Thành Tuyên Châu hiện đã khôi phục như bình thường, để người tùy ý ra vào, trên đường cũng dán mấy công văn có ấn của quan phủ, cho phép cửa hàng mở cửa buôn bán, tất cả mọi việc trở về như cũ. Nhưng chẳng ai dám ra ngoài, chỉ cần kẻ ở lại trong căn nhà lớn của Hương Dũng chưa đi, thì trong lòng mọi người vẫn luôn lo sợ.
Vệ lão hán chưa từng gian nan như những ngày qua, ông định tới căn nhà lớn kia hỏi thăm một chút về tình hình hai ca nhi, nhưng ông không có dũng khí để dừng lại trước cửa.
Hôm nay Vệ lão hán lại đứng trước cửa, đi qua đi lại mấy lần, nhưng vẫn không dám dừng lại.
Một tiểu thái giám chạy ra khỏi cửa, lập tức chạy về phía Vệ lão hán.
Vệ lão hán theo bản năng định chạy trốn.
“Lão nhân gia!” Tiểu thái giám thấy Vệ lão hán định chạy, vội la lên: “Ngài chờ một chút, vương gia muốn gặp ngài.”
Vệ lão hán nghe nói thế thì chạy thật. Vương gia? Ông làm gì quen vương gia nào? Vương gia này… đừng nói chính là kẻ điên giết người mấy hôm trước chứ?
“Phó ca nhi muốn gặp ngài!” Tiểu thái giám thấy Vệ lão hán chạy vắt chân lên cổ, vội nói với theo.
Ba chữ “Phó ca nhi” khiến Vệ lão hán dừng chân.
Tiểu thái giám chạy tới trước mặt Vệ lão hán: “Ngài theo con vào trong nào.”
“Phó ca nhi muốn gặp ta?” Vệ lão hán hỏi: “Ngươi không gạt ta chứ?”
“Con lừa một ông già làm cái gì?” Tiểu thái giám nói: “Ngài mau vào với con.”
“Thế Nam ca nhi đâu?” Vệ lão hán đi theo tiểu thái giám hỏi.
“Con chỉ là một nô tài.” Tiểu thái giám nói: “Có chuyện gì thì ngài cứ hỏi chủ tử con.”
Câu này khiến Vệ lão hán lại không dám đi tiếp: “Phó ca nhi là chủ tử của ngươi?”
“Ngài cứ vào là biết.” Tiểu thái giám giữ Vệ lão hán, sợ lão nhân này sẽ lại chạy mất.
Vệ lão hán nhìn thị vệ canh cửa, mấy người này cứ như không thấy ông vậy.
“Mời vào, lão nhân gia.” Tiểu thái giám đẩy Vệ lão hán vào trong.
Vệ lão hán cố giữ bình tĩnh, cùng tiểu thái giám bước vào cửa lớn, mặc kệ cái gì vương gia hay không vương gia, có thể để ông gặp Phó ca nhi một chút là được rồi. Vệ lão hán cả đời chưa từng làm gì có lỗi với ai, vậy mà hai ca nhi này lại phải chịu nghiệt của ông, bây giờ ông có thể đến trước mặt Phó ca nhi, đền cái mạng già này, coi như là trả nợ.
Tiểu thái giám đưa Vệ lão hán tới một tiểu viện khóa cửa.
“Lão nhân gia tới rồi!” Phúc Vận đứng ở cửa chờ Vệ lão hán đến.
Vệ lão hán nhìn thấy Phúc Vận, định liều mạng với Phúc Vận, cẩu nô tài này chắc chắn không phải người tốt!
Phúc Vận đi tới bên cạnh Vệ lão hán, phất tay để tiểu thái giám lui xuống, rồi nói với Vệ lão hán: “Lát nữa nếu vương gia hỏi ngươi cái gì, thì hãy kể lại với ta. Lão nhân gia, vương gia chúng ta thân mình không tốt, ngươi đừng để y bệnh nặng thêm, cho dù tính mạng cả nhà ngươi cũng không đền nổi đâu.”
Vệ lão hán vừa thấy Phúc Vận lại lấy tính mạng người nhà ra uy hiếp mình, nổi nóng mắng Phúc Vận: “Ngươi đã nói như vậy thì thà không gặp còn hơn, tiểu lão nhân tuyệt đối không muốn gặp vương gia khỉ gió gì của nhà ngươi cả.”
“Lão già này…” Phúc Vận thấy Vệ lão hán như vậy, cũng nóng nảy, vươn tay che miệng Vệ lão hán.
“Phúc tổng quản.” Một thái giám chạy từ bên trong ra, đứng trước mặt Phúc Vận nói: “Vương gia gọi lão nhân gia vào nói chuyện.”
Phúc Vận thấy cổ họng lão nhân này làm La Duy kinh động, chỉ đành trừng mắt nhìn Vệ lão hán, rồi để Vệ lão hán vào gặp La Duy.
Vệ lão hán cùng thái giám bước vào, thấy trong viện này không có người, liền hỏi tiểu thái giảm: “Vương gia nhà ngươi đâu?”
“Ngài nghĩ là vương gia phải đứng tận đây tiếp ngài sao?” Thái giám nhìn Vệ lão hán bật cười: “Ngài theo con vào phòng đi.”
“Không phải Phó ca nhi muốn gặp ta sao?” Vệ lão hán hỏi.
Thái giám đẩy cánh cửa đóng chặt ra, nhỏ giọng nói với Vệ lão hán: “Ngài theo con vào, vương gia đang chờ đấy.”
