“Sư phụ, cần phải cẩn thận một chút, hình như con thấy được người Cẩm Y tông.”
“Yên tâm, sư phụ ngươi tác pháp có bao giờ ra đường rẽ.” Lão đầu nhi râu ria xồm xàm thò đầu xuống nhìn nhìn, do dự một chút mới hỏi đồ nhi của hắn “Không có người thường bị thương chứ”
“Sư phụ yên tâm, con vừa đi xem qua, đều rất tốt, ngay cả vài yêu quái kia hình như cũng không sao……”
Lão đầu nhi vỗ vỗ ngực, “Không đả thương người vậy là tốt rồi.”
“…… Sư phụ, chúng ta làm cái này làm gì, hai tinh quái kia đều không dễ chết như vậy.”
“Ba” một tiếng, lão đầu nhi vỗ đầu hắn, “Ngươi biết cái gì, nhiều cao thủ như vậy đều không làm gì được bọn họ, Xích Lộ tông nho nhỏ của chúng ta làm sao nhặt được phần tiện nghi này, chẳng qua cho vài yêu ma quỷ quái kia thêm chút phiền mà thôi có biết hay không! Tương lai nếu ai xử lý bọn họ, chúng ta cũng dễ yêu cầu một phần tiểu tiểu công lao, tốt xấu Xích Lộ tông chúng ta cũng tham dự đại kế treo cổ này!”
Tiểu đồ đệ giật mình, nhưng là trong lòng còn có vài phần không được tự nhiên, này vì sao nghe không mặt không mũi vậy a?
Đây chỉ là một trận tai nạn giao thông nhỏ, không có nhân viên thương vong, chỉ là xây xát da cùng chịu chút chấn động, Chung Du Bạch lại tức giận đến sắc mặt đều kéo xuống dưới, hắn nhìn nhìn thời gian, đã đến muộn mười lăm phút! Đây không phải phong cách của hắn!
Con hổ Hùng Minh Minh đã lui thành một con mèo, sợ hãi nói: “Bạch ca, thực xin lỗi……”
“Còn không mau đi!” Chung Du Bạch khẩu khí thật không tốt.
Lục Viễn xoa xoa thái dương bị đụng trúng, chỉ chốc lát sau miệng vết thương nhỏ không cẩn thận xát đến kia đã biến mất không thấy, muốn cho quỷ hút máu bị thương không khó khăn lắm, nhưng năng lực khôi phục của quỷ hút máu quá mạnh, muốn xử lý hắn, tuyệt đối không phải là một việc dễ dàng gì.
Nhưng Lục Viễn lúc này đã xem như nổi tiếng, sau khi gặp tai nạn bọn họ chỉ dừng lại không đến mười phút đã bị vài người hiểu chuyện chụp được ảnh, khẳng định sẽ biến thành tin tức đầu đề của ngày mai.
Lục Ninh biết tin Lục Viễn xảy ra nạn xe là lúc xem tin tức ngày hôm sau, tuy rằng biết Lục Viễn khẳng định sẽ không gặp chuyện không may, trong lòng y vẫn là hơi hơi lộp bộp một chút, lúc này mới nhớ tới trong kiếp trước tin tức Lục Viễn gặp tai nạn giao thông thường xuyên đăng báo, cơ bản đều là tai nạn xe không giải thích được, tuy rằng cũng chưa ra chuyện lớn gì. Cho nên fan của hắn ngẫu nhiên đều gọi đùa hắn là thể chất hấp dẫn tai nạn giao thông, mà thật thì hình như không đơn giản như vậy?
Lúc này Lục Ninh mới phát hiện phía sau vinh quang tột đỉnh của Lục Viễn kiếp trước, khẳng định có phiền toái y căn bản không hiểu rõ.
Ngày hôm sau Lục Viễn lại chạy về đoàn làm phim [Hắc Sa], trên mặt hắn tuy rằng không thấy mỏi mệt, thế nhưng Lục Ninh biết gần đây mỗi ngày hắn cơ bản chỉ có thể ngủ ba – bốn giờ, nếu là người thường, thời gian dài khẳng định không chống đỡ nổi, cũng chỉ hắn có thể duy trì trạng thái phong phú như vậy.
Từ sau việc hôm trước, hai ngày này Tôn Lập Ngôn đều thực thành thật, quả thực là thành thật đến hơi quá, Lục Ninh tự nhiên cũng liền không đi quản hắn.
