Điện Trường Minh đổi chủ, giữa màn đêm, có vẻ còn tĩnh lặng hơn so với khi chủ nhân trước còn ở đó. Long Huyền nói, ban đêm trong hoàng cung người người đều buồn ngủ, đốt nhiều đèn như thế để cho ai xem? Từ đó về sau, ánh đèn trong hoàng cung Đại Chu vào ban đêm giảm một nửa so với thời Hưng Võ hoàng đế. Hoàng cung không hề có đèn đuốc sáng trưng, bóng tối càng dễ dàng nuốt chửng con người vào trong đó.
Long Huyền vừa tỉnh lại, giữa tẩm cung tầng tầng lầu các, phía xa kia, dường như có bóng người vụt lao qua.
“La Duy?!” Long Huyền hét to một tiếng, đuổi theo bóng người vừa lướt qua kia. Trong ánh đèn mờ nhạt, Long Huyền xốc từng tấm rèm che, gọi to cái tên La Duy.
“Bệ hạ!” Phúc Vận nghe tiếng Long Huyền kêu trong điện, vội đẩy cửa bước vào.
Long Huyền chân trần đứng trên mặt đất, nhìn thấy Phúc Vận đi đến, liền lớn tiếng nói:“Đốt đèn, đốt hết đèn ở điện này lên!”
“Nô tài tuân chỉ.” Phúc Vận vội mang theo mấy tiểu thái giám, đốt hết đèn ở điện Trường Minh lên.
Long Huyền lúc này đã dạo qua một vòng tẩm cung rộng lớn, nhưng nào có bóng dáng La Duy?
Phúc Vận phất tay ra hiệu để các tiểu thái giám lui xuống.
Long Huyền đứng phía trước cửa sổ, ánh trăng bàng bạc, bóng cây lắc lư, dường như có bóng người đứng đó.
“Bệ hạ?” Phúc Vận thật cẩn thận đi tới phía sau Long Huyền:“Vẫn còn lâu mới đến giờ lâm triều, ngài hãy nghỉ ngơi một lát đi ạ.”
Long Huyền đẩy mạnh cánh cửa, một cánh chim hoảng hốt bay lên.
“Bệ hạ, ban đêm gió lạnh.” Phúc Vận khuyên Long Huyền:“Ngài nên nghỉ một lát đi.”
“Ai cũng nói người ta sau khi chết, hồn sẽ tìm về báo oán.” Long Huyền vẫn đứng cửa sổ mở rộng, nói với Phúc Vận:“Vì cái gì La Duy không đến tìm trẫm? Y không hận trẫm sao?”
Phúc Vận vội quỳ trên mặt đất:“Bệ hạ, ngài là vạn thừa tôn sư, có long khí hộ thể, Cẩm vương gia kính ngài còn không kịp, sao y có thể có thù hận với ngài?”
“Y luôn luôn hận trẫm.” Long Huyền đứng bất động:“Người ta nói linh hồn sợ ánh sáng, ban ngày trẫm không có cách nào, nhưng buổi tối trong cung đã tắt nhiều đèn như vậy, vì sao y còn chưa đến?”
“Bệ hạ!” Long Huyền hai năm nay vẫn giữ chấp niệm về La Duy, Phúc Vận chẳng có cách nào, chỉ đành dập đầu trước Long Huyền:“Nô tài nghe nói con người sau khi chết sẽ đầu thai chuyển thế, vương gia đi lâu như vậy, có lẽ đã tái thế làm người, bệ hạ hãy bảo trọng long thể.”
Long Huyền thở dài, xoay người nhìn về phía Phúc Vận, trong ánh mắt mang theo tức giận,“Người chết ở Bắc Yến, rồi chuyển thế làm người, y còn có thể lại là người Đại Chu sao? Trẫm còn có thể gặp lại y sao? Tư Mã Thanh Sa đáng chết!”
Phúc Vận không biết phải khuyên can như thế nào, chỉ có thể không ngừng dập đầu trên mặt đất. Tựa như Liễu thị Thái Hậu vẫn mắng, La Duy là kẻ có chết cũng không để người khác được yên ổn, không biết Long Huyền còn bị người đã chết dày vò đến khi nào.
Long Huyền rời cửa sổ, ngồi vào long tháp, trên giường chăn đã lạnh, trái tim Long Huyền còn lạnh hơn.
Phúc Vận đóng cửa sổ lại.
“Ngươi ra ngoài đi.” Long Huyền đuổi Phúc Vận.
“Bệ hạ!”
“Cút!”
Phúc Vận chỉ có thể cút, Long Huyền nay càng ngày càng hỉ nộ vô thường, không ai dám trái ý hắn.
Tẩm cung chỉ còn lại một mình Long Huyền, hắn phí công nhìn quanh tẩm điện một lượt, ngoài hình bóng mờ nhạt của chính hắn in trên rèm che và mặt đất, thì cái gì cũng không có.
“La Duy…” Long Huyền ngã vào giường, che đi ánh mắt:“Ta chờ ngươi lâu như vậy, cho dù là ngươi tới tìm ta báo thù, thì cũng nên gặp ta một lần chứ, vì sao ngươi không đến?”
Ánh đèn tắt, một đêm qua đi, Long Huyền vẫn không đợi được người mình muốn gặp.
Cái gì cũng chưa ăn, Long Huyền liền lâm triều, nhìn các đại thần trong điện, đột nhiên lại thấy thật phiền. Hắn nhìn Tạ Ngữ đang tấu lên cái gì đó, chỉ là lúc này Long Huyền không thể nghe rõ ràng.
Tạ Ngữ nói hết lời, cúi đầu đợi Long Huyền, nhưng hồi lâu cũng không thấy hắn nói gì cả, ngẩng đầu lên nhìn về phía Long Huyền,“Bệ hạ, ý ngài như thế nào?”
