Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

chương 361: phò mã

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nếu Vệ Lam đang ở tướng phủ, vậy thì y chẳng cần Long Huyền gật đầu cũng có thể gặp Vệ Lam, nghĩ đến đây, La Duy liền hận không thể đến thượng đô trong chớp mắt. Còn ba ngày mới đến thượng đô, đoàn người bị La Duy thúc giục, nên chỉ hai ngày đã đến nơi.

Tạ Ngữ định khuyên La Duy đừng vội vã như vậy, nhưng La Duy nóng lòng muốn gặp Vệ Lam, giờ phút này y có chịu nghe ai khuyên bảo đâu cơ chứ.

Xe ngựa đi trên đường phố thượng đô, La Duy thỉnh thoảng lại nghiêng đầu ra bên ngoài nhìn, y không nhìn quang cảnh phố xá thượng đô đã bao năm không thấy, mà chỉ muốn biết còn cách tướng phủ bao xa.

“Hay là về cung trước đi.” Tạ Ngữ trong xe đứng ngồi không yên, nhưng không dám để La Duy nhận ra sự nôn nóng của mình, lại một lần nữa nói với La Duy đang vươn đầu ra cửa sổ:“Ngươi vừa trở về đã tới ngay tướng phủ, sẽ không có lợi cho tướng gia.”

“Chẳng lẽ vì thế mà Long Huyền có thể trị tội đệ?” La Duy thờ ơ.

“Sao ngươi lại dám gọi thẳng tên hoàng thượng?” Tạ Ngữ nói.

“Vâng, là bệ hạ, đệ nhớ rồi.” La Duy nói:“Đệ về tướng phủ trước, sau đó về cung gặp bệ hạ, như vậy đã được chưa?”

“Vân Khởi!” Thấy La Duy cố ý muốn tới tướng phủ, Tạ Ngữ thật sự nóng nảy, kéo La Duy:“Thời gian này ngươi không được phép tùy tiện, về cung đi, gặp bệ hạ rồi mới về phủ, như vậy sẽ không ai có thể bới ra lỗi của ngươi.”

“Sao trên đường lại có nhiều người thế?” La Duy hỏi Tạ Ngữ:“Bọn họ đang làm gì vậy?”

Tạ Ngữ không dám nói thẳng, kéo La Duy rời khỏi cửa xe, cười nói:“Ban ngày ban mặt, trên đường ngày nào chả nhiều người như thế? Ngươi nghe ta, về cung trước nhé.”

“Huynh làm sao vậy?” La Duy nhìn ra nụ cười miễn cưỡng trên môi Tạ Ngữ, sắc mặt liền trầm xuống:“Là Long Huyền không cho đệ về tướng phủ?”

Tạ Ngữ vội đáp:“Điều này sao có thể?”

“Vậy thì vì cái gì đệ lại không được về tướng phủ trước? Sắp về đến cửa nhà rồi…” La Duy nói:“Hay là huynh còn có chuyện gì giấu đệ? Không phải huynh đã nói Vệ Lam và mọi người đều rất ổn hay sao?”

“Mọi người đều khỏe.” Tạ Ngữ nói:“Ngươi đừng nghĩ nhiều.”

La Duy chợt hoài nghi, đang định hỏi lại Tạ Ngữ thì chợt tiếng nhạc đón dâu và tiếng cười nói vui vẻ của mọi người vang lên.“Hôm nay ở đây có đám cưới?” La Duy hỏi Tạ Ngữ:“Hôm nay là ngày tốt để kết hôn sao?”

Tạ Ngữ biết không thể gạt được y nữa, kỳ thật hắn cũng biết không thể giấu La Duy cả đời.

“Sao trông huynh lại như sắp khóc thế?” La Duy nhìn dáng vẻ Tạ Ngữ, kỳ quái hỏi.

“Hôm nay là…” Lời Tạ Ngữ chực ra khỏi miệng, nhưng lại chẳng thể thành lời.

Đúng lúc này, La Duy nghe thấy ngoài xe có tiếng người hô,“Phò mã tới.”

“Phò mã?” La Duy nhìn Tạ Ngữ:“Vị công chúa nào gả đi vậy? Triều ta còn có công chúa chưa gả hay sao?” Y nhớ rõ trong triều chỉ có một vị công chúa nhỏ nhất – Khánh Nguyên công chúa – đã bị Long Huyền gả đến Đông Thương, bây giờ lại có công chúa nào nữa chứ? Cho dù Long Huyền có con gái, thì cũng hẳn là chưa đến lúc gả chồng.

Trước khi Tạ Ngữ gặp La Duy, hắn luôn nghĩ phải nói với La Duy như thế nào, thế nhưng khi La Duy hỏi đến, những lời hẵn chuẩn bị sẵn trong đầu lại không cách nào thốt ra.

La Duy thấy Tạ Ngữ lặng im không nói, vẻ mặt khổ sở không nói nên lời, La Duy quyết định tự xuống xe xem sao.

“Vân Khởi!” Thấy La Duy xuống xe, Tạ Ngữ vội vàng chặn lại, nhưng hắn chỉ kịp bắt được góc tay áo La Duy.

