Trọng Sinh Chi Mang Theo Bao Tử Đấu Ác Phu

chương 67

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thiện Diệu nói thì dễ, Phục Kỳ làm sao mà ngủ được. Cuối cùng, Thiện Diệu bất đắc dĩ, ôm người lật qua lật lại ăn từ trong ra ngoài từ ngoài vào trong mấy lần, nhìn chằm chằm Phục Kỳ mê man bất tỉnh, hắn mới chậm rãi mặc quần áo tử tế, mở cửa đi ra ngoài.

Cửa vừa đóng, Phục Kỳ liền mở ra mắt. Gian nan mà mặc vào áo ngủ, đi nhẹ nhàng theo sau.

Thiện Diệu tính cảnh giác rất cao, nếu bình thường, Phục Kỳ tuyệt đối không theo dõi được. Nhưng Thiện Diệu lại đi xuống tầng ngầm, Phục Kỳ mới vừa mở cửa liền thấy Thiện Diệu đi xuống đó, chờ thân ảnh Thiện Diệu biến mất, mới kéo thân thể nhức mỏi nhanh chóng đuổi kịp.

Tầng ngầm không có tiếng động nào. Phục Kỳ quyết đoán đi cầu thang xuống tầng ngầm , bên trái vốn là phòng luyện quyền (phòng chuyên đánh đấm) của Thiện Diệu có truyền ra tiếng nói chuyện. Phục Kỳ rón ra rón rén đi qua, dán lỗ tai lên cửa. câu còn chưa nghe xong, bên gáy đã truyền đến cảm xúc lạnh lẽo, khiến sau lưng cậu mồ hôi lạnh ròng ròng.

Lúc đóng phim chụp ảnh cũng bị đồ giả dí vào. Đồ thật cũng từng có lúc chơi đùa vài lần với Thiện Diệu, tuy rằng chỉ là nghịch ngợm xem cho vui, nhưng cái thứ giết người này, sờ qua một lần cả đời khó quên.

Chậm rãi xoay người sang chỗ khác. Nòng súng chuyển dần sang mi tâm của cậu. Ánh mắt nhìn lên trên, có thể thấy cái lỗ đen ngòm doạ người. Hình như còn có thể ngửi được mùi khói thuốc súng gay mũi và mùi máu tươi.

Hai người quay qua nhìn cậu. người đàn ông mặc tây trang đang cầm súng chĩa vào cậu, vẻ mặt lạnh như băng. Một người khác mặc áo len màu xám nhìn thấy mặt Phục Kỳ rồi lại cau mày, nhẹ nhàng vuốt ve người mặc đồ đen, không tiếng động cúi thấp đầu với Phục Kỳ, lôi kéo người mặc tây trang tránh ra, trốn vào chỗ bí mật.

Phục Kỳ há miệng thở dốc, nhanh chóng khiến mình bình tâm lại. Hai người kia chắc là bảo tiêu của Thiện Diệu, hoặc là sát thủ cũng không biết chừng, chẳng qua, tóm lại hiện tại họ sẽ không lấy mạng cậu.

Dán lỗ tai lên cửa, tiếp tục nghe lén.

“Thiện tổng, thời gian và địa điểm ngài tiếp khách thật sự là không giống người thường mà.” Giọng Hình Tân nghe bất mãn hết sức. Tất nhiên là bất mãn rồi, Phục Kỳ cười lạnh, ai hơn nửa đêm bị mời đến tầng hầm ngầm cũng sẽ không vui tươi hớn hở.

“Hình Tân, năm trước xuất ngũ, năm trước mở quán cơm, năm trước kết hôn, hừ, ông thật đúng là ném hết mặt mũi quân nhân?” Thiện Diệu ngữ điệu cũng không tốt hơn là bao.

“Sao tôi lại làm mất mặt quân nhân, dù sao thì tôi cũng không kiêu ngạo nửa đêm bắt cóc người trái với pháp luật.”

