“Thiên Bảo, nhịn một chút, Papa lập tức đưa con đi bệnh viện!” Âu Hình Thiên vẻ mặt đau lòng ôm nhi tử ngồi dậy, lấy ra khăn tay kìm chặt ngăn cho miệng vết thương đang không ngừng tuôn máu tươi ồ ạt, cất giọng ôn nhu an ủi.
“Papa đừng cử động! Người vừa động đầu của con liền đau!” Âu Thiên Bảo nhanh chóng níu lấy ống tay áo Âu Hình Thiên, miệng suy yếu nỉ non.
Thật vất vả mới khiến kế hoạch của gã tiến triển đến bước này, không tiếp tục diễn sao cho thê thảm thì làm sao mà gã có thể đành lòng rời đi? Chỗ người đến, người lui đông đúc như vậy, chính là một địa điểm hoàn hảo để tiết mục em trai giết anh trai càng được chú ý, càng nhiều người coi càng tốt.
Một kích mạnh thế kia, gã muốn Âu Lăng Dật đời này, kiếp này một chân cũng không thể bước vào Âu gia, ở giới thượng lưu sống không yên ổn.
“Được, Papa không động, con dựa vào vai ta nghỉ ngơi đi. Còn không mau gọi bác sĩ? Gọi cả Nhị thiếu đến đây! Nhanh lên!” Âu Hình Thiên đặt con trai ngồi xuống, vòng tay qua người gã xách lên, chuẩn bị ôm tới bệnh viện, liền nghe thấy Âu Thiên Bảo một trận hô đau, vội vàng dừng tay, quay đầu lo lắng nhìn một chút, xong gọi bảo tiêu bên cạnh gấp rút liên lạc với bác sĩ.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Á” Đám bảo tiêu gặp cảnh Đại thiếu ôm Thiếu gia đầu đầy máu, vẻ mặt sốt ruột đau lòng, nhanh chóng đáp một tiếng, bước chân dồn dập chạy đi gọi người.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Âu Hình Thiến thở không ra hơi, bộ dạng hớt hải chạy tới, nhìn thấy trên đất đâu đâu cũng là máu, Âu Thiên Bảo thì được anh trai ôm, tuy rằng miệng vết thương ở đầu đang dùng khăn tay chặn lại, nhưng máu vẫn cuồn cuộn không ngừng theo khe hở tuôn ra, chảy dọc xuống cổ, khung cảnh phi thường khủng bố.
Mà nhìn anh trai nhà mình bên cạnh cũng không thong thả gì, mắt thấy hắn dường như sắp nổi điên rồi.
“Hỏi nhiều như vậy làm cái gì? Còn không mau lại đây nhìn xem!” Âu Hình Thiên quay đầu, hét thẳng mặt tên em trai còn thất thần đứng sững.
“Không có việc gì Nhị thúc, cháu cùng Tiểu Dật xảy ra tranh chấp, em trai không cẩn thận đẩy cháu một chút, cháu không đứng vững liền đụng vào bức tượng bên cạnh, là cháu không cẩn thận.” Âu Thiên Bảo núp trong lòng phụ thân, mặc dù rất thoải mái, rất thỏa mãn, nhưng cũng thật bất đắc dĩ, phụ thân từ đầu chí cuối vẫn không truy vấn nguyên do sự tình, gã không khỏi có điểm sốt ruột. Hiện tại Nhị thúc gặng hỏi, gã mới vội vàng suy yếu đem “Không có việc gì” nhẹ nhàng bâng quơ tự thuật một lần.
“Dật nhi đẩy cháu?” Âu Hình Thiến vừa khụy gối xuống đối diện đứa cháu kiểm tra miệng vết thương, chợt nghe thấy gã kể lại “Tình huống”, không khỏi quay đầu lại, mới phát hiện cháu trai bảo bối, đứa cháu nhỏ yêu quý, thiên thần bé bỏng đang thất sắc, bộ dáng nửa quỳ cách đó không xa, mắt lạnh nhìn bọn họ.
Âu Hình Thiên giờ phút này mới phát hiện sự tồn tại của tiểu nhi tử, hắn cau mày, quay đầu về phía Âu Lăng Dật, lạnh giọng chất vấn: “Tranh chấp cái gì mà có thể khiến con hành xử như vậy với anh trai mình? Con tại sao lúc nào cũng tùy hứng như thế. Luôn lấy mình làm trung tâm?!”
