Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

chương 288: huynh đệ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhìn thấy thành Ô Sương một lần nữa, tâm tình La Khải vô cùng phức tạp. Nếu như biết sau khi đến thành sẽ xảy ra nhiều như vậy chuyện, biết La Duy sẽ phải đi làm con tin, thì La Khải sẽ chẳng bao giờ chiếm lấy cái thành Ô Sương này.

“Thế Nghi.” Thường Lăng đưa người ra ngoài thành nghênh đón, cách thật xa đã gọi La Khải.

La Khải cười nói với Thường Lăng:“Ngươi ra khỏi thành tiếp đón? Không có việc gì làm à?”

“Ta có thể không tới đón ngươi sao?” Thường Lăng cười:“Cho dù hôm nay ta cưới lão bà, mà biết La Thế Nghi đến đây, thì ta cũng phải ra đón ngươi trước!”

“Cút sang một bên đi!” La Khải cười mắng:“Chẳng phải ngươi đã có vài tiểu thiếp rồi hay sao? Còn muốn cưới thêm lão bà? Phải biết đủ chứ!”

“Thế Nghi.” Thường Lăng đột nhiên lại nghiêm túc:“Đại tẩu đang mang thai, ta có thể có ý nghĩ này, nhưng ngươi thì không thể.”

“Cút đi!” La Khải cười ha hả.

“Vào thành nào, đại nguyên soái của ta!” Thường Lăng cưỡi ngựa đi cùng La Khải, cười nói tiến vào thành Ô Sương.

La Khải nhìn Thường Lăng trò chuyện vui vẻ bên cạnh, cố đè ép tâm trạng cứng ngắc không vui vào sâu trong lòng.

Cho dù thành Ô Sương đã thay đổi chủ nhân, nhưng trong ngoài thành đều không có biến hóa gì lớn.

“Bây giờ chẳng còn ai làm loạn nữa.” Thường Lăng chỉ vào mấy cửa hàng và đám đông trên đường, nói với La Khải:“Ngươi xem, tất cả đều sống rất bình yên.”

Những người đi trên đường nhìn thấy đoàn người ngựa của La Khải và Thường Lăng, đều vội vàng dạt sang hai bên.

La Khải thấy trên đường bây giờ có nhiều cửa hàng hơn khi hắn mới chiếm được thành, gật đầu một cái, hỏi Thường Lăng:“Thiên Thủy Nguyên sao rồi?”

“Ngừng lại hết rồi.” Thường Lăng nói:“Triều đình không chi bạc xuống, ta không thể nuôi nổi nhiều người làm công như vậy. Ngươi cũng biết đấy, sửa đường sông, sửa đê, đều là những việc tốn rất nhiều sức lực, ta cũng không muốn bắt những người kia nhịn đói làm việc.”

“Tội nô thì sao?” La Khải hỏi:“Ngươi cũng để bọn họ nghỉ làm?”

“Đến nơi này làm nô, ngươi cho rằng có mấy ai sống được lâu?” Thường Lăng nhỏ giọng nói:“Hầu như chết hết rồi.”

La Khải thở dài, mấy chuyện thế này nghe thật thảm, nhưng hắn cũng chẳng có cách nào thay đổi được.“Chờ chiến sự ở Đông Nam chấm dứt, sẽ có người Di tới.” Hắn nói với Thường Lăng:“Đến lúc đó ngươi phải chú ý trông nom những người này.”

“Người Di đến đây?” Thường Lăng nhăn mặt:“Không sợ bọn họ trốn sang Bắc Yến chứ? Đám người ở thượng đô nghĩ cái gì không biết? Vẫn chê ta rảnh rỗi hay sao?”

“Ta thấy xây dựng đường sông này phải đánh đổi bằng mạng người.” La Khải nói:“Toàn bộ Đại Chu có bao nhiêu tội nô cho ngươi dùng đây?”

