Trọng Sinh Chi Ngốc Nữ Thành Phi

chương 25

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cái gì?

Tiêu Sắt Sắt vội vàng vén rèm kiệu cùng khăn đội đầu nhìn về mặt sông trắng xóa.

Một nữ tử ướt đẫm dưới sông, tay chân bị trói chặt trên giá gỗ, đằm mình trong dòng nước lạnh, chịu vô vàn lời chửi rủa của người vây xem.

Trứng thối, bắp cải nát liên tục bị người ta ném lên người nàng, cả người Tiêu Túy tanh hôi, thâm trầm…

“Dừng kiệu!”

Tiêu Sắt Sắt la lớn, cả thân mình run run. Dù biết Tiêu Túy không thể thoát khỏi sự trừng phạt đó, nhưng Tiêu Sắt Sắt không nghĩ rằng Tiêu gia sẽ chọn ngày hôm nay để xử phạt Tiêu Túy.

Sơn Tông cũng ở trong đoàn người đưa dâu, nhìn thấy Tiêu Sắt Sắt muốn hạ kiệu, tới gần hỏi: “Vương phi muốn làm gì vậy?”

Tiêu Sắt Sắt rút khăn đội đầu ném về phía Sơn Tông, rồi bước nhanh đến bờ sông, bộ hồng y nhuộm đỏ giữa mùa đông lạnh giá khiến ai nấy đều phải kinh hô.

“Tiểu thư!” Lục Ý vội vàng đuổi theo.

Tiêu Sắt Sắt trực tiếp bước đến trước mặt những tên gia đinh trông giữ Tiêu Túy, “Cứu tam tỷ tỷ lên!”

Quản gia cầm đầu vội nói: “Tứ tiểu thư đừng để trễ thời gian xuất giá, trừng phạt tam tiểu thư là do các vị trưởng lão Tiêu gia cùng quyết định, tứ tiểu thư muốn can thiệp cũng không được.”

Tiêu Sắt Sắt lạnh lùng nói: “Cứu tam tỷ tỷ lên, mệnh lệnh của Cẩn vương phi ngươi dám không nghe?”

“Chuyện này…” Người này vẫn là tứ tiểu thư sao? Quản gia khó xử nói: “Tứ tiểu thư, gia pháp không thể bỏ.”

Ánh mắt của Tiêu Sắt Sắt trầm lặng, ngồi sụp xuống, vỗ tay xuống đất hô to: “Bắt nạt người! Các ngươi bắt nạt người! Ta không vui, không gả, ta muốn về nhà!”

“Này, này……” Quản gia trợn tròn mắt, nhiều người xung quanh còn đang nhìn lại đây như vậy!

Lục Ý vội vàng đỡ Tiêu Sắt Sắt: “Tiểu thư, trên mặt đất lạnh, người mau đứng lên đi.”

“Ta không đứng dậy! Nếu tam tỷ tỷ không lên bờ thì ta cũng sẽ không gả, các ngươi là người xấu! Bắt nạt tam tỷ tỷ sau lưng ta, hiện tại ta thấy hết rồi, ta tức giận, các ngươi mau cứu tam tỷ tỷ lên, bằng không ta không gả!”

Thấy Tiêu Sắt Sắt ngồi dưới đất nháo điên, người xung quanh không khỏi chỉ trỏ. Đích nữ của Tiêu gia ngu dại mọi người đều biết, nhưng không nghĩ đến ngày đại hỉ nàng xuất giá còn ở trước mặt mọi người nổi điên, không chỉ mất mặt, mà còn không biết kết quả của sự tình sẽ ra sao.

“Tứ tiểu thư.” Quản gia mặt mày ủ ê năn nỉ: “Hiện giờ ngài đã là Cẩn vương phi, ngàn vạn lần không thể nổi điên, tân nương xuất giá không thể để lộ mặt. Lục Ý! Ngươi còn thất thần làm gì, còn không mau đem tứ tiểu thư trở về trong kiệu?”

“Ta, ta cũng không muốn tiểu thư cảm lạnh a!” Lục Ý thử đi đỡ, lại bị Tiêu Sắt Sắt lấy tay đẩy ra.

