Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

chương 356: nô tài

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Người đã đi rồi, ngươi xin lỗi cái gì nữa?” La Duy cất bước lên thềm, kẻ đưa cho Vệ lão hán thuốc mê chính là Phúc Vận, nô tài này thật sự đáng chết.“Chủ tử ngươi nuôi chó cũng dạy ra thứ chỉ biết cắn người, nhưng hắn lại không biết rằng đừng nên thả chó ra để nó cắn người bừa bãi!” Khi mắng Phúc Vận, La Duy nói lưu loát lạ kỳ, cứ như vết thương ở lưỡi y đã lành hẳn.

Phúc Vận cúi đầu nghe mắng, không dám cãi lại.

La Duy vớ bừa một cái đĩa trên khay tiểu thái giám bưng bên cạnh, ném xuống chân Phúc Vận.

Tất cả mọi người nhìn cái đĩa vỡ toang dưới chân gã.

“Ngươi quỳ xuống.” La Duy nói.

Phúc Vận ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt âm lãnh của La Duy, Phúc Vận không hề nói lời cầu xin tha thứ nào đã quỳ trên mảnh vỡ. Hồi còn là tiểu thái giám gã cũng đã chịu hình phạt này, không ngờ đến khi làm tổng quản thái giám trong cung vẫn phải nếm lại mùi vị ấy.

La Duy lạnh lùng nhìn Phúc Vận, y không muốn nô tài này được chết tử tế, nếu như y không được sống yên ổn thì kẻ này cũng đừng hòng.

Thái y đứng ở một bên, nhìn Long Huyền, rồi lại nhìn Cẩm vương gia, đúng là chuyện khiến con người ta phát điên.

“Chúng ta vào thôi.” Lát sau, La Duy đổi sắc mặt nói với thái y.

“Vâng.” Thái y vội vàng lên tiếng, sợ rằng nếu chỉ chậm một khắc thôi, thì kết cục của mình cũng hệt như Phúc Vận.

Chuyện Phúc Vận bị La Duy phạt quỳ gối trong sân không lâu sau đã được tiểu thái giám báo lên Long Huyền.

“Gã làm chuyện gì khiến Cẩm vương giận thế?” Long Huyền hỏi.

Tiểu thái giám tới báo tin nói: “Hôm nay Phúc công công có lỡ miệng vài câu với khách của Cẩm vương ạ.”

“Khách nào?”

“Hồi bẩm bệ hạ, chính là Vệ lão nhân.”

Long Huyền cười, lẩm bẩm: “Biết nổi giận với nô tài, xem ra y khá lên nhiều rồi.”

Bọn thái giám nghe Long Huyền nói vậy, biết Phúc tổng quản lần này thảm rồi, sự chân thành của chủ tử mang đến tận tay Cẩm vương gia, lại trở thành đồ vật để vương gia xả giận.

“Theo hầu y.” Long Huyền nói với tiểu thái giám: “Ngươi về hầu hạ vương gia cẩn thận, từ nay mạng sống của các ngươi đều nằm trên tay y.”

Tiểu thái giám lĩnh mệnh, chạy như bay trở về.

“Thế nào?” Thái giám canh cửa vội hỏi.

Tiểu thái giám lắc đầu, ý nói bệ hạ mặc kệ.

Trong viện, Phúc Vận đã sắp không quỳ nổi, mảnh sứ vỡ cắm sâu vào da thịt gã, mãu đã thấm ướt áo quần.

Tiểu thái giám đi tới trước mặt Phúc Vận, đau khổ lắc lắc đầu với gã.

Phúc Vận miễn cưỡng cười, gã cũng không hy vọng rằng chủ tử sẽ vì mình mà khiến La Duy mất hứng.

Thái y bôi thuốc cho La Duy xong, lại ngồi với y một lát, sau đó ra khỏi phòng nhìn thấy Phúc Vận, vội cúi thấp đầu, chạy càng xa gã càng tốt. Chuyện không lo được thì không xen vào, thái y chạy ra khỏi cửa, nghĩ có khi phải kiếm thuốc làm tan máu đọng. Lần này có lẽ Phúc tổng quản sẽ không đi lại được vài ngày.

La Duy ngồi ở trong phòng, trước mặt y bày một bàn cờ, y siết trong tay một quân cờ thật lâu nhưng vẫn chưa đặt xuống. La Duy còn bận suy nghĩ xem nên làm sao bây giờ? Vệ Lam đang ở trong tay Long Huyền, y có muốn cũng không làm gì được. Mặc cho Long Huyền sắp đặt, La Duy tuyệt không nguyện ý, có cách nào để y trốn thoát khỏi bàn tay Long Huyền, nhưng vẫn đưa Vệ Lam theo được không?

