Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

chương 307: cẩm vương đã chết

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đã có thể nhìn thấy cửa cung, bên người không ngừng có tiếng bước chân binh tướng chạy qua, thanh âm hỗn tạp, Sở thái y bị những tiếng động này làm đau đầu nhức óc.

“Lại là chỗ nào cháy nữa?!” Ngay khi Sở thái y muốn ra khỏi cửa cung, lão lại nghe các binh sĩ kêu lên.

Sở thái y quay đầu nhìn về phía vệt khói đen ngút trời, không đứng vững nổi, tay phải vịn vách tường mới không ngã xuống đất, đó là hướng điện Ngưng Lộ.

“Sở đại nhân.” Thái giám tổng quản điện Thái Hậu cùng vài tiểu thái giám đi đến trước mặt Sở thái y:“Thái Hậu nương nương gọi ngài đi một chuyến.”

“Ta…” Sở thái y chạy ra phía ngoài cung, nếu đi gặp Thái Hậu thì có lẽ mình cũng sẽ như lão Vương thái giám, không thể sống tiếp.

Thái giám tổng quản nhìn xung quanh.

Vài tiểu thái giám đi lên, giữ chặt Sở thái y.

“Đại nhân cũng là người thông minh.” Thái giám tổng quản đi đến trước mặt Sở thái y, thì thầm:“Làm loạn ở trong này, ta không thể cam đoan rằng tính mạng ngài sẽ không gặp nguy hiểm đâu.”

Sở thái y bất động.

“Đi.” Thái giám tổng quản nói.

Mấy tiểu thái giám vây Sở thái y lại ở giữa, đi về phía điện Thái Hậu.

“Cháy thì phải mau chóng cứu hoả.” Thái giám tổng quản lại nói với binh tướng chung quanh:“Quanh quẩn ở đây thì có ích lợi gì?”

Tướng quân canh giữ cửa cung làm bộ không nghe thấy lời thái giám nói, “chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng” chính là như vậy, một hoạn nô cái gì cũng không biết, chỉ giỏi gọi bậy. Bọn họ đi cứu hoả thì cửa cung bỏ cho ai? Trông cậy vào đám thái giám bất nam bất nữ canh gác chắc? “Tử hoạn cẩu!” (Đồ hoạn quan chó chết!) Tướng quân thầm rủa.

Sở thái y bị áp giải đến điện Thái Hậu, không dám nhìn Thái Hậu mà quỳ trên mặt đất.

“Sao chổi ở điện Ngưng Lộ kia coi như không còn nữa.” Thái Hậu nói với Sở thái y:“Ngươi cũng nhìn thấy thi thể sao chổi kia, ai gia không nói sai chứ?”

“Vâng.” Sở thái y vội đáp:“Hạ quan thấy điện Ngưng Lộ toàn là thi thể.”

“Ai gia nói là thi thể La Duy, không phải thi thể khác trong điện.”

Sở thái y quỳ trên mặt đất, không biết phải đáp lời Thái Hậu như thế nào.

“Ngươi là người vẫn theo bên cạnh bệ hạ.” Thái Hậu nói:“Tự ngươi ngẫm lại xem, từ sau khi bệ hạ gặp La Duy, nó vẫn còn là nó trước đây ư? Ai gia cảm thấy như ông trời đổi một đứa con khác cho mình vậy.”

Sở thái y dập đầu trước Thái Hậu:“Thái Hậu nương nương, người cũng biết bệ hạ đối với Cẩm vương Duy dụng tâm rất nặng, nếu Cẩm vương không còn nữa, hạ quan sợ bệ hạ sẽ chịu không nổi.”

Thái Hậu cười lạnh hai tiếng:“Trên đời này ai rời ai mà không sống được? Nếu chỉ vì một nam tử mà muốn chết muốn sống, thì nó không xứng đáng làm Hoàng đế!”

Lời Thái Hậu, khiến cả điện im lặng đến nỗi nghe được cả tiếng kim rơi.

“Sở đại nhân.” Thái Hậu hỏi Sở thái y:“Ngươi sẽ nói với bệ hạ như thế nào?”

Sở thái y do dự.

“Sở đại nhân.” Lần này là hoàng hậu mở miệng:“Ngươi muốn nhìn bệ hạ vì một La Duy mà hủy hoại bản thân sao?”

“Hoàng hậu.” Thái Hậu nói với hoàng hậu:“Ngươi để Sở thái y tự suy nghĩ cho kỹ, La Duy đã ở trong cung này hơn một năm, chuyện gì Sở thái y cũng đã nhìn tận mắt rồi. Ai gia đau lòng cho nhi tử, nhưng La Duy, ai gia cũng thấy y đáng thương.”

Sở thái y quỳ trên mặt đất, nhẩm lại tất cả mọi chuyện phát sinh giữa La Duy và vạ tuế gia trong gần hai năm nay.

Thái Hậu không nói lời nào nữa.

Ngoài điện truyền đến gõ mõ đổi canh, giờ mẹo, một đêm sẽ qua đi rất nhanh thôi.

“Thái Hậu nương nương.” Một tiểu thái giám vội chạy vào điện, quỳ trước Thái Hậu bẩm:“Bệ hạ hồi cung, trực tiếp tới điện Ngưng Lộ.”

“Sở thái y.” Thái Hậu phất tay để tiểu thái giám này lui ra ngoài, hỏi Sở thái y:“Ngươi nghĩ xong chưa?”

“Cẩm vương đã chết, thân táng biển lửa.” Sở thái y trả lời.

“Tốt lắm.” Thái Hậu vừa lòng, cùng hoàng hậu đứng dậy:“Ngươi cùng ai gia tới điện Ngưng Lộ, nói cho bệ hạ thảm cảnh ngươi nhìn thấy đi.”