“Anh hai, anh bình tĩnh một chút, trong chuyện này có lẽ còn có uẩn khúc. Tiểu Dật không phải người sẽ làm ra loại chuyện đó.” Âu Hình Thiến rất nhanh mở hộp dụng cụ sơ cứu, đặt trên vết thương đè xuống lớp vải, thuần thục ở trên trán Âu Thiên Bảo trói lại một vòng.
Đơn giản xử lý xong miệng vết thương, hắn ta lập tức đi đến bên cạnh Tiểu Dật, ôm đứa cháu nhỏ đứng lên, khuyên giải anh trai.
Mọi khi nếu có tình huống tương tự xảy ra, trước mắt một mảng đỏ thẫm đan xen, hẳn Âu Hình Thiến cũng sẽ không chút do dự mà lựa chọn tin tưởng cháu lớn, quở trách cháu nhỏ không hiểu chuyện.
Nhưng trùng hợp vừa rồi, ở phòng thay đồ tận mắt chứng kiến Âu Thiên Bảo lộ ra bản chất, tìm Âu Lăng Dật gây phiền toái, cũng am hiểu tính cách lạnh nhạt, dù cho có oan ức vẫn không chịu nói của Tiểu Dật, đinh ninh cháu trai sẽ không vì bất đồng ý kiến mà thượng cẳng chân, hạ cẳng tay.
Do đó, Âu Hình Thiến có % nắm chắc, trong câu chuyện nhất định còn có ẩn tình.
“Hiểu lầm? Có thể hiểu lầm cái gì? Chẳng lẽ vết thương như thế lại là Thiên Bảo tự mình làm?” Âu Hình Thiên đau lòng nổi giận, sợ khiến con trai xúc động, quay đầu lạnh giọng bác bỏ câu nói Âu Hình Thiến.
“Papa, Nhị thúc, hai người đừng cãi nhau. Con đau đầu. Đều là lỗi của con! Là con không đứng vững, không trách em trai. Chỉ là con bị thương thành bộ dạng này, sợ rằng không thể mang em trai cùng nhau đọc diễn văn, con thật có lỗi!” Âu Thiên Bảo khẽ nhăn gương mặt tái nhợt, kéo kéo ống tay áo Âu Hình Thiên, suy yếu mở miệng khuyên can đôi anh em đang khắc khẩu.
“Bảo bối không sao hết! Papa không trách con. Đừng nói thêm cái gì nữa, nghỉ ngơi một chút, bác sĩ nhanh sẽ mau tới.” Nhìn con trai lớn ban nãy còn khỏe mạnh phút chốc trở thành như vậy, vẫn tâm tâm niệm niệm nghĩ về Âu Lăng Dật, trái tim Âu Hình Thiên tựa như bị xé rách đau đớn lợi hại.
Hai tay hắn bao bọc lấy thân hình Âu Thiên Bảo, cặp mắt đỏ bừng liếc sang Âu Lăng Dật, phóng từng trận lãnh khốc, một cái liếc mắt này mang cả một tầng ý nghĩa, đại khái chính là chăm sóc Âu Thiên Bảo mau chóng hồi phục, chuyện hiện tại để sau.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Âu Lăng Dật đang yên đang lành lại nhận được sự âm lãnh của cha, sự đắc ý của con đồng thời ban tặng cho mình, lửa giận trong lòng rốt cục được châm lên hừng hực.
Y đã phát thề, đời này kiếp này, bất kỳ ai cũng không có quyền tùy ý chà đạp y, giẫm lên lòng tự trọng, sự tôn nghiêm của y, nhưng quá có duyên với Âu Thiên Bảo và Âu Hình Thiên, lại cứ từng bước một động vào giới hạn của y, các người khiêu khích y trước, cũng đừng trách Âu Lăng Dật này sẽ làm ra loại việc gì.
Trong cơ thể sở hữu năng lượng ánh bạc, y tức khắc điều động, ngăn cách thần kinh, tiêu trừ cơn đau nhức thấu tận xương. Âu Lăng Dật lách người tránh khỏi sự giúp đỡ của Âu Hình Thiến, sải chân dài bước đến bên cạnh hai cha con đang ôm ấp trước mặt, thanh âm lạnh như băng cất ra: “Tôi muốn nói rõ ba việc: Thứ nhất, tôi cùng Âu Thiên Bảo chưa từng có tranh chấp, là Âu Thiên Bảo đơn phương độc thoại. Thứ hai, tôi chưa từng chạm qua Âu Thiên Bảo, ngay cả một sợi tóc cũng không. Cuối cùng, vết thương này, là Âu Thiên Bảo tự gây ra.”