Hôm nay vai diễn của bọn họ hơi nhiều, nói đến nhiều, kỳ thật đại bộ phận tình huống đều là trầm mặc đứng phía sau Tạ Tri Bác diễn vai Chấn Đông mà thôi, Tạ Tri Bác là người HongKong, cũng đã hai lần là ảnh đế, tuổi so với Tôn Lập Ngôn còn lớn hơn một chút, từ khoảng mười tuổi đã sống trong giới này, làm người so với Tôn Lập Ngôn thì khéo léo đưa đẩy hơn, thân mình cũng không có bao nhiêu chuyện xấu đáng nói, bởi vì hắn đã sớm kết hôn sinh con, vợ là một tiểu thư HongKong, sau khi gả cho người liền ẩn lui giúp chồng dạy con, cho nên tại phương diện đạo đức cá nhân, vị này so Tôn Lập Ngôn càng là tốt hơn không chỉ một cấp bậc.
Hơn nữa, diễn xuất của Tạ Tri Bác cũng là thật ở trong giới lăn lộn hai ba mươi năm tôi luyện ra, có chiều sâu có độ dày.
Cho dù là Lục Ninh đi theo hắn phía sau gần gũi nhìn hắn diễn, đều có loại cảm giác được lợi không phải là ít, càng đừng nói Lục Viễn, bởi vì đặc sắc của Tạ Tri Bác chính là tỉ mỉ, hắn diễn từng nhân vật, từ khóe mắt đuôi lông mày đến động tác ngón tay, từng chi tiết đều xử lý vô cùng đúng chỗ, đây là đặc sắc của hắn, gần như từ ngọn tóc cho đến gót chân đều cùng nhập diễn.
“A Hạ, bắt hắn mở miệng.”
“Vâng, Đông ca.” Lục Ninh diễn vai a Hạ nhẹ nhàng ứng thanh, thiếu niên tối tăm này cũng không thích cười, so với em trai Thu nhìn qua thì nhu hòa hơn một chút, nhưng mỗi khi đến lúc như thế này, Chấn Đông phân phó đều là hắn mà không phải a Thu, bởi vì thủ đoạn của hắn so a Thu càng thêm tàn nhẫn.
Bóp chặt cổ người nọ, hắn ôn nhu hỏi: “Nghe được sao? Đông ca bảo ngươi mở miệng.”
A Hạ từng chuyên môn học thủ đoạn tra tấn, hắn biết nên làm thế nào khiến người đau đớn nhưng cũng sẽ không chết, thiếu niên cứ như vậy dùng một tay xách đứng một người cũng không gầy lên, ngay cả Trần Đạt ở đầu máy quay bên kia cũng có chút kinh ngạc, sức lực này, sẽ không phải là trời sinh đi?
Cảnh quay này rất nhanh đã vượt qua, sau đó vị quần diễn này bị kéo xuống hóa trang, lúc hóa trang hắn còn mồ hôi đầy mặt, “Rõ ràng không đau, thế nhưng không biết tại sao lại cảm thấy tôi nên đau……”
Câu nói ra khiến mọi người đều cười rộ lên, đặc hiệu hóa trang này không tính rất khó khăn, chẳng qua là mi tâm hắn hơn một viên đạn mà thôi, cần phân màn ảnh để quay, lúc này trên tay Lục Ninh đang cầm một người giả, bên kia bùm một tiếng, quay chụp dùng “huyết tương” phun tung toé lên mặt hắn, hắn lại ngay cả ánh mắt đều không chớp một chút.
“Cut!” Trần Đạt kêu một tiếng, “Làm lại một bao huyết tương, như vậy nhiều quá, giảm lượng đi một chút, còn có, đây là nước mật ong ai pha, loãng quá rớt hết xuống rồi, cũng không phải cho Tiểu Lục người ta uống thật! Nhanh đi pha đậm một chút!”
Quay phim dùng huyết tương rất nhiều khi là dùng nước mật ong thêm phụ gia có thể ăn, Lục Ninh bị phun đầy mặt liền cảm giác hương vị ngọt ngán không quá dễ chịu, nếu muốn quay lại y chỉ có thể trở về xử lý mặt mũi sạch sẽ lại đến, may mắn tóc ngắn, bằng không thổi khô cái gì còn phải hao phí thời gian.
Cảnh này thuận lợi diễn xong, sau đó là một đoạn cảnh Lục Viễn diễn vai a Thu đánh nhau với một vị tay chân, vị tay chân này là một trong những tay chân của lão đại bang phái đối đầu với Chấn Đông, bị a Thu đánh cho hoàn toàn không có lực đánh trả.