Thường Lăng buồn bực không lên tiếng hồi lâu, rồi mới chuyển chủ đề: “Chiến sự Đông Nam kết thúc chưa? Tiểu Duy… không phải… ý ta là Cẩm vương gia có thể về rồi chứ?”

“Không biết nữa.” La Khải nói:“Ngươi cũng ngóng trông nó trở về?”

“Sao ta có thể không ngóng trông nó trở về?” Thường Lăng trừng mắt:“Ở với Tư Mã Thanh Sa liệu có thể có kết quả tốt hay không? Ra bên ngoài, liệu có tốt hơn ở nhà? Tuy bây giờ ta phải gọi nó một tiếng Vương gia, nhưng ta vẫn coi Tiểu Duy là đệ đệ.”

“Đừng nói nữa.” La Khải khoát tay,“Là ta vô năng, trong nhà có hai người nắm binh quyền mà lại không bảo vệ được đứa nhỏ mày.”

“Xảy ra chuyện này, ngươi có cách gì được chứ?” Thường Lăng vội vàng khuyên La Khải:“ Bắc Yến truyền tin về, không thấy nói Tư Mã Thanh Sa bạc đãi Tiểu Duy, chờ chiến sự Đông Nam kết thúc, Tiểu Duy trở về, rồi hãy tính tiếp.”

“Mượn lời may mắn của ngươi…” La Khải miễn cưỡng cười, nói: “Chỉ hy vọng như thế.”

Hai người nói chuyện rôm rả, cứ thế đi tới phủ tướng quân ở thành Ô Sương.

“Không tồi chứ?” Sau khi xuống ngựa, Thường Lăng hỏi La Khải.

La Khải nhìn phủ tướng quân, tường cao sân rộng, ngói lợp mái nhà tầng tầng lớp lớp, nhìn qua không thể thấy điểm cuối cùng, trước cửa có hai bức tượng sư tử đá giương nanh múa vuốt, khí phái phi phàm,“Đây là soái phủ của Mạc Hoàn Tang trước kia?” La Khải hỏi Thường Lăng.

“Không phải.” Thường Lăng nói:“Soái phủ của Mạc Hoàn Tang không thể lớn bằng một nửa chỗ này.”

“Vậy đây là đâu?” La Khải không nghĩ ngày xưa mình đã nhìn thấy chỗ này ở thành Ô Sương.

“Là đất của Mạc gia.” Thường Lăng và La Khải bước vào phủ tướng quân, vừa đi vừa nói chuyện:“Hiện tại người Mạc tộc đã chết hết, ta tịch thu tòa nhà này.”

“Ngươi không sợ phong thuỷ nhà này khắc ngươi à?” La Khải hỏi:“Nhà của kẻ tuyệt hậu ngươi cũng dám ở?”

“Đã mời hòa thượng đến niệm kinh rồi.” Thường Lăng cười hì hì nói:“Ta không đủ tư cách mời quốc sư Phất Y, nhưng hòa thượng của ông ta thì ta mời được. Với lại, chỗ này chỉ có một mình ta ở, có cái gì đáng sợ?”

Vợ con Thường Lăng đều ở Vân Quan, hắn ở đây một mình, không cần quá quan tâm phong thuỷ âm trạch gì hết, cho nên La Khải mới cười nói:“Ngươi cam tâm tình nguyện là được, chủ mảnh đất đúng là có tiền, tòa nhà này lớn hơn cả La phủ ở thượng đô, một mình ngươi ở thật lãng phí.”

“Bá phụ là người thanh liêm…” Thường Lăng nói:“Chứ nếu muốn toan tính, thì ở tòa nhà rộng cỡ nào chả được?”

“Đừng nói nhảm!” La Khải thấy Thường Lăng chẳng biết giữ mồm giữ miệng, vội vàng lên tiếng.

“Coi như ta chưa nói gì.” Thường Lăng mở miệng, biết mình lỡ lời:“Ta cũng không ở đây một mình, nếu là các tướng quân có chút thân phận thì ta đều có thể cho bọn họ vào ở cùng.”