“Trình tấu chương lên đi.” Long Huyền day day huyệt thái dương:“Trẫm sẽ quyết định sau.”
Tạ Ngữ lúc này đã là Tương phụ (phụ tá cho thừa tướng) của Đại Chu, tuy rằng là Tương phụ, nhưng quyền lực mà hắn được Long Huyền giao cho lại lớn hơn tả hữu thừa tướng Bình Chương triều. Nghe Long Huyền nói sẽ quyết định sau, Tạ Ngữ tỏ vẻ kỳ quái:“Bệ hạ, ngài đã ngự bút phê bình chú giải danh sách quan viên, còn phải cân nhắc lại sao? Thần đã phát danh sách xuống rồi.”
“Vậy không cần nữa.” Sắc mặt Long Huyền rất khó coi:“Phát xuống, làm vậy đi.”
“Ngài…” Tạ Ngữ hỏi Long Huyền:“Thân thể ngài không khỏe sao?”
Long Huyền nhìn các quần thần, nói:“Hôm qua trẫm nghỉ ngơi không đủ, các khanh không cần lo lắng, cứ tiếp tục đi, còn ai có gì cần tấu không?”
Long Huyền làm việc cẩn thận tỉ mỉ, các đại thần nghe Long Huyền lên tiếng, biết hắn sẽ không vì thân thể không khỏe mà bãi triều sớm, nên cả đám quan lớn nhỏ lại tiến lên báo cáo.
Long Huyền xốc lại tinh thần, đây là giang sơn mà hắn đã thật vất vả, hy sinh cả La Duy mới có được, có thể nào không nắm chắc trong tay? Nhớ tới La Duy, trong lòng lại đau xót, hai năm, người này đối với hắn mà nói, nhìn không thấy, nhưng bóng dáng cứ quẩn quanh trong lòng, nghĩ đến, trái tim lại nhói đau.
Bình Chương triều lâm triều, thời gian đều dài hơn so với bất cứ thiên tử nào của Đại Chu từ trước đến nay. Long Huyền để tâm đến mọi chuyện của giang sơn này, hận không thể biết rõ từng chuyện nhỏ nhặt trong từng ngõ ngách của Đại Chu. Buổi lâm triều hôm nay không dễ dàng gì mới kết thúc vào giữa trưa.
Các trọng thần cùng Long Huyền đến điện Trường Minh nghị sự, thuận tiện ở lại điện Trường Minh dùng bữa.
“La Tướng thân thể có khỏe không?” Long Huyền đột nhiên hỏi Tạ Ngữ đi bên cạnh:“Đã lâu rồi trẫm không gặp ông ấy.”
Tạ Ngữ vội đáp:“Sức khỏe lão sư không tệ lắm, hôm qua còn nói muốn sửa lại cả vườn hoa trong phủ.”
“Có thể vào cung gặp trẫm không?” Long Huyền nói:“Trẫm còn có chút chuyện muốn thương lượng với ông ấy.”
“Thần tuân chỉ.” Tạ Ngữ đáp lời.
Chúng thần phía sau không ai lên tiếng. La Tri Thu xin từ chức trước khi tiên đế lâm chung, nhưng sau khi Long Huyền lên ngôi, vẫn không đồng ý cho La Tri Thu rời thượng đô về cố hương U Yến, nói rằng thượng đô có thái y, có thể dễ dàng tới phủ chăm sóc ông. Chúng thần ai cũng biết lời này chỉ là cái cớ, hai đứa con trai La gia còn cầm binh, La Tướng có lẽ chỉ là con tin trong tay Long Huyền. Có đại thần ngầm bất bình thay La Tri Thu, vất vả một đời vì Đại Chu, vậy mà nay phải hưởng tuổi già trong tướng phủ, có khác gì tù giam lỏng chứ? May mà Long Huyền chỉ không cho La Tri Thu ra khỏi phủ, còn những mặt khác đều đối xử tử tế, như vậy mới không có quá nhiều người bất mãn thay La Tri Thu.
Long Huyền cùng chúng thần bàn chuyện trong điện Trường Minh một lát, Phúc Vận đã mang bữa trưa lên.
“Các ngươi dùng bữa đi.” Long Huyền nói với đám người Tạ Ngữ.
Chúng thần cảm tạ hoàng ân, rồi bắt đầu dùng bữa.
“Bệ hạ.” Phúc Vận bước lên gắp thức ăn cho Long Huyền.
“Không cần.” Long Huyền chẳng muốn ăn chút nào, đứng lên bước về điện.
Chúng thần nhìn nhau, đều không biết bữa cơm này nên ăn hay không đây.
Phúc Vận đưa đoàn người Tạ Ngữ tới nơi, rồi vội vàng đuổi theo Long Huyền vào điện.
“Ăn đi.” Tạ Ngữ nói với mọi người, Long Huyền tâm tình không tốt, hắn đương nhiên nhìn ra được, nhưng Tạ Ngữ không muốn quan tâm quá nhiều về Long Huyền. Tạ Ngữ cũng có sự kiên trì của bản thân, nếu thực lòng không để ý, hắn sẽ không giả vờ quan tâm nổi, cũng không muốn giả vờ.
“Bệ hạ, hay là gọi thái y?” Trong điện, Phúc Vận lớn gan khuyên Long Huyền.
“Chuẩn bị ngựa.” Long Huyền mặc kệ Phúc Vận, ngồi im một lát rồi lệnh cho gã.
“Ngài muốn đi đâu ạ?” Phúc Vận hỏi.
“Tới chùa Hộ Quốc.” Long Huyền đứng dậy nói:“Trẫm muốn gặp Phất Y!”