Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

chương 397: phố hoa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng sớm ngày thứ hai, La Duy đã mang theo người xuất cung.

Long Huyền lúc này còn chưa vào triều, nghe người báo La Duy đã ra khỏi cung, chỉ gật đầu nói: “Long Nhất có đi theo vương gia không?”

Thị vệ ở Y Cẩm viên bẩm: “Có ạ.”

“Không có việc gì nữa, ngươi lui xuống đi.” Long Huyền ngồi vào bàn dùng đồ ăn sáng, hôm nay hắn muốn chính thức trả lời sứ thần Đông Thương, câu trả lời ấy phải nói như thế nào, Long Huyền vẫn phải suy nghĩ lại.

La Duy ngồi trong xe, giờ vẫn là sáng sớm, trên đường người đi lại cũng đã không ít, nghe tiếng người ồn ào bên ngoài, La Duy nhấc rèm xe lên nhìn, một chút thích thú cũng không hề có. La Tri Thu mang theo người La phủ về U Yến, Vệ Lam đi Vân Quan, bây giờ ở thượng đô đã không còn người y quan tâm nữa.

Long Nhất dừng lại ở một ngã tư, hỏi thị vệ dẫn đường: “Không phải đi chùa Hộ Quốc sao? Ngươi định đi đâu?”

Ngụy thái y thấy Long Nhất hỏi, vội từ cạnh xe La Duy chạy đến gần ngựa Long Nhất, nói: “Hôm qua vương gia đã dặn chúng ta rồi, lát nữa mới tới chùa Hộ Quốc.”

Long Nhất quay đầu nhìn La Duy ngồi trong xe ngựa, thấy La Duy không có động tĩnh, liền hỏi Ngụy thái y: “Chúng ta đi đâu đây?”

Ngụy thái y chỉ tay về phía trước: “Ngươi cứ đi theo là được, ngươi mang những người này theo cùng, người thượng đô ai dám làm vương gia bị thương chứ?”

Long Nhất quay đầu nhìn La Duy trong xe ngựa, vẫn không có động tĩnh gì.

“Đi thôi.” Ngụy thái y nói với các thị vệ: “Đi đã muộn, các ngươi lại không nghiêm túc, khi nào tới nơi thì đừng oán giận.”

Đội ngũ tiếp tục đi, trên đường dân chúng không biết đây là xe ngựa của đại quý nhân nào, nhìn thấy đoàn người La Duy, họ nhanh chóng dạt sang hai bên tránh đường.

Long Nhất vừa đi vừa nghĩ, La Duy muốn đi đâu đây, đến khi nhìn thấy phố hoa phía trước, mặt Long Nhất tối sầm.

“Vương gia.” Ngụy thái y đứng bên ngoài nói với La Duy trong xe: “Chúng ta đến rồi.”

“Vào thôi.” Giọng La Duy từ trong xe truyền ra.

“Vào đi, vương gia bảo vào.” Ngụy thái y vội nói lớn.

Long Nhất phóng ngựa đến cạnh xe ngựa La Duy: “Vương gia, ngài muốn vào phố hoa?”

La Duy lúc này mới xốc rèm che, nhìn Long Nhất cười nói: “Nhất vẫn là chính nhân quân tử nhỉ, ta ở trong cung lâu như vậy, lúc nào cũng muốn ra ngoài chơi một chút, sao hả? Nhất, ngươi không muốn chơi một lát hay sao?”

Long Nhất đen mặt nói: “Không phải vương gia nói muốn đi chùa Hộ Quốc, tìm Phất Y Đại Sư sao?”

“Đúng vậy, vào đây chơi xong chúng ta lại đi.” La Duy cười nói: “Nhất tưởng ta sẽ chơi ở đây cả ngày hả?”

Long Nhất nghĩ đến cảnh khi Long Huyền biết La Duy đi dạo phố hoa, trong lòng liền hốt hoảng, thấp giọng khuyên La Duy: “Vương gia, nữ nhân ở đây chẳng có ai sạch sẽ, nếu ngài muốn chơi, có thể tới…” Long Nhất nói đến đấy thì nghẹn lời, hắn cũng không biết trừ phố hoa, La Duy còn có thể đi đâu tìm nữ nhân chơi đùa, hắn không thể bắt con gái nhà lành trên đường cho La Duy được.

“Có chuyện gì ta lo hết.” La Duy thả rèm che xuống, nói nhẹ bẫng: “Chúng ta vào thôi.”

Ngụy thái y ở phía trước kêu: “Vào đi, vào đi, ngẩn ra đấy làm gì?”

Đoàn người nghênh ngang đi vào phố hoa dưới sự chỉ trỏ bàn tán của mọi người.

Lòng bàn tay La Duy đổ mồ hôi, phố hoa này, nếu có thể, thì vĩnh viễn y sẽ không quay lại.