“Giỏi, hiện tại con còn dám nói dối. Con làm cha quá thất vọng. Con có biết hay không, hôm nay cha cố tình muốn đem con giới thiệu cho mọi người, chính thức thừa nhận thân phận của con. Sớm biết rằng con có tâm tư như vậy, ta vốn không nên hạ cái quyết định vớ vẩn kia!” Cảm thấy lời giải thích của Âu Lăng Dật vô lý đến cực điểm, Âu Hình Thiên đã hoàn toàn mất đi khả năng bình tĩnh đối chất, không chút nghĩ ngợi liền trở về trạng thái tức giận, trong mắt, đều là sự thất vọng về Âu Lăng Dật.
Âu Thiên Bảo yếu ớt vùi đầu vào trong lòng phụ thân, che dấu khóe miệng giương cao, nhịn không được hiện lên một chút thích ý. Tình hình hiện tại khiến gã vui cực!
Âu Lăng Dật không thèm để tâm cơn giận của Âu Hình Thiên, tiến thêm bước nữa đến bên người Âu Thiên Bảo, đầu gối hơi khỵu xuống, vươn tay bắt lấy cánh tay bên phải, tay nắm chặt ở ống tay áo Âu Thiên Bảo khựng lại vài giây, mới chậm rãi buông ra.
“Tôi nói lại lần nữa, nhìn xem, vừa rồi, tôi không hề chạm qua, dẫu chỉ là sợi tóc!” Sau khi buông tay, Âu Lăng Dật chỉ vào ống tay áo bên phải của gã, nơi vừa mới bị chính mình cầm chặt, giải thích.
Giờ phút này, trên ống tay phải Âu Thiên Bảo hiện rõ ràng năm lốt tay ướt sũng, dấu vết khéo léo, dễ nhìn. Căn bản, trang phục hôm nay được dệt từ loại vải thấm nước đặc biệt, màu sắc ánh bạc, sau khi bị nước chạm qua sẽ lưu lại một màu đen của nước, liếc mắt một chút liền có thể thấy được.
Âu Lăng Dật lúc trước ở trong phòng vệ sinh do bị làm phiền, để tránh né Âu Thiên Bảo sẽ tìm cách gây chuyện không đâu, y không lau khô tay đã vội vã rời đi. Sau đó xung đột xảy ra chỉ ngắn ngủn một hai phút, trên tay y bây giờ vẫn như cũ ướt át, vừa tiếp xúc với quần áo trên người Âu Thiên Bảo, tất nhiên rõ ràng lưu lại dấu vết.
“Hả?” Âu Hình Thiến nghe hiểu được ý tứ của Tiểu Dật, vội vã đi lên, dò xét xung quanh người Âu Thiên Bảo, từ đằng sau ra đằng trước, một chỗ cũng không bỏ qua, xác định cẩn thận xong, trừ bỏ dấu tay đứa cháu nhỏ mới vừa cố tình ịn lên thì không phát hiện bất luận dấu vết nào khác.
“Mày –” Âu Thiên Bảo rốt cục ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn ống tay phải hiện năm lốt ngón tay, Âu Hình Thiên cũng bắt đầu hoàn hồn, ánh mắt khó lường nhìn biểu tình kinh hoàng trên mặt con trai lớn.
“Anh cố tình kiếm chuyện với tôi ở trong phòng vệ sinh, sau khi đạt được mục đích liền chạy theo tôi ra ngoài, không đến một phút. Lúc ấy tay của tôi so với hiện tại càng ướt, lưu lại vệt nước hẳn là càng sâu. Tay tôi bây giờ đã khô hơn một nửa, nhưng vết nước trên ống tay anh vẫn rất rõ ràng, nếu tính toán cả thời gian hoàn toàn bốc hơi hết, rồi biến mất, ước chừng hơn ba phút, tổng hợp lại những xác xuất có thể, tính toán một lượt, tôi vừa rồi nếu muốn đẩy anh thì trên người anh chắc chắn còn giữ chứng cớ tôi phạm tội. Muốn vạch tội tôi thì xin mời anh tự vạch áo cho người xem lưng!”
Âu Lăng Dật một bên nói, một bên con ngươi màu nâu nhạt nghiêm túc quan sát Âu Thiên Bảo, ngoại trừ vết máu loan lổ cùng vệt nước, sẽ tìm không ra bất luận thêm một chỗ nào khác thường, khóe miệng hơi cong cong khinh miệt.
