Mang theo thân thể lạnh cóng trở về phòng, La Duy nằm vào giường, rốt cuộc không ngủ được nữa. Rõ ràng tháng trước khi Vệ Lam vào thành trở về còn kể với y là mấy ông cụ trong thành vẫn đều khỏe cả, thế mà chỉ mới một tháng, lão tộc trưởng đã qua đời, thật đúng là nhân sinh vô thường.
La Duy nằm ở trên giường cảm thán nhân sinh, đột nhiên lại miên man nghĩ đến mình và Vệ Lam, nếu Vệ Lam ra đi trước y thì sao đây? Ý nghĩ này vừa đến, cơn buồn ngủ của y liền lập tức tan biến, nếu một ngày nào đó y không còn Vệ Lam thì sao đây? La Duy ngồi trên giường, thân mình lại bắt đầu rét run, y không dám nghĩ đến chuyện nếu bản thân không có Vệ Lam bên cạnh sẽ ra sao, liệu y còn có thể sống tiếp? Nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh, La Duy nghĩ, hay chăng mình nên ích kỷ một chút đi, nếu hai người không thể cùng chết, vậy thì y sẽ là người ra đi trước, nếu không y sẽ không sống nổi. So với Vệ Lam… La Duy vuốt ve gối của Vệ Lam, cười tự giễu, y vốn là một người ích kỷ, ngay cả đến chuyện này cũng không muốn chịu thiệt thòi.
Ngoài cửa sổ trời đã sáng, sân sau vang tiếng gà gáy, La Duy vặn vẹo thân mình trên giường một lúc, rồi cứ như vậy ngồi chờ đến tận hừng đông. Nghĩ rất nhanh sẽ có người tới đón mình vào thành, La Duy mặc quần áo xuống giường, vội vàng rửa mặt chải đầu, tùy tiện đun chút nước ấm để hấp lại bánh bao ăn sáng, sau đó ra sân sau cho gà mái ăn. Không biết tang lễ của Vệ thị làm mất bao lâu, La Duy lại quay về phòng ngủ, gói ghém một bô quần áo của Vệ Lam để mang theo trên đường.
Làm những việc cần làm xong, La Duy an vị chờ người đến, Vệ Lam và Vệ lão hán đều nói trời sáng sẽ có người đến đón y, nhưng La Duy chờ cả buổi sáng vẫn chẳng thấy ai. Nhìn mặt trời lên cao, người đến đón còn chưa tới, La Duy nóng lòng, đi đi lại lại từ trong phòng ra đến sân sau, rồi y chợt hốt hoảng, Vệ Lam không thể quên mất mình được, là trong thành xảy ra biến cố, nên người đến đón y mới không tới được đây? La Duy đứng trong sân chờ, nhưng mãi vẫn chẳng có ai, y rốt cuộc không chờ nổi nữa, hôm qua Vệ Lam vội vàng đi theo Vệ lão hán, con ngựa tên Hồng Tảo của hai người vẫn còn ở đây, La Duy quyết định sẽ tự cưỡi Hồng Tảo vào thành Tuyên Châu, chứ cứ phải chờ như vậy, y sẽ nóng ruột chết mất.
“Hồng Tảo!” La Duy đứng ở sân sau, gọi con ngựa tên Hồng Tảo Vệ Lam nuôi thả, nó đang uống nước bên dòng suối, tiện thể tự thưởng cho mình chút cỏ non. La Duy gọi vài tiếng, nghe thấy tiếng ngựa hí bên bờ suối, lại vội hô to: “Mau về đây, chúng ta phải ra ngoài.”
Ngay khi La Duy nhìn thấy bóng dáng Hồng Tảo, thì y lại nghe có tiếng ngựa hí vang trong rừng.
“Nhanh lên, Hồng Tảo!” La Duy vừa đón lấy dây cương Hồng Tảo, vừa chạy ra trước nhà, vừa chạy vừa nói: “Ta cứ tưởng mọi người không đến đón ta, là Lam…”
“La Duy.” Long Huyền tươi cười đứng trước mặt La Duy.
Nụ cười trên mặt La Duy hóa đá, ác mộng mấy tháng trước giờ đây đã trở thành hiện thực, Long Huyền đang ở trước mặt y.
Long Huyền chầm chậm bước đến, dường như sẽ không động chạm đến La Duy. Quần áo vải thô, trông giống hệt con nhà nông, y không nên có bộ dạng như thế, thé nhưng khi nhìn thấy La Duy, Long Huyền chỉ có thể cố làm trái tim hoảng loạn của mình bình tĩnh lại, La Duy đứng trước mặt hắn rõ ràng là một người còn sống.