“Ta không đứng dậy! Ai kêu các ngươi bắt nạt tam tỷ tỷ! Ta không đứng dậy, không đứng dậy!”

Này, này… Quản gia cảm thấy bản thân giống như đột nhiên già đi mười tuổi, mấy tên gia đinh xung quanh cũng nắm tay sốt ruột.

Sơn Tông vẫn đứng thẳng, không lại gần, khóe môi nhàn nhạt ý cười nhìn Tiêu Sắt Sắt, sau đó từ xa nói với quản gia: “Không thể bỏ lỡ giờ lành, huống chi nhiều người vây xem như vậy, việc quan trọng, quản gia nên giải quyết tình hình trước mặt đi.”

Ai, được rồi! Quản gia ở trong lòng thở dài, ra lệnh cho gia đinh hai bên trái phải: “Đi đem tam tiểu thư cứu lên, một người trở về thông báo cho lão gia và lão thái thái.”

“Vâng.” Bọn gia đinh vội vàng đi vào bờ sông, kéo dây thừng ở trên giá gỗ ra.

“Tiểu thư tiểu thư, tam tiểu thư đã được cứu, người mau đứng lên đi.” Lục Ý lại gần đỡ Tiêu Sắt Sắt.

Tiêu Sắt Sắt cong miệng đứng lên, ngây thơ vỗ hỉ phục, còn nhìn chằm chằm vào Tiêu Túy, mãi đến khi Tiêu Túy thật sự lên bờ, mới thở phào nhẹ nhõm. Xoay người muốn gọi quản gia đưa áo khoác cho Tiêu Túy, ánh mắt lại quét đến người vây đang xem muốn lại gần, bị nàng nhìn thấy mà lui trở lại.

Tiêu Sắt Sắt không thấy được tướng mạo của người nọ, nhưng một góc áo tung bay kia, chính là vải dệt đẹp đẽ quý giá, là loại vải mà người giàu có, quyền quý mới có thể mang.

Là chính mình đa tâm sao? Luôn cảm thấy người kia vừa rồi là muốn tới gần tam tỷ tỷ…

Trong lúc Tiêu Sắt Sắt phân tâm một lát, trong đám người, hiện ra một luồng hàn quang.

Sơn Tông là người đầu tiên nhận thấy được sát khí, lập tức cầm chuôi kiếm.

Sự phát sinh ngoài ý muốn, mấy chục tên sát thủ trộn lẫn trong đám người xuất hiện, hắc y che mặt, cầm kiếm giết những người trong đội ngũ đưa dâu.

Một góc trong đám người vang lên tiếng hét chói tai, một phụ nhân bị dọa sợ hét lên, ngay sau đó bị sát thủ dùng một nhát kiếm đâm xuyên tim, ngã xuống đất mất mạng. Máu tươi nhuộm đỏ đầy y phục cùng giày dép, tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác, mọi người hốt hoảng không nhìn đường, xô đẩy chạy tán loạn, có người bất hạnh bị kiếm đâm, máu văng tung tóe.

“Tiểu thư, tiểu thư xảy ra chuyện gì vậy!” Lục Ý kinh hoảng nói.

Đám người quản gia mặt tái nhợt hoảng sợ, túm lại với nhau.

Đội ngũ đưa dâu giơ lên hỉ bài, ý đồ cùng nhóm sát thủ đối kháng, tất nhiên bọn họ đâu phải là đối thủ của nhóm sát thủ? Kiếm quang mang theo huyết quang bắn tung tóe, đội ngũ đưa dâu lần lượt ngã xuống, hồng y nhiễm máu, hỉ bài rơi đầy đất.

“Mau, mau bảo hộ Vương phi!” Những người còn lại vội vàng đem Tiêu Sắt Sắt cùng Lục Ý vây quanh ở giữa.

“Tiểu thư…” Lục Ý cuống quýt ôm Tiêu Sắt Sắt.

Ánh mắt Tiêu Sắt Sắt tối sầm, nàng cúi đầu lạnh lùng không nói.

Rõ ràng những sát thủ đó là hướng về phía nàng mà tới, là Tiêu Văn Thúy tìm nàng trả thù? Hay là thế lực nào đó muốn chặn giết tân nương gây trở ngại hôn sự?