“Lỡ nói rồi thì tôi cũng nói luôn vị trí anh va chạm. Anh và tôi lúc ấy cách tượng thạch cao chưa tới nửa thước. Anh cao m, từ chỗ này nhìn ra, bức tượng cũng chỉ cao khoảng cm. Giả sử tôi đẩy anh về phía bức tượng, theo khoảng cách độ cao, hai phương diện đồng thời tính nhẩm một chút, vị trí anh đụng phải chính là hơi dưới khuỷu tay một tí, như thế nào cũng không làm đầu bị thương. Cân nặng của anh đại khái là kg, tôi kg, ai có mắt đều thấy cân nặng của tôi không bằng của anh, rồi bây giờ tôi dạy anh khái niệm môn vật lý Định luật Newton nhé, khi một lực tác động lên vật, vật sẽ phản lại một lực tương tự. Thế thì, đoán xem tôi liệu có biện pháp đẩy ngã được anh không? Còn khiến anh trọng thương sao? Đó là điều không thể! Chỉ còn lại khả năng duy nhất, tình huống tôi đặt ra là: Tôi đẩy anh, sau đó bị lực trả về khiến tôi vô năng mà lùi ra sau hai bước, còn chính anh lao đầu vào đâu thì thỉnh đưa ra tình huống có lập luận đàng hoàng.”
Âu Lăng Dật đứng lên, đi đến vị trí trước bức tượng thạch cao ngay lúc đó giải thích, dùng số liệu đo lường tính toán, nếu kéo Âu Thiên Bảo đứng lên cùng diễn, tình huống chân thật sẽ phát sinh y như lời Âu Lăng Dật.
- --Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Bác sĩ, bảo tiêu, cả một đám người đông đúc chen chúc ở phía sau Âu Lăng Dật cách đó không xa, vẻ mặt hưng trí bừng bừng nghe Tiểu thiếu gia suy luận vụ án.
Âu Hình Thiến trong mắt mạo quang, nhìn đứa cháu nhỏ từ tốn khoan thai chậm rãi nói, cảm thấy giờ phút này Tiểu Dật toàn thân đều phát sáng, mê chết người!
Âu Hình Thiên vẫn đang ôm Âu Thiên Bảo, chỉ là biểu tình trên mặt không hề nôn nóng, đen tối không rõ, không biết hắn suy nghĩ cái gì.
Âu Thiên Bảo trơ mắt nhìn lập luật logic của Âu Lăng Dật, nghiến răng nghiến lợi: Mày bình thường không phải kiệm chữ như vàng sao? Vậy mà hiện tại giống cá gặp nước nói đến choáng đầu!
“Cuối cùng, để tôi tới nhìn xem miệng vết thương cho anh. Máu của anh hơi loãng, màu sắc nhạt hơn so với bình thường, huyết tương quá ít. Hôm nay đại sảnh nhiệt độ ổn định độ, không khí không quá khô, thời gian nếu chảy máu bình thường sẽ chỉ chiếm , – giây, ấn lên miệng vết thương của anh ngay vừa khi chảy máu, sau năm phút đồng hồ nhất định ngưng chảy, hiện tại năm phút đồng hồ đã qua, máu vẫn luôn không có dấu hiệu đình chỉ. Trên trán anh, xung quanh làn da xuất hiện trạng thái ngưng kết tụ huyết tương, mà huyết tương lại là thành phần quan trọng để đóng băng huyết cầu, huyết tương bị hạn chế thì ngay cả một vết thương nhỏ anh cũng sẽ chết. Trừ phi anh bị bệnh máu trắng bẩm sinh mới có khả năng này, còn không chính là dùng thuốc kháng ngưng huyết tương! Xem ra, để đuổi tôi ra khỏi Âu gia, anh đã tốn không ít công sức!”
Âu Lăng Dật ngồi xổm xuống, vén đống khăn được băng bó trên đầu Âu Thiên Bảo, thấy rõ tình hình xung quanh vết thương, Âu Lăng Dật một câu tổng kết trọn vẹn. Cuối cùng, còn vì Âu Thiên Bảo trăm phương ngàn kế tán thưởng một tiếng.
Tâm tư gã và trí tuệ thông minh hơn hẳn những người bằng tuổi, không hổ là một loại với Âu Hình Thiên, phụ tử giống nhau. Xuất sắc!
“Để tôi xem!” Bác sĩ ngóng chờ đã lâu rục rịch cùng Âu Hình Thiến chỉ đợi kết luận của Âu Lăng Dật, liền vội vàng tranh nhau bước đến, trăm miệng một lời nói.