“Không bắt cóc người? Hừ, Phục Kỳ bị ông cầm tù năm, định không nhận à? Không nhận cũng không sao, tôi bắt ông lại đây, không phải là muốn bắt ông nhận cái gì, cũng không phải muốn lấy ảnh chụp, mà là…” Thiện Diệu tạm dừng, Phục Kỳ trong lòng thấp thỏm, hầu như là nằm úp sấp lên cửa.

Có tiếng Hình Tân kêu rên. Sau đó là giọng Thiện Diệu trêu tức lại không giấu nổi phẫn nộ: “Muốn đánh ông cho hả giận mà thôi.” Một loạt tiếng động đấm đá cùng với tiếng Hình Tân khó chịu rên rỉ.

Một hồi lâu, bên trong mới có xu hướng bình tĩnh. Phục Kỳ nghe không được gì, trong lòng lo lắng, nhón chân nhẹ đẩy cửa. Thiện Diệu nhẹ chân đề phòng đi qua, vừa mở cửa đã thấy là Phục Kỳ, toàn thân lãnh khí lập tức thu sạch sẽ. Phục Kỳ không có cửa chống đỡ, người nghiêng ngả bị Thiện Diệu tiếp được, ôm vào ngực.

“Hơn nửa đêm không ngủ còn làm gì đó?” Nhíu mày trách cứ, dùng thân thể chắn hết tình cảnh trong phòng.

Phục Kỳ giãy dụa đứng lên, cậu không cao, cũng không cường tráng bằng Thiện Diệu, hoàn toàn nhìn không được tình cảnh trong phòng. Nhón chân nhìn về phía trước, không có kết quả, cúi người muốn nhìn qua khe hở giữa khuỷu tay Thiện DIệu.

Thiện Diệu lấy tay che mắt Phục Kì: “Đừng nhìn.” Nhát gan cũng đừng vô giúp vui. Mấy năm trước có vài lần đánh người ngay trước mặt y, hoặc có lẽ muốn mạng ai đó khiến y suốt ngày hoài nghi mình sẽ làm vậy đối với y. Chuyện này Thiện Diệu đã sớm nhớ không rõ, hơn nữa cũng đã rửa tay mặc kệ lâu rồi.

Hắn cũng không muốn Phục Kỳ nhìn thấy màn này lại càng thêm e ngại hắn.

“Không phải anh xử lí gã rồi đấy chứ?” (QT dùng từ lộng = chơi đùa), ta Phục Kỳ bám lấy Thiện Diệu run rẩy, nói ra nội dung lại làm cho Thiện Diệu vừa tức vừa buồn cười, lại thấy đau lòng vì thấy cậu bướng bỉnh.”Đưa tôi súng, để tôi giết gã.”

Phục Kỳ hầu như là dán vào người Thiện Diệu, bị tha vào phòng. Thiện Diệu mở ngăn kéo, lấy khẩu súng mình hay tập bắn, đưa cho Phục Kỳ.

Phục Kỳ căn bản cầm không được, cắn chặt môi nhắm về phía Hình Tân không rõ sống chết đang nằm trên mặt đất. Thiện Diệu nhìn Phục Kỳ xám trắng cả mặt, thở dài, bao lấy bàn tay lạnh lẽo run rẩy, hướng lên trên, nhắm trúng mục tiêu.

Pụp pụp pụp ——

“Chết không?” Phục Kỳ từ từ nhắm hai mắt lại hỏi.

“Chết, chúng ta đi ra ngoài đi.” Vừa dỗ vừa tha người ra ngoài. Thiện Diệu quay đầu hung hăng trừng mắt bảo tiêu ngoài cửa cái. Đến chân cầu thang, chân Phục Kỳ mềm nhũn, không cất được bước.

“Tôi ôm cậu.” Không đợi Phục Kỳ trả lời, Thiện Diệu ôm người vào lòng.

Lúc đi lên tầng ngầm thứ , Phục Kỳ đột nhiên mở mắt ra, hít sâu vài hơi, nói rằng: “Đây không phải là súng thật đúng không?” Cậu nghe tiếng không giống.

Thiện Diệu gật đầu.

Phục Kỳ không tiếng động khóc lên.