Điện Ngưng Lộ là nơi thứ hai bốc cháy trong hoàng cung Bắc Yến đêm nay, khi Tư Mã Thanh Sa cưỡi ngựa chạy vội tới điện Ngưng Lộ, thì tòa cung điện vừa được hắn sửa sang này đã cháy đen, chỉ còn vương lại những vệt khói mịt mù. Tư Mã Thanh Sa lập tức ngã xuống trên mặt đất.

“Bệ hạ!” Phía sau vang lên tiếng kinh hô.

Tư Mã Thanh Sa lúc này cái gì cũng không để ý, đứng bật dậy, mặc những người bên cạnh khuyên can, xông vào điện Ngưng Lộ.

“Bệ hạ, ngài không thể vào!” Tiền công công bị Tư Mã Thanh Sa đạp ngã, nhưng vẫn túm chặt ống tay áo Tư Mã Thanh Sa.

“Cút!” Tư Mã Thanh Sa nhấc chân đạp cái nữa.

Tiền công công bị Tư Mã Thanh Sa đạp ngã, nhưng hai cánh tay lại sống chết ôm chặt chân Tư Mã Thanh Sa.

“Bệ hạ, ngài bình tĩnh một chút đi!” Tôn Ly cũng chắn trước mặt Tư Mã Thanh Sa:“Chỗ này lúc nào cũng có thể sập, đi vào không an toàn, ngài không thể xông vào chỗ nguy hiểm này!”

Tư Mã Thanh Sa chợt trợn to mắt.

Tôn Ly vội xoay người nhìn, chỉ nhìn thấy hai thị vệ nâng một nửa thi thể bị thiêu cháy ra.

Thi thể bị đưa ra càng ngày càng nhiều, Tư Mã Thanh Sa triệt để hoảng hốt, gào lên:“La Duy, La Duy, các ngươi có ai thấy Vân Khởi không?”

“Phòng cháy thành như vậy rồi, người còn có thể sống sao?” Đúng lúc Tư Mã Thanh Sa la to, ai cũng không khuyên được, thì Thái Hậu mang theo người đến.

“Mẫu hậu!” Tư Mã Thanh Sa nhìn thấy Thái Hậu, vội lớn tiếng hỏi:“Sao chỗ này của Vân Khởi lại cháy được?!”

“Sở đại nhân.” Thái Hậu gọi Sở thái y:“Ngươi kể lại cho bệ hạ nghe, xem ngươi nhìn thấy cái gì ở điện Ngưng Lộ.”

Sở thái y bước ra từ phía sau Thái Hậu.

“Ngươi nhìn thấy cái gì?!” Tư Mã Thanh Sa quát hỏi.

Sở thái y quỳ trước mặt Tư Mã Thanh Sa:“Bệ hạ nén bi thương, Cẩm vương gia đã đi rồi!”

“Ngươi nói cái gì?!” Nếu không có Tôn Ly đỡ phía sau, Tư Mã Thanh Sa đã ngã xuống rồi,“Ngươi nói La Duy chết rồi?!” Hắn gào lên với Sở thái y.

Sở thái y nói:“Khi thần đến điện Ngưng Lộ, thì người trong điện đã chết hết. Thần đi Ngự Thư Phòng tìm bệ hạ, nhưng khi đó bệ hạ đang ở cửa Nam tróc nã Mạc Hoàn Tang, nên khi thần đuổi tới cửa Nam, bệ hạ đã dẫn người ra khỏi cung truy đuổi Mạc Hoàn Tang rồi. Thần vốn định đuổi theo bệ hạ ra khỏi cung, nhưng điện Ngưng Lộ lúc này lại bốc cháy, thần không có cách nào, đành phải đi gặp Thái Hậu nương nương.”

Tư Mã Thanh Sa ngẩng đầu liếc nhìn mẫu hậu, xoay người bước vào điện Ngưng Lộ.

Thái Hậu nói với Tôn Ly và Tiền công công:“Không để bệ hạ tự vào xem, thì bệ hạ sẽ không chết tâm. Chúng ta cùng vào với bệ hạ là được.”

Mọi người vừa mới vào điện, đã nghe thấy tiếng khóc ai oán của Tư Mã Thanh Sa.

Sở thái y đứng trong đám người nhìn về phía Tư Mã Thanh Sa, liền thấy Tư Mã Thanh Sa quỳ trên mặt đất, trước mặt hắn là hai thi thể một lớn một nhỏ nằm cách nhau không xa, hoàn toàn biến dạng, đã không nhìn ra hình dáng ban đầu.

“Ngươi tới nhìn xem.” Thái Hậu lệnh cho Sở thái y.

Sở thái y đi lên, hai thi thể trước mặt, một cái vừa nhìn đã thấy là thi thể bé gái, còn một cái, Sở thái y nhìn kỹ, xương đùi chân trái đã gãy rời. Thái Hậu đã chỉ vào thi thể “La Duy” và “Yến Nhi”, Sở thái y chỉ đành quỳ xuống cạnh Tư Mã Thanh Sa nói:“Bệ hạ nén bi thương.”

“Mạc Hoàn Tang đúng là kẻ có thù tất báo.” Thái Hậu nói:“Bệ hạ, gã tự biết không trả thù ngươi được, nên mới tìm La Duy trả thù.”

Tư Mã Thanh Sa nhìn về phía Thái Hậu.

Thái Hậu nhìn Tư Mã Thanh Sa nói:“Trận chiến Thiên Thủy Nguyên, La Duy không phải là kẻ thù của Mạc Hoàn Tang sao? Đôi mắt của Tru Tà cũng mất đi ánh sáng trong tay y.”

Tư Mã Thanh Sa đột nhiên cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Truyện Chữ Hay