“Vương gia, đến giờ dùng bữa ạ.” Ngoài cửa có tiểu thái giám cao giọng bẩm.

“Bây giờ ta không đói bụng, chờ một lát nữa đã.“La Duy nói.

Tiểu thái giám quay người lại, nhìn Long Huyền đứng ở nơi đó, không dám thở mạnh. Trong lòng liều mạng lặp đi lặp lại, là vương gia không muốn ăn, không phải mình hầu hạ không tận tâm.

Long Huyền phất tay để tiểu thái giám lui xuống, rồi tự đi tới ô cửa sổ chỗ La Duy đang ngồi. Trong phòng tối quá, nhưng y lại không biết bật đèn lên, Long Huyền khẽ chau mày.

Quân cờ trong tay La Duy rốt cục cũng dừng ở trung tâm bàn cờ, lần này họ về thượng đô phải đi ngang qua chỗ Trữ Phi trú binh, mình có nên tới gặp Trữ Phi một lần không? Đặt quân cờ xuống, sau đó La Duy đánh cờ thật nhanh, y vừa tự đánh cờ với mình vừa nghĩ cách thoát khỏi Long Huyền.

Sau khi gặp Trữ Phi thì sao? Khởi binh? Cứ cho là Trữ Phi sẽ làm thế, nhưng cha và nương đều còn ở thượng đô, Long Tường lại trấn giữ thượng đô, Thường Lăng cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Lúc này hẳn là Vệ Lam đang ở trên đường đến thượng đô, có nên để Trữ Phi cứu Vệ Lam? Cũng không được, hiện tại y không có cách nào liên lạc vớiTrữ Phi, mà Trữ Phi lại đang là quan to một phương, ai biết y lúc này có thay đổi, trở nên trung thành với Long Huyền hay không? Không thể mạo hiểm, sẽ hại đến tính mạng Vệ Lam.

Đi tìm Kỳ Lân sơn trang? Cũng không được, đã lâu không liên hệ, hiện tại chủ nhân Kỳ Lân sơn trang không phải Lạc Thính Triều, con đường này không thông rồi. Chỉ có thể trông cậy vào chính Vệ Lam thôi. Nhưng chuyện này không thể xảy ra, Long Huyền biết bản lĩnh của Vệ Lam, không có khả năng hắn sẽ để Vệ Lam thanh tỉnh mà trở về thượng đô. Đại ca và nhị ca đều ở xa, nước ở xa không cứu được lửa gần. Hơn nữa Long Huyền cũng sẽ không thể thông báo chuyện La Duy còn sống trước khi về đến thượng đô, căn bản không thể mong rằng sẽ có ai đó chủ động đến cứu.

Bàn cờ bày đầy những quân cờ đen trắng, tất cả những khả năng La Duy nghĩ ra nều bị chính y phủ định, cho đến khi y nhìn lại, quân cờ trắng cầm trên tay đã không còn chỗ đặt xuống. Bàn cờ này cũng giống hệt tình cảnh của y, cùng đường. Không nén nổi buồn bực trong lòng, La Duy ném quân cờ trắng trong tay xuống đất, rồi hất văng cả bàn cờ.

Long Huyền nhìn La Duy hất văng bàn cờ, không nhịn được mà định bước vào trong. Nhưng vừa cất bước, hắn lại nhớ đã từng đồng ý với La Duy rằng họ sẽ không gặp nhau, Long Huyền lại thu chân về.

La Duy hất đổ cả bàn trà, lúc này y nhìn cái gì cũng không thuận mắt, giá như tất cả biến hết đi.

“Vương gia, ngài làm sao vậy?” Bọn thái giám luôn túc trực ngoài cửa nghe thấy tiếng động, vội vã chạy vào.

“Cút!” Thấy cửa phòng sắp bị đẩy ra, La Duy quát.

Bọn thái giám không dám nhúc nhích nữa.

La Duy hét lên, vết thương trên lưỡi tê rần, sau đó ngực như bị ai đấm mạnh, trước mắt y tối sầm.

Long Huyền đứng ngoài cửa sổ nhìn thấy La Duy ôm ngực, thân mình lung lay sắp ngã,“La Duy?” Long Huyền vội kêu to, vọt qua cửa sổ vào phòng.

Truyện Chữ Hay