Ngụy thái y đi đầu, thông thạo dẫn đường. Những người đi sau đều nghĩ, thái y thường ngày thoạt nhìn đạo mạo, không ngờ lại là khách quen ở phố hoa!

Ngụy thái y không thèm để ý đến ánh mắt quái dị mọi người dành cho mình, đưa La Duy và đoàn người tới một tầng lầu ở nhạc phường chếch phía trước.

La Duy xuống xe, nhìn nhạc phường trước mặt, nói với Ngụy thái y: “Nơi này có sạch sẽ không?”

“Lấy đầu ra đảm bảo luôn!” Ngụy thái y lập tức nói.

Lúc này bà chủ nhạc phường đi ra, trong đám người, vừa nhìn qua đã biết La Duy đứng đầu, bà chủ lão luyện chạy đến trước mặt La Duy cười hành lễ: “Ngọn gió nào đưa quý công tử đến đây vậy? Hôm nay vừa thức dậy ta đã nghe thấy tiếng chim khách kêu, ta biết nhất định là có quý nhân vào cửa mà! Kẻ tôi tớ này cứ đợi công tử mãi.”

“Nói hay lắm.” La Duy nói rồi bước vào nhạc phường.

Lão bản nương thấy La Duy mặt lạnh cũng không lấy làm kỳ quái, vẫn cười tươi dẫn đường, vừa đi vừa hỏi La Duy: “Công tử đến xem múa ạ?”

La Duy nói: “Sao? Ở đây ban ngày không có ca múa vui vẻ à?”

“Ôi chao…” Bà chủ vội vàng cười nói: “Công tử là đại quý nhân, mặc kệ đến lúc nào, thì chỗ này cũng có ca múa phục vụ công tử.”

“Các ngươi đều vào đi.” La Duy quay đầu nói với Long Nhất: “Hôm nay mời các ngươi chơi một chút, ta bao.”

Mọi người đều đứng trước cửa nhạc phường, Long Nhất đành nói một tiếng tạ ơn La Duy, ra hiệu cho những người hắn mang theo đi cùng La Duy vào nhạc phường.

“Nhanh lên, gọi các cô nương xuống đây hết đi!” Bà chủ đi vào cửa lớn phía sau nhạc phường, dặn dò nô tài đứng hai bên: “Đừng ngẩn ra thế, khách quý đến mà không biết à?!”

Đám nô tài vội chạy về bốn phía, chạy lên lầu gọi các cô nương xuống.

“Công tử đừng trách móc.” Bà chủ lớn tiếng quát nô tài, rồi quay lại cười với La Duy: “Đám nô tài này ấy à, cứ không sai bảo gì là đứng im mãi thôi, không mắng thì không chịu làm việc, khiến công tử chê cười rồi.”

Những lời này La Duy đã nghe quá nhiều: “Ta bao trọn chỗ này.” La Duy cười với bà chủ: “Bảo các cô nương hầu hạ cho chu đáo, tiền ta không tiếc, nhưng nếu làm ta mất hứng, thì nhạc phường của ngươi đừng hòng mở nữa.”

Bà chủ vội hành lễ với La Duy: “Ta biết, công tử yên tâm, ta không phải kẻ không có mắt.”

“Chúng ta lên đi.” La Duy nhìn Long Nhất nói.

“Vậy bọn họ thì sao?” Long Nhất chỉ lũ thị vệ phía sau.

“Tự tìm đi, thích phòng nào thì vào.” La Duy chỉ vào mọi người phía sau nói: “Hôm nay các ngươi coi như được nghỉ, cứ thoải mái đi.”

Trong nhạc phường, không ai dám gọi La Duy là vương gia, tất cả đều khom người cảm tạ y: “Nô tài đa tạ công tử.”

“Yên tâm chưa?” La Duy hỏi Long Nhất: “Chúng ta có thể lên lầu chưa?”

“Mời công tử.” Long Nhất mời La Duy đi trước.

“Công tử, ngươi đi theo ta.” Lúc này Ngụy thái y tới trước mặt La Duy dẫn đường.

La Duy theo Ngụy thái y lên lầu.

Long Nhất ở phía sau hỏi Ngụy thái y: “Đại nhân, ngài hay đến đây lắm à?”

“Tùy lúc.” Ngụy thái y quay đầu trả lời Long Nhất: “Ngươi đừng nghĩ nơi này vị trí hơi lệch, ca múa ở đây nổi danh lắm đấy.”

Bà chủ vô cùng vui vẻ, nói một tràng phụ họa Ngụy thái y.

La Duy nhìn nhạc phường, âm thầm cười lạnh, ở đây cho dù có ca múa hay hơn nữa, thì có mấy người hiểu được mà thưởng thức?

Truyện Chữ Hay