Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

chương 285: cầu phật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thư báo bình an được gửi ra ngoài, việc hàng ngày của La Duy vẫn là giả làm người câm mỗi khi Sở thái y và lão Vương thái giám đến, sau đó gặp gỡ Yến Nhi. Y rất thích Yến Nhi, cảm giác nếu có một muội muội như vậy cũng không tồi, vì thế, những thứ đồ ăn vặt Sở thái y ngày ngày mang vào cho y đều vào bụng Yến Nhi.

Có đôi khi, khi Yến Nhi đã nói nhiều hóa mệt, La Duy sẽ kể cho Yến Nhi nghe về Vệ Lam. Kỳ thật Vệ Lam có chỗ nào tốt, La Duy cũng không thể nói rõ từng chuyện. Chính vì vậy, hình tượng Vệ Lam từ trong miệng La Duy lọt vào trong tai Yến Nhi, trở thành một người võ công cao cường, mà người có võ nghệ cao cường, chỉ có thể là hiệp khách giang hồ.

“Lúc nào muội phải gặp huynh ấy mới được!” Yến Nhi nghe đến mê mẩn:“Vương gia ca ca, Vệ đại ca là người lợi hại nhất trên giang hồ sao?”

La Duy dõng dạc nói:“Đúng vậy, Lam nhà ta là người lợi hại nhất.”

“Vậy…” Yến Nhi siết chặt nắm tay,“Sau này Yến Nhi sẽ bái huynh ấy làm thầy, học một thân võ nghệ, về sau Yến Nhi cũng hành tẩu giang hồ.”

“Ngươi muốn học võ?” La Duy nhìn Yến Nhi đang tỏ ra hưng phấn, bắt đầu hối hận vì đã kể chuyện này.

“Học võ…” Yến Nhi không chút do dự nói:“Muội nghe nói học võ khiến thân thể khỏe mạnh, vương gia ca ca, ngày nào huynh cũng phải uống thuốc, sau này bảo Vệ đại ca dạy huynh võ nghệ đi, ba người chúng ta cùng nhau lang bạt giang hồ.”

“Ta cũng phải đi?”

“Yến Nhi không quen Vệ đại ca.” Yến Nhi ngây thơ nhìn La Duy,“Vương gia ca ca không đi, sao muội có thể làm quen với Vệ đại ca được?”

La Duy day day mũi, y chưa từng nghĩ tới chuyện muốn cùng Vệ Lam đi lang bạt giang hồ.

“Vương gia ca ca, có được không?” Yến Nhi hai tay chống má, đầy vẻ chờ mong nhìn La Duy.

“Đến… đến lúc ấy rồi nói.” La Duy bị Yến Nhi nhìn chằm chằm, không đành lòng cự tuyệt, nhưng lại không muốn lừa tiểu nha đầu này. Nghĩ nha đầu kia năm sau đã mười hai tuổi, nhưng lại chẳng hiểu chuyện gì, La Duy sầu lo nói:“Yến Nhi, ngươi ngày nào cũng ca hát, nhảy múa như vậy, ngươi không học nữ công gia chánh, sau này không tính lấy chồng sao?”

“Yến Nhi phải làm hiệp khách!” Yến Nhi vỗ vỗ ngực trước mặt La Duy,“Vương gia ca ca, chờ Yến Nhi học học xong võ công rồi, Yến Nhi cũng có thể bảo vệ huynh.”

La Duy sặc nước,“Bảo vệ ta?” Y hỏi Yến Nhi.

Yến Nhi trịnh trọng gật đầu.

La Duy hối hận, sao ngày xưa mình lại không nghĩ đến việc học võ nghệ cơ chứ? Không thì, hiện tại cũng sẽ không đến nỗi bị tiểu nha đầu kia nói vậy.

“Vệ Lam.” Yến Nhi nhắc lại tên Vệ Lam mấy lần, sau đó nói với La Duy:“Vương gia ca ca, muội nhớ kỹ tên Vệ đại ca rồi.”

“Giỏi lắm!” La Duy hữu khí vô lực nói:“Nhớ cho kĩ nhé, đừng quên.”

“Vương gia ca ca tên La Duy, Vệ đại ca tên Vệ Lam.” Yến Nhi nói:“Yến Nhi cả đời này cũng không quên.”

La Duy cười nói:“Còn nhỏ vậy mà đã nói chuyện cả đời, ngươi có biết một đời là bao nhiêu năm không?”

“Một đời là rất nhiều năm!” Yến Nhi khẽ lắc đầu,“Yến Nhi sẽ cả đời không quên.”

Một đời, suy nghĩ của La Duy lại trôi đi thật xa, một đời của y liệu kéo dài bao năm?

Soái phủ Vân Quan, La Khải đang nói chuyện cả đời với Diệp Tú.

“Nếu Tiểu Duy xảy ra chuyện gì, cả đời này ta sẽ không yên!” Hắn nói với Diệp Tú.

“Bức thư kia thực sự là do tiểu thúc viết?” Diệp Tú hỏi. Cái thai này của nàng to hơn khi mang thai La Sương, chỉ đứng thôi cũng mệt, nay chỉ có thể ngồi ghế tựa.

“Là nó tự tay viết.” La Khải nói:“Không phải nàng cũng nhìn thấy sao?”

