ hội liền phơi người dưới ánh trăng, cuối cùng phát hiện vết bớt này cùng hình thái nguyên bản của ngọc bội giống nhau, cũng có thể hấp thu ánh trăng, vì chính mình sở dụng. Điều này làm cho y vui sướng đến cực độ.

Trọng sinh một lần, không ai so với Âu Lăng Dật càng thêm hiểu biết tầm quan trọng của sức mạnh. Có năng lực tự bảo vệ mình cùng những người thân thuộc, tránh cho về sau phát sinh bi kịch; Tài năng bảo đảm cho chính mình có cuộc sống thư thả tự tại, nếu không sẽ bị người khác dễ dàng khống chế và lợi dụng.

Hấp thụ một ít năng lượng ánh trăng, Âu Lăng Dật dần dần phát hiện chính mình có thể giống như lúc còn là du hồn, thi triển dị năng khống chế cảm xúc cùng tư tưởng của người khác.

Bởi vì thân thể nhỏ yếu, năng lượng không đủ, mỗi lần thi triển dị năng, y đại khái sẽ bị suy yếu một đoạn thời gian dài, nhưng Âu Lăng Dật không nản lòng chút nào, y tin tưởng theo thời gian trôi qua, năng lực tích lũy đủ nhiều, y sớm muộn gì cũng có thể khôi phục toàn bộ lực lượng.

Yên lặng hồi tưởng bốn năm đã trải qua, Âu Lăng Dật nhìn tới gương mặt của người dì cách vách hay đưa quần áo mới cho y.

Thân áo màu xanh nhạt kiểu dáng T-shirt thủy thủ, phía dưới là quần yếm màu lam năng động có hoa văn bắt mắt, sau lưng đeo cái ba lô hình gấu nhỏ, Âu Lăng Dật nhìn gương trông thấy bộ dáng đáng yêu vô địch của mình mà bĩu môi.

Trải qua những năm tháng dài như gột rửa cho diện mạo thanh khiết, lại hấp thu năng lượng ánh trăng tinh thuần, Âu Lăng Dật trưởng thành càng thêm tuyết ngọc đáng yêu, trắng nõn phấn nộn, trên người lúc nào cũng tản ra năng lực thanh tâm khiến cho người ta bình tĩnh, làm cho người ta hận không thể ôm vào trong ngực, không nhịn được muốn yêu thương.

Tuy rằng mẫu thân vẫn chán ghét y như trước, nhưng là hài tử bé bỏng đáng yêu vô địch hé ra biểu cảm lạnh lùng nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hoàn mỹ, mủm mỉm tròn vo, mắt to như ngọc lưu ly trân châu lóe sáng, nháy mắt bắt được tâm tình của nhóm phụ nữ ở khu phố đèn đỏ, luôn không ngừng đưa đồ đến nhà y, thường thường còn muốn chạy tới hôn nhẹ ôm một cái, cùng y chơi trò chơi thiếu nhi đến vui vui vẻ vẻ.

Nhóm phụ nữ này càng lúc càng bạo hết ôm ôm rồi hôn hôn, làm cho Âu Lăng Dật kìm lòng không đậu, chấn động mà nổi da gà. Y thập phần không rõ tình cảnh trước mắt rốt cuộc là phát sinh như thế nào, hiện tại so với trí nhớ kiếp trước của y chính là hoàn toàn bất đồng.

Kiếp trước y luôn bị mẫu thân của mình nhốt trong phòng. Mẫu thân ở phòng trước tiếp khách của nàng, y liền nằm úp sấp bên cửa phòng lắng nghe động tĩnh.

Nghe thấy mẹ mình nghẹn ngào rên rỉ, Âu Lăng Dật luôn sợ hãi khóc lớn, làm cho hàng xóm xung quanh đều ý kiến, cũng làm cho y không ngừng bị mẫu thân đánh chửi, nếu không may khách nhân phiền lòng, không có trả tiền, nàng còn có thể lấy tàn thuốc nóng bỏng chích vào cánh tay nhỏ bé của Âu Lăng Dật.

Đột nhiên đáy lòng dâng lên cảm giác khó tả, y nâng cánh tay trắng noãn bóng loáng nhỏ bé mà đánh giá, trên tay ngay cả một cái vết sẹo cũng không có. Kiếp này, mang theo trí nhớ sinh ra, Âu Lăng Dật chưa bao giờ khóc cũng không hề nháo, hơn nữa theo tuổi tăng trưởng, y có thể khống chế tư tưởng tâm trí của những người bạc nhược, mẫu thân rốt cuộc cũng không có cơ hội tới gần Âu Lăng Dật nửa bước, huống chi đánh chửi y.