La Duy nhìn Long Huyền từng bước đi tới, y nhìn thấy binh tướng phía sau Long Huyền, thấy hoạn quan Phúc Vận. Y tự cắn lưỡi mình, đau quá… đây không phải mơ, mà là thật.
Long Huyền đưa tay vuốt ve khuôn mặt La Duy, nhẹ giọng nói: “La Duy, ngươi khiến ta tìm vất vả biết bao nhiêu.”
Bị bàn tay Long Huyền chạm vào, La Duy như đỉa phải vôi, gạt phắt tay hắn ra rồi lui lại mấy bước, “Sao ngươi lại đến đây?!” Y cao giọng hỏi Long Huyền.
“La Duy, ta đã là Hoàng đế, thiên hạ giờ là của ta, ngươi nghĩ rằng ta không thể tìm được ngươi sao?” Long Huyền hỏi La Duy, giờ phút này sự sợ hãi trên khuôn mặt y làm hắn không thoải mái, “Có phải chỉ có Vệ Lam mới có thể khiến ngươi cười?” Long Huyền đột nhiên nhắc đến Vệ Lam.
La Duy vừa rồi còn thấy may mắn vì Vệ Lam không có ở nhà, sẽ không bị Long Huyền tìm thấy, nhưng sau khi nghe Long Huyền hỏi, tâm La Duy chợt lạnh. “Lam ở đâu? Ngươi làm gì hắn rồi?” La Duy nhìn thẳng vào mắt Long Huyền: “Người thành Tuyên Châu đều bị ngươi bắt hết?”
Long Huyền trơ mắt nhìn nỗi sợ hãi trên mặt La Duy biến thành vẻ mặt lạnh như băng.
“Ngươi giết Lam rồi?” La Duy thấy Long Huyền chỉ nhìn mình mà không đáp câu này, có lẽ khả năng xấu nhất đã xảy ra.
“Nếu Vệ Lam chết, thì ngươi sẽ làm gì đây? Chết cùng hắn sao?” Long Huyền nhìn dáng vẻ La Duy, khuôn mặt y cũng trở nên lạnh lùng, hắn đột nhiên hiểu được, Vệ Lam rốt cuộc quan trọng với La Duy đến nhường nào. Chỉ là một ảnh vệ Kỳ Lân thôi mà, sao la Duy lại có thể giao trái tim cho một người như thế?
Lúc này La Duy nhìn thấy phía sau Phúc Vận chính là chiếc xe ngựa Vệ Lam lên tối qua. La Duy cúi đầu, yên lặng lúi lại, Long Huyền giết người tất nhiên sẽ không nương tay, huống chi người này bây giờ còn là Hoàng đế. Hôm qua y vừa nghĩ nếu Vệ Lam đi trước thì y sẽ phải làm thế nào đây, không ngờ lại phải đối mặt nhanh như vậy.
Long Huyền chờ phản ứng của La Duy, hắn nghĩ, biết đâu y sẽ cầm dao xông lên giết hắn.
Lúc này Hồng Tảo chạy đến trước mặt La Duy, y khẽ xoa đầu Hồng Tảo, nhỏ giọng nói với con ngựa: “Đi đi, sau này phải cẩn thận đấy, đừng để ai bắt đi, làm một con ngựa tự do tự tại thì tốt hơn.”
“Ngươi luyến tiếc con ngựa này, thì cứ mang theo nó đi là được.” Long Huyền nói.
Hồng Tảo bị La Duy vỗ nhẹ một cái, dùng đầu cọ cọ bàn tay La Duy rồi mới chạy đi.
“Ta nói, ngươi có thể mang theo nó.”
“Lam thật sự bị ngươi giết?” La Duy đưa lưng về phía Long Huyền hỏi.
“Giết rồi, ta không muốn hắn sống thêm, tất nhiên là đã giết.”
“Ta đã ở đây, không màng thế sự, sao ngươi còn không buông tha cho ta?”
“Ngươi là La Duy, nơi này không phải nơi ngươi nên ở.”
“Vậy nơi nào là chỗ ta nên ở?” La Duy không biết vì cái gì, mà khi thực sự đối mặt với Long Huyền, sau một trận sợ hãi, lúc này y lại chẳng cảm thấy bất cứ điều gì, tựa như Vệ Lam không ở đây, trái tim y cũng trở nên chết lặng.
“Phụ hoàng đã hứa ban cho ngươi cả đời áo gấm.” Long Huyền nói: “Ta chẳng những có thể hứa cho người áo gấm một đời, mà còn có thể cho ngươi nhiều hơn nữa. La Duy, ta đã nắm được giang sơn trong tay, người U Yến La gia, một người ta cũng không động đến, chuyện ta đồng ý với ngươi, ta đã làm được rồi.”