Hiện tại tạm thời không thể nhìn ra.

Một khối thi thể lăn đến dưới chân Tiêu Sắt Sắt, đầu của người đi theo chăm sóc cho tân nương đã không còn, áo cưới hoa lệ dính đầy máu tươi, cánh hoa hải đường trên áo nhiễm huyết càng đỏ hơn nữa.

Tiêu Sắt Sắt cúi đầu nhìn thi thể, cảm giác sợ hãi cùng áy náy khiến nàng muốn bật khóc. Những người này, đều là bị nàng liên lụy…

“A! Tam tiểu thư!” Lục Ý đột nhiên hô to.

Tiêu Sắt Sắt vội nhìn lại, trông thấy Tiêu Túy vừa mới lên bờ, bởi vì đám đông hỗn loạn, bị người vô ý đá đến, thân thể hướng về sông lăn đi.

Tiêu Sắt Sắt thở dốc vì kinh ngạc, Tiêu Túy giờ phút này không bị treo trên giá gỗ, này nếu là rơi xuống sông, chỉ sợ sẽ chết chìm!

Trái tim như bị thắt lại, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một nam nhân bay nhanh vọt tới bờ sông, ôm eo Tiêu Túy, đem nàng mang trở lại bờ. Đồng thời một nữ tử tiến đến bên người Tiêu Túy, dùng một cái khăn lông khô lau nước trên người nàng.

Tiêu Sắt Sắt nhận ra, người nam nhân kia là lục hoàng tử Ngọc Khuynh Hàn, nhìn chất liệu quần áo, đúng là người mà nàng nhìn thấy lúc trước. Còn nữ tử trẻ tuổi đi cùng hắn, có lẽ là muội muội Ngọc Phách đế cơ cùng một mẹ sinh của hắn.

“Vương phi có vẻ một chút cũng không lo sợ gì cả.” Giọng nói của Sơn Tông vang lên, gọi Tiêu Sắt Sắt hoàn hồn.

Nàng ngốc nghếch nhìn Sơn Tông, trong mắt chất phác giống như mất trí nhớ.

“Vương phi bị dọa choáng váng?” Sơn Tông đáy mắt hoài nghi, dần dần tiêu tán, nhìn thích khách ngày càng đến gần, bỗng nhiên cao giọng nói: “Các huynh đệ, hiện tại sát thủ đã toàn bộ đều tới, có thể động thủ, nhớ rõ để lại người sống.”

Sau đó, không biết từ nơi nào xuất hiện hơn mười người hộ vệ, trên áo đều có chữ “Cẩn”. Đám hộ vệ ra tay dứt khoát, chiêu thức nhanh chuẩn tàn nhẫn, sắc bén kinh người, trong tích tắc đã áp đảo đối phương. Những sát thủ khủng bố ở trước mặt bọn họ vừa rồi giờ từng người từng người bị giết dễ dàng. Cuối cùng chỉ còn lại một người nhìn thấy tình thế không ổn quyết đoán cắn thuốc độc trong miệng tự sát.

“Tiểu thư, người xem!” Lục Ý kinh dị chỉ vào những tên hộ vệ, đây có lẽ là nhóm tinh nhuệ của Cẩn vương, lại lợi hại như vậy?

Lục Ý bất bình nói: “Sơn Tông đại nhân, thị vệ của Cẩn vương phủ lợi hại như vậy, vì sao không ra sớm một chút, vô duyên vô cớ làm chết nhiều người như vậy!”

Sơn Tông mắt sáng như đuốc: “Những tên sát thủ này rất am hiểu ẩn thân, nếu không để bọn họ lộ diện toàn bộ rồi ra tay, như vậy chúng sẽ tìm cơ hội khác ám sát Vương phi.”

Lục Ý lặng người, người này nói cũng có đạo lý, nhưng mà…

“Lục Ý cô nương thật là một người lương thiện.” Sơn Tông nhìn về phía những người trong đội ngũ đưa dâu cùng bá tánh bị chết vô tội, nói: “Việc này ta sẽ tự đi điều tra rõ người phía sau sai sử, những người đã chết chúng ta sẽ thay bọn họ báo thù.”