Sẽ không có bất đồng! Chính mình trọng sinh vốn là tới thay đổi quỹ tích sinh mệnh của mình, nếu tiếp tục yếu đuối bạc nhược, một kiếp này xem như sống uổng phí. Nghĩ như vậy, Âu Lăng Dật dứt bỏ tạp niệm, trở mình ngồi vào bậc thang cạnh cửa mang giày.

Gắt gao nhìn chằm chằm đôi giày nhỏ màu trắng của trẻ con, Âu Lăng Dật tập trung tinh thần, triệu hồi nó lại đây.

Giày màu trắng giật giật, chậm rãi tại không trung huyền phù hướng y bay qua đến, cuối cùng vững vàng dừng ở bên chân Âu Lăng Dật. Nhếch đôi môi phấn hồng như cánh cánh hoa, lộ ra một tia ý cười khó mà thấy được, y nhanh chóng mang giày vào, theo vị trí nơi bệnh viện mà chính mình trọng sinh liền xuất phát.

Khôi phục dị năng điều khiển đồ vật trong không trung, Âu Lăng Dật liền tính lập tức đi đến bệnh viện đó đem bản sách cổ trung y kia tìm trở về. Trí nhớ hợp lại làm cho y hiểu được chính mình vì sao đối với chuyện giải phẫu ngoại khoa tim để ý như thế.

Hết thảy căn nguyên đều ở trên người anh trai cùng cha khác mẹ với y – Âu Thiên Bảo.

Âu Thiên Bảo là bảo vật của lão cha Âu Hình Thiên, vừa nghe tên đã cảm giác được ý nghĩa của nó — Thiên Bảo Thiên Bảo, bảo bối của Âu Hình Thiên. Cậu cũng là nguyên nhân mà Âu Lăng Dật bị đón trở về Âu gia.

Mẹ của Âu Thiên Bảo là ngay trong đêm Âu Hình Thiên diệt trừ người cạnh tranh trong gia tộc, diệt lão cha cùng huynh đệ ruột thịt của mình mà sinh ra cậu.

Mẹ của Âu Thiên Bảo cũng là nữ nhân duy nhất được Âu Hình Thiên thừa nhận, đêm đó, vì cứu hắn mà chết. Trước khi chết còn yêu cầu mổ bụng, mạnh mẽ lấy đứa nhỏ trong bụng ra.

Thời gian mang thai không đủ, cơ thể mẹ còn bị trọng thương, Âu Thiên Bảo vừa ra sinh ra đã mang bệnh tim bẩm sinh, lại kế thừa nhóm máu hiếm Rh âm (Rh-) của Âu Hình Thiên, muốn tìm một trái tim tương thích để thay còn khó hơn lên trời.

Tiêu diệt thân nhân gia tộc của mình, mất đi nữ nhân mình yêu nhất, tại đêm tinh phong huyết vũ nghênh đón một tiểu sinh mệnh yếu ớt như vậy, Âu Hình Thiên tâm dù có lạnh lùng cứng rắn đến đâu, đều bị Âu Thiên Bảo gầy yếu mở ra một chỗ hổng mềm mại. Vì đứa nhỏ này có thể khỏe mạnh còn sống, hắn có thể trả hết thảy mọi đại giới.

Âu Hình Thiên đầu tiên là thu dưỡng một cô nhi có thân thể khỏe mạnh, Âu Lăng Sương. Chuẩn bị đem nàng nuôi lớn sau đó hiến tim cho Âu Thiên Bảo. Nhưng là đợi đến lúc Âu Thiên Bảo lớn lên, có thể đi làm giải phẫu, bác sĩ mới phát hiện Âu Thiên Bảo thuộc nhóm máu Gấu Trúc, cùng Âu Lăng Sương hoàn toàn không tương thích.

Này từng bước thành nước cờ thua, Âu Lăng Sương đã không còn giá trị lợi dụng, liền đem cô trở thành vị hôn thê của Âu Thiên Bảo, ở lại Âu gia toàn chức chiếu cố cậu, cũng thay thế cậu vì tập đoàn Âu thị mà góp sức, củng cố địa vị của Âu Thiên Bảo tại tập đoàn.

Mắt thấy Âu Thiên Bảo ngày một càng thêm suy yếu, trái tim thích hợp vẫn không tìm được, Âu Hình Thiên linh quang vừa loé, nhớ tới nữ nhân kia mười bốn năm trước đã mang thai hài tử của mình — mẫu thân Âu Lăng Dật.

Mang trong mình một phần vạn hy vọng, Âu Hình Thiên kinh hỉ phát hiện đứa nhỏ này không khác gì kỳ tích xuất hiện, chính là thiên ý sắp đặt. Vì thế đã hắn không chút do dự, lãnh huyết vô tình lựa chọn hy sinh con trai nhỏ của mình — chấm dứt sinh mệnh Âu Lăng Dật.

﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡

Tại bệnh viện xem xét nửa thế kỷ, chứng kiến y học nhanh chóng phát triển, Âu Lăng Dật hiện tại sớm biết, đời sau giới y học đem khai phá ra kỹ thuật lấy tế bào nuôi trồng cùng gien ổn định, hoàn toàn có thể dùng phôi thai làm tế bào phục chế ra trái tim Âu Thiên Bảo, tiến hành tự thể di thực. Tái kết hợp liệu pháp châm cứu trong sách cổ bản trung y, Âu Lăng Dật có mười phần nắm chắc vì Âu Thiên Bảo thực thi giải phẫu làm cho cậu sống đến răng long đầu bạc.

Tuy rằng cực độ không muốn chữa trị cho tên đầu sỏ đời trước khiến y chết thảm, nhưng vì thành toàn nguyện vọng của Âu Lăng Sương, cũng vì không muốn trái tim của mình bị người ta thương nhớ, Âu Lăng Dật tâm không cam lòng, tình không muốn quyết định, bắt đầu con đường tu luyện y thuật.

Thừa dịp thời gian còn sớm, y tập trung toàn lực ứng phó mà học tập y thuật, chờ trở lại Âu gia, có nơi đầu tư tài chính, liền lập tức bắt đầu trù bị làm công tác nghiên cứu kỹ thuật nuôi trông tế bào cùng gien ổn định, vì chuẩn bị quá trình giải phẫu cho Âu Thiên Bảo, cũng vì giúp cho con đường thoát ly Âu gia của Âu Lăng Sương.

Trải qua nửa thế kỷ tự học cùng hun đúc y học, Âu Lăng Dật đối với y thuật lý giải sớm đã có thể trở thành y sĩ đứng đầu thế giới, trị liệu bệnh tim của Âu Thiên Bảo cũng không phải nói chơi. Đây là lý do y trở về Âu gia, trở thành lợi thế lớn nhất bảo hộ Âu Lăng Sương, vì nàng tính toán.

Trong lòng lặp đi lặp lại, nghiêm túc suy tính con đường tương lai, Âu Lăng Dật vẻ mặt nghiêm túc nhìn sang những chiếc xe giao thông công cộng. Xe thứ nhất thấy đứa trẻ phấn nộn đáng yêu đi lại tập tễnh như vậy, bộ đáng tiểu đại nhân, bị manh vô cùng, đều hướng y nhìn bằng ánh mắt yêu thương trìu mến.

“Tiểu bảo bối, cha mẹ của con đâu? Như thế nào cho con đi ra đường một mình?” Âu Lăng Dật kiễng mũi chân hướng lên chiếc máy bán hàng tự động mà bỏ tiền xu nhưng không thành công, một nữ nhân diện mạo xinh đẹp tuyệt trần, khí chất ôn hòa bước ra từ trong đám người, dắt bàn tay nhỏ bé của y, giúp y đem tiền xu thả vào máy.

Nghe thấy một tiếng “Tiểu bảo bối”, Âu Lăng Dật mặt than nhìn không ra chút xíu tâm tình nào. Nhưng là dựa vào tinh thần lực cường đại, đối với thiện ác của người khác y cảm thụ cực kỳ chuẩn xác, Âu – bé trai nhỏ, biết nữ nhân trước mắt đối với y là hoàn toàn thiện ý.

Nếu y cảm nhận được thiện ý của người khác, tổng có thể làm cho Âu- bé trai nhỏ cả người thư thái. Thoải mái chớp chớp đôi mắt to, bé trai nhỏ dùng thanh âm mềm mềm ngoan ngoãn trả lời:“Mẹ con sinh bệnh, con đi bệnh viện xem nàng, con không có ba.”

Vốn là lời nói cứng nhắc không có cảm tình bị Âu-bé trai nhỏ nãi thanh nãi khí nói ra, hơn nữa y chính là vô địch đáng yêu, phì đô đô, phấn nộn nộn, tự ủy khuất vô hạn, quẹt cái miệng nhỏ nhắn, nháy mắt sinh ra ma lực không ai có thể chống lại, làm cho người ta tâm tình mềm mại rối tinh rối mù, manh đến điên đảo nhóm nữ nhân xung quanh.

“Tiểu bảo bối đừng thương tâm! Dì biết đường. Con một mình không an toàn, dì mang con đi nha!” Nữ nhân vuốt ve trái tim nhảy lên kịch liệt giành trước nói, trong mắt ngập tràn trái tim phấn hồng: Trời ạ, như thế nào có thể lớn lên đáng yêu như vậy, manh như vậy, lại làm cho người ta đau lòng bảo bảo như vậy? Không được, nhất định phải bảo vệ y thật tốt! Như vậy tiểu bảo bối mới không dễ dàng bị những kẻ ác ý tổn thương.