Diệp Tú buồn rầu nói:“Thiếp chỉ không hiểu một chỗ, sao tiểu thúc có thể trốn khỏi hoàng cung Bắc Yến được. Nếu Hoàng đế Bắc Yến kia không thấy tiểu thúc, chẳng lẽ lại không đi tìm? Sao có thể không gây ra một tiếng gió nào chứ?”

La Khải cũng nghĩ vậy, nhưng thư La Duy tự tay viết đang ở đây, trước đây, La Duy đã làm được rất nhiều chuyện không thể ngờ, La Khải lại mơ hồ hy vọng, lúc này đây La Duy có thể dựa vào chính bản thân mình, biến nguy thành an, cho nên hắn quyết định tới thành Ô Sương một chuyến.

“Thiếp không yên lòng.” Diệp Tú nói:“Việc này nghĩ đi nghĩ lại vẫn có gì đó khác thường. Tiểu thúc thật sự có thể trốn khỏi hoàng cung Bắc Yến sao?”

“Chỗ đó có thám tử của Đại Chu chúng ta.” La Khải nói:“Tiểu Duy cũng không phải trốn đi một mình, những người này sẽ giúp nó.”

Diệp Tú chỉ lắc đầu,“Thiếp cảm giác tiểu thúc sẽ không cho chàng tới thành Ô Sương đón nó, nó chưa từng cần chàng làm gì vì nó cả, sao lúc này lại mở miệng cầu xin?”

La Khải hơi mất hứng,“Nàng nói gì vậy? Tiểu Duy là đệ đệ của ta, chuyện này cũng không phải việc nhỏ. Nếu nó đã trốn khỏi Bắc Yến, nàng cho rằng nó còn muốn về thượng đô hay sao?”

“Nó không về thượng đô?”

“Nó là chất tử mà, sao lại làm vậy được?”

Diệp Tú sốt ruột,“Nhưng nó muốn thì phải làm sao? Bệ hạ có trị tội nó không?”

“Để xem phản ứng của bệ hạ rồi tính.” La Khải nói:“Ta mang người tới Ô Sương, nói là xem quân phòng thủ thành Ô Sương, ai biết ta vì Tiểu Duy cơ chứ? Nếu thư này là giả, cùng lắm ta chỉ đi một chuyến tay không, cũng không thể gặp chuyện không may, nàng cứ ở nhà yên tâm dưỡng thai, chờ ta trở về.”

Diệp Tú cũng biết vì La Duy mà La Khải không thể không tới thành Ô Sương, đành nói:“Vậy chàng đi sớm về sớm, đưa được tiểu thúc về là tốt nhất. Tiểu thúc từng nói, Thường Lăng không một lòng với chúng ta, nên khi ở trước mặt hắn chàng nhớ phải cẩn thận, đừng cho hắn có cơ hội tính kế.”

“Cái số bận tâm thật giống nhau…” La Khải nở nụ cười,“Nàng xem, nàng nói bao nhiêu thứ, còn cả Tiểu Duy nữa, ngay cả việc đặt tên cho con ta cũng làm nó bận tâm.”

Diệp Tú oán trách nhìn La Khải,“Tiểu thúc nói rất đúng, ai lại đặt tên con là “Rùa”? Chàng cũng đọc không ít sách vở, sao lại nghĩ ra cái tên như thế chứ! Con vẫn còn trong bụng thiếp, chàng biết con là trai hay gái sao? La Khải, nếu chàng không có tài đặt tên, thì xin cha đặt giúp, đừng nghĩ nhiều quá.”

La Khải vung tay lên,“Rồi rồi, ai cũng có lý hết, chờ Tiểu Duy về để nó đặt tên là được.”

“Tiểu thúc đáng tin hơn chàng đấy!” Diệp Tú miệng mắng La Khải, nhưng bàn tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn,“Nhớ về sớm, lần này chàng ra ngoài, thiếp lo lắng lắm, đừng để thiếp phải chờ lâu.”

La Khải hôn nhẹ lên môi Diệp Tú:“Ta đi đây.”

Diệp Tú tiễn La Khải tới cửa, trong lòng lại chợt hốt hoảng, gọi La Khải:“Cha Sương nhi này.”

“Ừ?” La Khải quay đầu.

“Trăm ngàn lần phải cẩn thận.”

“Ừ, ta sẽ đi nhanh về nhanh.” La Khải nhếch miệng cười với Diệp Tú, đẩy cửa cất bước ra ngoài.

“Đại soái.” Bên ngoài Soái phủ, một đội binh tướng đã đứng đợi La Khải một lúc.

“Đi thôi.” La Khải phi thân lên ngựa, nói với bộ hạ một câu.

Một đoàn người ngựa chạy qua đường cái Vân Quan, vó ngựa cuộn lên một làn bụi mịt mùng.

Cửa thành Bắc, một người bán hàng rong nhìn đoàn người ngựa của La Khải ra khỏi cửa, rồi vội gánh hàng, nhanh chóng biến mất giữa dòng người đông đúc.

Diệp Tú được hai người đỡ, quỳ gối trước tượng Quan Âm trong nhà, thành kính cầu nguyện:“Quan Âm Bồ Tát đại từ đại bi, cầu ngài phù hộ cho tướng công con bình an trở về, phù hộ tiểu thúc của Sương nhi cũng bình an trở về, chỉ cần bọn họ bình an trở về, Diệp Tú nguyện giảm thọ, mười năm, hai mươi năm đều có thể, chỉ cầu xin ngài phù hộ cho bọn họ, bọn họ đều là người tốt……”

Truyện Chữ Hay