Trở lại phòng, đem người để lên giường, Thiện Diệu vào toilet lấy khăn thấm nước ấm, lau nước mắt cho Phục Kỳ, đụng tới miệng vết thương trên miệng thì động tác nhẹ nhàng chậm chạp hết mức.

“Việc này cho qua đi, đàn ông con trai có gì mà không bỏ xuống được, cho dù là giết người thật thì chúng ta cũng phải dùng súng giảm thanh.” Thiện Diệu nắm mũi Phục Kỳ, không cho cậu khóc nữa.

Phục Kỳ nghẹn ngào: “Không phải tôi rất vô dụng chứ?”

“Ừ, có chút.” Thiện Diệu buông tay, vứt khăn mặt lên mặt đất.

“Tôi cũng biết mình vô dụng, tôi muốn khiến bản thân lợi hại hơn chút, ít nhất có thể giống người ba bình thường. Mẹ tôi từ nhỏ đã mắng tôi nhát gan, trước kia lúc bọn nhóc khác đánh tôi bắt nạt tôi, tôi đánh lại, ba bọn họ sẽ tìm tôi bạt tai. Nhưng mà mẹ tôi lại không giúp tôi trút giận, bà sẽ nhéo tai tôi, bắt tôi phải tự đánh trả. Nhưng tôi không dám, từ nhỏ tôi đã hèn nhát rồi. ”

Một giọt nước mắt rơi và lòng bàn tay Thiện Diệu, làm tim hắn đau đớn. “Cậu chưa nói điều này với tôi, năm trước cũng chưa nói.”

năm trước vội vàng bước vào thế giới của Thiện Diệu ra sao, làm gì có thời giờ nhìn lại quá khứ. năm sau, nói với Thiện Diệu liệu có còn cần thiết? Phục Kỳ nghiêng đầu, chỉ để lại cho Thiện Diệu nửa cái gáy.

Cửa bị gõ nhẹ nhàng. Khoai lang to mặc áo len xám nghe được tiếng đồng ý thì mở cửa bước vào, đem túi văn kiện thật dày cung kính đưa cho Thiện Diệu.”Trong quán tìm lần, trong nhà cũng tìm hai lần. Vợ gã cái gì cũng không biết. Đây là toàn bộ chứng cớ.”

Đại khoai lang đi rồi, Thiện Diệu đem đồ trong túi đổ xuống giường. Là trên tắm bức ảnh chụp và thẻ nhớ. Trong ảnh có Đồng Hoà Bình mặc quần áo hằng ngày, có Phục Kì cả người ướt sũng như tắm, cũng có hai đứa nhỏ mới sinh. Góc độ quay phim đều như nhau, chất lượng cũng không tốt, chắc là chụp lén từ cửa sổ.

Thiện Diệu mi tâm giật giật, khàn giọng nói: “Cậu không phải người vô dụng.”

Phục Kỳ đắm chìm trong thế giới ảnh chụp khó có thể dứt ra, nghe được tiếng Thiện Diệu bỗng nhiên nói chuyện, không nghe rõ, lại bản năng nhìn qua bên này.

“Trên thế giới này chuyện đau đớn nhất, chỉ sợ là đàn ông sinh con. Cậu dám sinh lúc đôi song bào thai, chính là người dũng cảm nhất trên đời này.” Thiện Diệu sụt sịt mũi, từ khi nào thì hắn cũng thích khóc thế này? “Cậu không phải yếu đuối, chỉ là không nhiều chuyện, thấy tránh được thì tránh. Chẳng qua nếu có chuyện chạm đến điểm mấu chốt của cậu thì cậu lại nổi điên lên khiến người ta thực đau đầu.”

Phục Kỳ hôm nay năng lực tự hỏi tương đối thấp, mơ hồ hỏi: “Mắng tôi sao?”

“Khen cậu mà.” Thiện Diệu khẽ nhếch khóe miệng, hỏi: “Hiện tại yên tâm đi? Chứng cơ đều về hết tay cậu rồi, khoai lang to (đại phiên thự) làm việc sạch sẽ lưu loát, sẽ không để lại ‘dấu vết’ nào đâu.”