Ôm trong lòng tâm tình mãnh liệt như mẹ che chở con, nữ nhân vẻ mặt ngây ngô cười lôi kéo Âu Lăng Dật mặt đầy hắc tuyến, thuận lợi đi tới bệnh viện.

Tùy tiện tìm một phòng bệnh, gặp phụ nữ trung niên nằm mê man trên giường, Âu Lăng Dật quyết đoán chỉ vào bà mở miệng:“Dì ơi, đó là mẹ của con, bà còn đang ngủ, con ở bên giường chờ bà tỉnh lại. Cám ơn dì!”

Nữ nhân gặp Âu-bé trai nhỏ tự nhiên bò tới ghế bên cạnh giường bệnh, ngồi vào chỗ của mình, cau mày, vẻ mặt lo lắng nhìn “Mẫu thân” trên giường, đau lòng đòi mạng, trả lại không gian cho mẹ con hai người, nàng mỉm cười gật gật đầu, lưu luyến không rời, cẩn thận mỗi bước đi từ từ rời khỏi.

Chờ thân ảnh nữ nhân rốt cục biến mất tại chỗ rẽ gấp khúc ở hành lang, Âu-bọc nhỏ gan to vô cùng, đứng lên chạy về phía lầu trên bệnh viện.

Phòng chứa đồ nằm trên hành lang tăm tối, loang lổ; cửa phòng còn bị một khóa to khoá chặt.

Âu Lăng Dật nhìn nhìn mọi nơi, bắt gặp chỗ rẽ cầu thang dẫn lên lầu, bị vây trong tầm mắt dòng người tấp nập, rốt cuộc có thể tìm được góc chết, yên tâm đưa tay điều khiển cửa phòng chứa đồ, thả ra tinh thần lực dò xét tình huống trong phòng.

Âu Lăng Dật đã muốn khôi phục dị năng trước đó y sở hữu, trừ bỏ đôi mắt có thể nhìn thấu vạn vật. Không biết vì cái gì, vô luận y tu luyện như thế nào, vẫn không có biện pháp giống kiếp trước khi còn làm du hồn, mà dễ dàng nhìn thấu sự vật.

Có lẽ là theo y xuyên, năng lực bị mất hoặc đồng bộ thoái hóa đi? Đoán như vậy, Âu Lăng Dật trong lòng có chút tiếc nuối. Năng lực này đối y sau này học y là trợ giúp rất lớn.

Thất bại là sau khi trọng sinh, Âu Lăng Dật không có biện pháp thay đổi sự tình, bởi vậy y tiêu phí hai năm thời gian khai phá tinh thần lực của mình, đem tinh thần lực dò xét cảm quan bù lại cho phần dị năng nhìn xuyên thân thể bị thiếu hụt kia.

Năm rộng tháng dài, tinh thần lực của y càng ngày cường đại, đã có thể cảm giác được sự vật quanh thân mười thước. Mà hai tay của y phối hợp tinh thần lực càng thành thục, vừa chạm đến liền có thể phát hiện năng lượng bên trong vật thể.

Giờ phút này Âu Lăng Dật chính là vận dụng dị năng dò xét bên trong phòng sách. Một phen cẩn thận xem xét, y rốt cục trong đống sách cũ nát ở tầng dưới, cảm giác được tồn tại của bản sách cổ trung y.

Hai tay đặt lên cửa phòng, Âu Lăng Dật tập trung tinh thần lực của mình vào vị trí sách thuốc, chuẩn bị mạnh mẽ đem sách thuốc bị che chắn bởi tầng tầng lớp lớp các quyển sách khác, mà lấy ra.

Kệ rất cao, muốn lấy ra quyển sách liền tiêu phí thật nhiều tinh lực của y. Dùng hết chỗ tinh thần lực cuối cùng, đột nhiên phát lực, sách thuốc rốt cục ‘Phốc’ một tiếng theo đó mà ra, xuyên qua khe hở bên dưới chân cửa, nằm ở bên chân Âu Lăng Dật.

Đỉnh đầu toát ra mồ hôi lạnh, Âu Lăng Dật suy yếu ngã ngồi □ nhặt lên sách vở, vỗ vỗ mặt bìa cũ nát quen thuộc, miệng y tràn ra một chút mỉm cười, theo sau động tác nhanh nhẹn đem sách thu vào ba lô gấu con nhỏ của chính mình.

Sách thuốc rốt cục tới tay, trong lòng Âu Lăng Dật thật nhẹ nhàng thở ra. Sau này có thể an tâm nghiên cứu y thuật, tốt nhất có thể sử dụng máy tính, một ít sách vở cùng giấy bút chuyên nghiệp… Trong lòng thầm nghĩ cần tới tay phối trí, Âu-bọc nhỏ vừa lòng vỗ vỗ ba lô, từng bước nhất chân tiêu sái ra khỏi bệnh viện.

Truyện Chữ Hay