La Duy nhảy xuống xe, nói chuyện với Tạ Ngữ một lát, y đã đến trước cửa Tướng phủ. Chỉ là sau khi nhìn thoáng qua cánh cửa lớn quen thuộc, La Duy liền sững sờ đứng lặng. Vì sao trên cánh cửa lại treo lụa đỏ, trên mặt đất cũng trải thảm đỏ tươi, ngay cả trên hai con sư tử đá trước cổng cũng được bọc vải đỏ vui mừng? Trong nhà có chuyện vui?

“Phò mã đến!” Một đám trẻ chạy vụt qua bên người, miệng reo phò mã đến.

Tiếng nhạc đón dâu ngày càng gần, trong lòng La Duy chợt có dự cảm không hay, y xoay người nhìn lại.

“Vân Khởi!” Tạ Ngữ nhảy xuống xe, nhanh tay đỡ La Duy.

La Duy sững sờ nhìn tân lang mặc hỉ phục, cưỡi ngựa trắng vó đen, hai bên phố thỉnh thoảng lại có người tung hoa giấy đỏ lên người hắn, đám trẻ tranh thủ cướp kẹo mừng dưới đất, dường như ai cũng đều rất vui. Nhưng La Duy lại chỉ thấy mê muội, vì sao người ngồi trên lưng ngựa lại là Vệ Lam? La Duy sợ bản thân nhìn lầm, y nhìn thật lâu, nhìn đến tận khi hắn cưỡi ngựa lướt qua bên người, nhìn đến tận khi kiệu hoa lắc lư chậm rãi đi qua.

Trước cửa tướng phủ rền vang tiếng pháo, người chủ trì hôn lễ nói cái gì đó, vì thế đám người bất chợt cười thật to.

“Lam?” Dường như La Duy bị tiếng pháo vang đánh thức, y gọi tên Vệ Lam, định chạy về phía trước.

“Vân Khởi, lúc này ngươi không thể đi lên!” Tạ Ngữ ôm chặt lấy La Duy từ phía sau,“Không thể qua đó được!”

“Không thể nào!” La Duy muốn hét lên, sao Vệ Lam lại kết hôn?

Tạ Ngữ che kín miệng La Duy,“Không được kêu, Vân Khởi, coi như là vì Vệ Lam, lúc này ngươi đừng qua đó, coi như là vì Vệ Lam có được không?”

La Duy nhìn Vệ Lam nhẹ nhàng vén tấm vải trước kiệu hoa, cầm lụa đỏ, dắt tân nương một thân hỉ phục hoa lệ bước ra khỏi kiệu. Người chung quanh lúc này đều vỗ tay, La Duy nhìn thấy Vệ Lam cũng đang cười, nụ cười ấy dịu dàng như nước, hệt như nụ cười hắn vẫn dành cho y.

Tạ Ngữ liều mạng giữ chặt La Duy, hắn biết La Duy đang giãy dụa trong lòng hắn, nhưng Tạ Ngữ cũng biết lúc này hắn không thể buông tay, bởi vì dù cho có để La Duy bước tới, dù cho y có giáp mặt hỏi Vệ Lam, thì lúc này Vệ Lam cũng không trả lời được câu hỏi của y. Tạ Ngữ là một thư sinh, La Duy lại liều mạng giãy dụa, hắn bắt đầu không chống đỡ nổi, đành phải không ngừng cầu xin La Duy:“Vân Khởi, coi như là vì Lam có được không? Không vì ai khác cả, là vì Lam, ngươi hãy cố chịu đựng một chút, cố chịu đựng một chút!”

“Đưa nó đi!” Một bàn tay vươn tới.

Tạ Ngữ quay đầu, là La Tắc.

“Vũ Hiên?”

“Chúng ta phải trông chừng nó.” Trong mắt La Tắc đều là tơ máu, không biết đã mấy ngày chưa ngủ, hắn đón lấy La Duy từ tay Tạ Ngữ, ngay lúc y muốn gào to lên, La Tắc đã che kín miệng y.

La Duy nhìn La Tắc liều mạng lắc đầu, y đang nằm mơ sao? Sao lại nhìn thấy Vệ Lam rước dâu? Hỉ đường ấy là của Vệ Lam sao? Y muốn hỏi cho thật rõ, vì cái gì ai cũng cản y?! Là những người này điên rồi, hay chính y đã phát điên?

“Tiểu Duy!” La Tắc khẽ gọi La Duy.

La Duy nhìn thấy Vệ Lam dắt tân nương của hắn vào tướng phủ, càng thêm liều mạng chống đối La Tắc.

La Tắc che miệng La Duy, dùng một tay còn lại giữ chặt y, ngay lúc ánh mắt mọi người bị công chúa hấp dẫn, La Tắc và Tạ Ngữ cùng ôm La Duy len lỏi qua đám người, từ cửa hông đi vào Tướng phủ.

Bàn tay che miệng La Duy của La Tắc đã ướt đẫm, La Duy khóc nấc lên, ánh mắt cầu xin nhìn La Tắc. La Tắc nhớ lại lời cha dặn dò, kiên quyết đưa La Duy ra sân sau trong phủ.

Truyện Chữ Hay