“Kia?” Hình Tân thì sao?

Không cần Phục Kỳ nói ra miệng, Thiện Diệu đã hiểu được.”Tự nhiên là đá đến chỗ xa xa, tôi cam đoan gã cả đời cũng không uy hiếp được cậu và con, tôi sẽ giữ lại cho gã cái mạng. Đừng giật mình như vậy, trong mắt cậu tôi là ác ma giết người à?”

Phục Kỳ vô lực lắc đầu. So sánh với năm trước, trên tay Thiện Diệu cũng đã sạch sẽ nhiều. Từ lúc cậu ở Thiện gia, còn chưa thấy Thiện Diệu động tay động chân với ai.

“ năm trước có chút chuyện xảy ra, đám bạn cũ cũng tan hội. ” Thiện Diệu đơn giản giải thích, bỏ ảnh vào lại trong túi tài liệu. “Tôi đi xử lí đống ảnh.”

“Tôi tự làm.” Phục Kỳ vội vàng nói.

Thiện Diệu sửng sốt, lập tức hiểu được, sự tin tưởng của Phục Kỳ đối với hắn vẫn rất mong manh. Nếu có thể tự mình làm sẽ không bao giờ ỷ lại. Phục Kỳ là một người rất thích dựa dẫm, nhưng không phải ai cũng dựa. Thiện Diệu hết sức nhớ ngày tháng năm trước. Nếu có thể trở lại đoạn thời gian Phục Kỳ giống đứa nhỏ làm nũng với hắn, hắn nhất định sẽ không ngu xuẩn lần nữa mà cô phụ Phục Kỳ.

Sáng sớm, lúc hai đứa nhỏ rời giường, trong phòng đã khôi phục bình tĩnh. Thiện Diệu ngậm bánh mì chỉa chỉa sữa trên bàn cùng bánh mì, không nói câu nào, bưng một phần bữa sáng nóng hổi đi lên lầu.

Thiện Sơ dù mỏ: “Em có thấy hình như ba không đáng ghét như trước nữa hay không?”

Phục Thần không hiểu ý anh trai cho lắm. Không đáng ghét không phải là vừa mắt anh trai chứ, sao trông anh vẫn có vẻ không vui. Gãi đầu: “Cha hình như cũng lười hơn trước kia không ít, cả ngày nằm trên giường.”

“Xảy ra chuyện gì sao?” Thiện Sơ ảo não mà đá đá thảm, mới sáng sớm đã khiến nó chẳng muốn ăn gì rồi.

“A, vẫn là sữa. Em muốn uống sữa đậu nành, không, uống nước còn hơn là sữa cơ.” Phục Thần nhướng mày, đối với ly sữa thở dài thở ngắn: “Nói cái gì mà uống sữa sẽ cao lên, đều là gạt người.”

Thiện Sơ ngẩng đầu: “Ai bảo, anh có tra, uống sữa quả thật sẽ cao lên.”

“Thế sao em không cao.”

Thiện Sơ suy tư nửa ngày, bánh mì gặm hơn phân nửa mới nói: “Đại khái là bởi vì em nhỏ hơn anh, cho nên nhất định phải lùn hơn anh đi.”

“Là thế sao.” Phục Thần rối rắm nói, bỗng nhiên lại trở nên hưng phấn, bắt lấy tay Thiện Sơ, khẩn cầu nói: “Anh, vậy anh uống sữa nhiều chút được không? Anh có cao thì em mới cao theo được. ”

“Được rồi.” Thiện Sơ đáp ứng luôn. Nó rất ít khi nghĩ đến hậu quả, cho nên nhiều ngày sau khi đáp ứng, nó đều bị em trai bám đuôi mà buộc uống sữa, không uống, em trai sẽ lấy đôi mắt nhỏ ai oán nhìn nó, thế cho nên từ lúc đó, nó đã ghét sữa vô cùng, lại không muốn uống ngụm nào nữa, vì thế rốt cuộc vẫn phải đánh vỡ cái định luật “Bởi vì nhỏ hơn nên phải lùn hơn.”

Truyện Chữ Hay