Nói cho hết lời, xung quanh tên hắc y nhân cuối cùng cũng bị diệt trừ. Thị vệ của Cẩn vương phủ dùng kiếm cắt bỏ khăn che mặt cùng y phục, tìm kiếm dấu vết để lại, cũng nhanh chóng dọn dẹp, rất thành thạo có tổ chức, Lục Ý nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm.

Tiêu Sắt Sắt vô cùng kinh ngạc, nhưng khuôn mặt vẫn biểu tình ngây ngô, tầm mắt lặng lẽ xuyên qua chỗ bên cạnh mấy hộ vệ, nhìn phía Tiêu Túy.

Tiêu Túy đã an toàn, lục hoàng tử Ngọc Khuynh Hàn đem áo khoác cởi ra phủ lên người nàng. Ngọc Phách đế cơ cũng không biết từ nơi nào lấy ra khăn lông mũ, lau tóc ướt cho Tiêu Túy.

Cảm nhận được tầm mắt của Tiêu Sắt Sắt, Tiêu Túy nhìn lại, ánh mắt hai người bị ngăn cách bởi người xung quanh, trên khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Túy nở nụ cười cảm kích.

Nàng sẽ không quên, nàng nợ tứ tiểu thư ngu dại kia ân tình như thế nào.

“Tiểu thư, tiểu thư.” Lục Ý lắc lắc cánh tay Tiêu Sắt Sắt, kinh ngạc hỏi: “Đôi nam nữ ở bên cạnh tam tiểu thư kia là ai? Thoạt nhìn ăn mặc thật quý giá! Hiện tại quý nhân rút đao tương trợ cũng không nhiều!”

Tiêu Sắt Sắt thấy Lục Ý lại bắt đầu muốn lảm nhảm, nơi này đông người khó giữ bí mật, liền lẩm bẩm nói: “Thật đáng sợ, thật lạnh, Lục Ý ta sợ quá…”

“A? Tiểu thư người đừng sợ, những người xấu đó đều đã chết!” Lục Ý vội vàng an ủi.

Tiêu Sắt Sắt ngơ ngẩn nói: “Ta sợ quá, chúng ta mau quay lại kiệu đi, mau quay lại kiệu!”

“Nhưng mà tiểu thư, hỉ phục của người bẩn hết rồi!”

“Bẩn thì bẩn, ta sợ quá a, chúng ta mau đi Cẩn vương phủ.”

Lục Ý không lay chuyển được Tiêu Sắt Sắt, chỉ đành nhìn về phía Sơn Tông, “Sơn Tông đại nhân, tiểu thư nhà ta bị kinh sợ, phải quay lại kiệu!”

Sơn Tông ôm kiếm trả lời: “Không thể chậm trễ giờ lành thành thân, chúng ta tiếp tục đi thôi.”

Lục Ý đỡ Tiêu Sắt Sắt, hai chủ tớ quay lại kiệu.

Người vây xem sớm không còn, nơi này chỉ còn lại mấy người may mắn trong đội ngũ đưa dâu cùng hộ vệ cao thủ của Cẩn vương phủ.

Những người trong đội ngũ đưa dâu còn lại sợ hãi, run rẩy giơ lên hỉ bài, nhìn thi thể của huynh đệ đầy đất, phát ra âm thanh nức nở. Mấy huynh đệ khua chiêng gõ trống đã không còn tâm tình, ỉu xìu gõ trống không có nhịp điệu tiết tấu, mấy người thổi kèn dường như đang nghẹn ngào.

Tiêu Sắt Sắt cũng không để ý cái này, hỉ phục hơn nửa bị dính máu, Lục Ý buồn rầu, cảm thấy Tiêu Sắt Sắt mặc như vậy mà gả qua quá không may mắn, sợ Cẩn vương có thể sinh khí.

Nghĩ thật sự sợ hãi, Lục Ý chạy tới bên cạnh Sơn Tông hỏi: “Hỉ phục tiểu thư nhà ta đều đã dính máu, còn có phát sinh sự việc như vậy, thật sự còn có thể cử hành hôn lễ như cũ sao?”

“Đây là tất nhiên.” Sơn Tông cười khẽ nhìn Lục Ý liếc mắt một cái, liền không hề cùng nàng nói chuyện.

Truyện Chữ Hay