Vệ lão hán cùng thái giám vào gian giữa, ánh sáng trong phòng u ám, khiến Vệ lão hán mói từ ngoài vào chưa kịp quen ngay.
“Vương gia, Vệ đại gia tới ạ.” Vào phòng rồi, thái giám liền không quản Vệ lão hán nữa, bước nhanh đi đến trước mặt La Duy bẩm.
La Duy phất tay.
Thái giám vội lui xuống.
Vệ lão hán không nhìn thấy mặt vị vương gia kia, nhưng cảm thấy vóc người thật quen.
La Duy xoay người lại, nhìn Vệ lão hán cười: “Đại gia.”
“Ngươi!” Nhìn thấy mặt La Duy, Vệ lão hán ngẩn người, vội bước đến trước mặt La Duy, cả kinh nói: “Ngươi… không phải ngươi là Phó ca nhi sao?”
La Duy cười kéo Vệ lão hán ngồi xuống bên cạnh: “Là con đây.”
“Ngươi là vương gia?” Vệ lão hán không biết thân phận La Duy, nhìn y từ đầu đến chân, vẫn là người đó mà, chỉ là mặc vào một thân cẩm y hoa phục, nên dù có chạm mặt nhau trên đường ông cũng không dám nhận người quen.
“Đại gia.”
“Sao ngươi lại nói như vậy?” Nghe La Duy nhấn rõ từng chữ quái dị, Vệ lão hán không đợi La Duy nói tiếp đã vội hỏi.
“Lưỡi con… bị thương.” La Duy nói, nhìn Vệ lão hán lắc lắc đầu, ý bảo Vệ lão hán hãy nghe y nói.
“Phó ca nhi ngươi nói đi.” Vệ lão hán vội lên tiếng: “Ta nghe đây.”
“Vệ Lam…” La Duy hỏi Vệ lão hán: “Vệ Lam ngày ấy… ngày ấy sau khi đi theo người… xảy ra… chuyện gì?”
Vệ lão hán nghe La Duy hỏi câu này, liền hung hăng tự tát mình một cái.
La Duy vội vàng giữ chặt tay Vệ lão hán.
“Ta thật đáng chết!” Vệ lão hán hổ thẹn.
“Con biết… Vệ Lam không dễ… không dễ bị thương.” La Duy lại rất bình tĩnh nói với Vệ lão hán: “Là người cho hắn ăn mê dược?”
Vệ lão hán gật đầu.
“Kể cho con chuyện ngày đó đi.” La Duy yêu cầu Vệ lão hán.
Vệ lão hán kể hết chuyện trên đường về thành hôm ấy, ông cho Vệ lam uống thứ nước Long Huyền đưa như thế nào. Vệ Lam uống nước kia, chỉ uống mấy ngụm, không lâu sau đã có dấu hiệu hôn mê, Vệ lão hán vội vàng đánh xe, đem Vệ Lam đã hôn mê vào thành, giao vào tay Long Huyền, đổi lấy mạng sống của cả thành.
La Duy vẫn chờ Vệ lão hán nói xong, mới nghẹn ngào lên tiếng: “Lúc ấy… hắn chỉ hôn mê sao?”
“Chỉ ngất đi thôi.” Vệ lão hán vội nói: “Ta kiểm tra rồi, hơi thở ổn, miệng mũi cũng không chảy máu, thuốc kia hẳn là không hại đến tính mạng.”
“Long… người đêm đó…” La Duy nói: “Sau đó làm gì Lam ạ?”
“Hắn sai người đưa Nam ca nhi vào một căn phòng, sau đó ta không gặp Nam ca nhi nữa.”
“Vâng.” La Duy xoa xoa mắt, nói với Vệ lão hán: “Con biết rồi.”
“Phó ca nhi.” Vệ lão hán quỳ xuống trước mặt La Duy.
“Đại gia.” La Duy giữ tay Vệ lão hán, cười nhẹ, “Ngài không nợ chúng con cái gì cả, đừng… đừng nghĩ nhiều, là con và Lam làm phiền mọi người.”
“Phó ca nhi!” Vệ lão hán nghe La Duy nói vậy, càng cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa.
“Tính mạng cả thành…” La Duy hít một hơi: “Hai cái mạng đổi mạng cả thành, cũng coi như… cũng coi như đáng giá.”
Vệ lão hán rốt cục không cầm nổi nước mắt, giá như La Duy đánh ông, mắng ông thì ông còn cảm thấy dễ chịu hơn.
“Hai gian nhà gỗ kia…” La Duy đưa tay lau nước mắt cho Vệ lão hán: “Con… con và Lam… có lẽ rất lâu sẽ không trở về, có thể giúp… giúp chúng con giữ… đừng để người khác… người khác ở được không?”
“Phó ca nhi, ngươi và Nam ca nhi định đi đâu?” Vệ lão hán khóc hỏi.
La Duy lắc đầu, tỏ vẻ không thể nói.
“Phó ca nhi sao lại là vương gia?” Vệ lão hán lại hỏi.
“Đại gia, việc này ngài không cần phải biết.” La Duy nói: “Chỉ nhớ đừng tặng nhà của con và Lam… cho người khác.”
“Được!” Vệ lão hán gật đầu: “Ta nhất định sẽ giữ giùm các ngươi.”
“Đa tạ.” La Duy nhận được cái gật đầu của Vệ lão hán, mới buông lỏng tâm sự, nói một tiếng tạ ơn Vệ lão hán.