La Khải và Thường Lăng cùng vào đến sân nhỏ trước sảnh chính phủ tướng quân, mới vào đến nơi đã thấy quan quân Ô Sương đứng đầy cả viện.

“Đại soái!” Các tướng quân, giáo úy trông thấy La Khải đều vội vàng hành lễ.

Những người này đều được phái tới từ Vân Quan, không ai mà La Khải không biết, La Khải lập tức hàn huyên với những bộ hạ cũ này.

“Chúng ta ngồi vào kia đi.” Thường Lăng kéo La Khải vào sảnh chính:“Nói gì thì nói, rượu và thức ăn đều chuẩn bị xong cả rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Trong sảnh chính, tiệc rượu đã sớm dọn lên. Chén rượu lớn, nhũng tảng thịt bự, không nhiều rau lắm, nhưng cũng đủ mười phần.

“Ngồi đi, mọi người ngồi đi!” Thường Lăng để La Khải ngồi ở chỗ chủ nhà, rồi mời các tướng quân ngồi vào vị trí.

“Uống ít rượu thôi.” La Khải nhìn xem những bình rượu trên bàn:“Lát nữa các ngươi không phải thủ thành sao? Uống say hết thì làm thế nào?”

Thường Lăng cười ha hả, nói với các bộ hạ:“Nhìn xem, La soái coi thường chúng ta kìa!”

Các tướng quân đều cười ha ha.

“Thế Nghi à, ngươi tự lo cho mình thì hơn!” Thường Lăng chỉ vào La Khải, mỉm cười nói:“Chúng ta nhiều người như vậy, lại không uống thắng được ngươi à?”

La Khải uống một hớp rượu, Thường Lăng bây giờ không khác gì trong quá khứ, nếu La Duy không nói người này đã sang phe nhị hoàng tử Long Huyền, thì La Khải nghĩ mình cũng chẳng thể nhìn ra Thường Lăng đã ngấm ngầm phản bội.

“Món này thế nào?” Thường Lăng hỏi La Khải.

La Khải gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, nói:“Bình thường.”

“Ta thấy ngươi mới nên biết thế nào là đủ ấy.” Thường Lăng nghe La Khải trả lời vậy, liền nói:“Đầu bếp này ta vất vả gọi từ chỗ quan phủ tới, ngươi có đại tẩu nấu cho ăn, còn ta thì chẳng có ai chăm sóc.”

“Ngươi muốn cho đệ muội tới?” La Khải hỏi.

“Nàng sẽ không nấu cơm.” Thường Lăng nói:“Nàng đến đây ta còn phải hầu hạ nàng, ngươi đừng gây phiền toái cho ta, để nàng ở Vân Quan thôi.” Rồi lại nhỏ giọng nói với La Khải:“Ở đây không phải không có nữ nhân, không có ai trông chừng ta là hay nhất.”

Ngụm rượu trong miệng La Khải phun ra, ngón tay chỉ Thường Lăng:“Sao ngươi lại nói mấy lời không đứng đắn này?!”

“Là huynh đệ thì ta mới nói thật với ngươi thôi.” Thường Lăng uống rượu,“Ngươi muốn ta giữ mình, chi bằng giết ta đi!”

Nếu quả thật còn có thể là huynh đệ thì tốt rồi, La Khải uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.

“Cơm nước xong ta và ngươi tới xem quân thủ thành.” Thường Lăng nói.

La Khải trả lời:“Buổi tối ta muốn tới Thiên Thủy Nguyên.”

“Xem con đê dài kia?”

“Ừ, đã đến đây thì phải xem một chút.”

“Vậy được, ta đi cùng ngươi.”

“Ngươi thủ thành đi, phải đảm nhiệm chức vụ của mình chứ.”

“Vậy cũng được.” Thường Lăng không nghi ngờ gì, gật đầu đồng ý,“Chỉ có người làm công ở đó, không ai có thể làm ngươi bị thương cả, ngươi cứ đi đi.”

Truyện Chữ Hay