“Không cần! Các ngươi cút ngay cho ta! Papa! Mau kêu bọn họ cút đi!” Lời nói dối bị vạch trần triệt để, Âu Thiên Bảo bệnh tình bộc phát, đưa tay khua khoắn lung tung cản từng đợt người đang muốn kiểm tra gã, kéo mạnh tay áo Âu Hình Thiên, nước mắt giàn giụa cầu xin.
Gã ngàn lần không ngờ Âu Lăng Dật có sức quan sát và năng lực tư duy quá mức nhanh nhẹn tinh tế như vậy, trong vòng mấy phút ngắn ngủn liên tục vạch trần lỗ hổng, làm cho gã xấu hổ vô cùng. Gã hiện tại chỉ dám trốn sau Âu Hình Thiên, trốn tránh hết thảy việc trước mắt.
“Âu Thiên Bảo! Nháo đủ chưa? Bác sĩ mau xử lý vết thương cho nó.” Âu Hình Thiên mặt không chút thay đổi kiềm chế con trai lớn đang liều mạng giãy dụa, trầm giọng ra lệnh bác sĩ tiến lên đây.
Biết hết thảy đều là do con trai ngụy trang, miệng vết thương cũng không có quá nghiêm trọng, Âu Hình Thiên trong lòng bốc hỏa, động tác cũng thô lỗ đứng lên.
Đồng thời, Âu Hình Thiên không hề suy nghĩ, dư quang hắn chú ý qua chỗ thiếu niên đã được em trai vui vẻ, hớn hở ôm vào lòng, sắc mặt đứa bé vẫn luôn lạnh như băng, trong lòng hắn tràn đầy áy náy lẫn khủng hoảng.
Rơi vào tình cảnh con trai lớn một thân nằm trong vũng máu, Âu Hình Thiên tư duy theo quán tính không kiềm chế được, lại rơi vào chính điểm mù, hắn xem nhẹ câu nói đầy khả nghi của Tiểu Dật mới tạo thành cục diện hiện tại.
Đối diện với ánh mắt đứa nhỏ nhìn mình, không còn sự lạnh nhạt nữa, thay vào đó là vô tận lãnh ý cùng chán ghét, Âu Hình Thiên tâm như bị đao chém, hận không thể dịch chuyển thời gian, giúp hắn vãn hồi lại sự tin cậy vốn đã ít ỏi.
Hôm nay mục đích tổ chức bữa tiệc chẳng phải là vì làm cho tiểu tử kia chân chính tiếp nhận hắn, tiếp nhận Âu gia sao? Cuối cùng như thế nào náo loạn thành như vậy?
Hồi tưởng từng khung cảnh vừa xảy ra kia, Âu Hình Thiên quay đầu nhìn về phía con trai lớn, sắc mặt dần dần chuyển sang màu đen, biểu tình thịnh nộ.
Âu Thiên Bảo bị phụ thân cưỡng đoạt tay chân, liều mạng quát to giãy dụa, đột nhiên nhận thấy tầm mắt lãnh khốc, đáng sợ, cuồng loạn của Âu Hình Thiên phóng tới, gã động tác ngưng trệ: “Đừng! Đừng chán ghét con, papa! Con là vì… là vì con quá sợ hãi…”
Gã nói xong câu đó, sắc mặt tái xanh, gương mặt vặn vẹo, thân thể cũng bắt đầu run rẩy cuộn mình đứng lên.
“Không xong rồi! Thiếu gia hình như đã phát bệnh!” Bác sĩ thấy tình cảnh chuyển xấu, kinh hô một tiếng.
“Tránh ra, để tôi xem.” Vốn đang muốn rời đi, Âu Lăng Dật nghe thấy tiếng bác sĩ thất thanh, vội vàng quay đầu.
Âu Thiên Bảo cảm xúc rối loạn, tinh thần lực hỗn tạp truyền đến, không cần lại gần, Âu Lăng Dật cũng biết lúc này gã thật sự phát bệnh.
Y biểu tình bình tĩnh, cất tiếng nói nhân viên xung quanh mau tản ra, không tình nguyện lấy bộ ngân châm trong túi áo, chuẩn bị cứu trị.
Mới bước đầu khởi động kế hoạch, chị Lăng Sương còn chưa cùng Lam Vũ nối lại tiền duyên, Âu Thiên Bảo – anh hiện tại tuyệt không thể chết!