“Thật sự không thành vấn đề sao?” Trần Đạt nhìn tiểu thân thể rắn chắc của Lục Viễn, lại lo lắng đứa nhỏ này quá nhỏ, chung quy còn chưa đầy mười tám tuổi không phải sao, “Chỗ tôi có diễn viên đóng thế đánh võ chuyên nghiệp, cậu không nhất định phải tự mình đánh.” Nói là nói như vậy, dáng người của vài thế võ() kia đều có chút chênh lệch với Lục Viễn, đánh ra hiệu quả khẳng định không tốt như Lục Viễn tự mình lên.
“Nó không thành vấn đề.” Lục Ninh đang quấn băng vải lên bàn tay mình, chuẩn bị cho màn diễn tiếp theo, thuận miệng nói một câu.
Lục Viễn nghiêng mắt nhìn y, “Anh thật đúng là có lòng tin với em.”
…… Kia đương nhiên, ta và ngươi đánh qua hảo sao?
Chính theo như lời Lục Ninh nói, Lục Viễn biểu hiện dường như còn tốt hơn mấy vị thế võ kia, biến thành Trần Đạt cũng sinh ra hứng thú nồng hậu với hắn, “Tiểu tử không tệ a, có thể phát triển theo phương hướng phim võ thuật nha!”
Lục Viễn cũng liền cười cười, nhanh chóng xuống dưới làm chuẩn bị.
Cảnh quay tiếp theo trong kịch bản [Hắc Sa] có làm sửa chữa nhất định, bởi vì trong tiểu thuyết gốc đoạn tình tiết này không có khả năng để một người đến hoàn thành, nó là lợi dụng khuôn mặt giống nhau như đúc của song sinh chơi xiếc chứng minh không có mặt.
A Hạ đội đội tóc giả màu đen dài, sơmi trắng quần đen, lưng đeo hộp đàn guitar, nhìn hoàn toàn là bộ dạng thanh niên văn nghệ bạc nhược, hắn bước vào từ cửa lớn, camera ở cửa rõ ràng quay đến thân ảnh của hắn, a Thu lại đang thật cẩn thận từ tòa nhà lớn bên cạnh lẻn vào tòa kiến trúc này.
Tầng ba, a Hạ dựng súng ngắm, tay quấn băng vải vững vàng cầm báng sung, “phanh!” Người nào đó áo mũ chỉnh tề dưới tòa nhà lớn bị một súng nổ đầu.
Mà lúc này, a Thu hóa trang giống hắn như đúc lung lay nhoáng lên một cái ở chỗ có camera trên tầng bảy.
A Hạ nhanh chóng rút lui, hắn biết người nọ là một nhân vật lớn, nhưng nếu Đông ca sai hắn đi xử lý người kia, vậy liền xử lý hắn, quản hắn là ai đâu.
Hắn chạy theo lối thoát hiểm an toàn, trong năm phút đồng hồ liền chạy lên tầng bảy, mà lúc này a Thu đã đến tầng mười một, một thanh phi tiêu phá hủy camera, dùng chiếc di động duy nhất bấm điện thoại, phó kiểm sát trưởng tiên sinh còn đang họp, di động vẫn rung khiến hắn bất đắc dĩ nói xin lỗi đi ra tiếp điện thoại, một thanh chủy thủ dễ dàng liền đâm chết hắn.
Ném hung khí, a Thu cũng nhanh chóng rút lui.
Cả tòa nhà vang lên cảnh báo, triệt để giới nghiêm, đường về của hắn không thể đi, a Thu đeo hộp guitar trực tiếp đi xuống dưới.
Tất cả mọi người trong tòa nhà bị tập trung tại đại sảnh tầng dưới cùng, bởi vì hai người bị ám sát đều là nhân vật lớn, cảnh sát đã điều động tất cả camera, nhân viên cầm đầu điều tra chính là đối thủ một mất một còn của Chấn Đông, cảnh sát trưởng Trương Trưởng Kiệm.
Một vị cảnh viên đối diện a Thu nói, “Mở hộp đàn ra!”
A Thu yên lặng mở hộp đàn, bên trong là một cây guitar khá cũ, cực kỳ phù hợp thân phận cùng tuổi tác của hắn.
Thông qua camera cùng dấu súng bắn lưu lại ở tầng ba, rất nhanh liền loại trừ rất nhiều nghi phạm, a Thu cũng trong nhóm người được thả ra kia, chờ sau khi thân ảnh hắn nhanh chóng biến mất, một vị cảnh viên mới nghi hoặc nhìn về phía thân ảnh đeo hộp đàn cách đó không xa, “Ah, người kia hình như vừa đi rồi mà?”
Một vị cảnh sát bên cạnh dẫm tắt đầu mẩu thuốc lá, “Sẽ không phải là nhìn hoa mắt đi, mẹ nó không hay ho, lại phải tăng ca…”
Cảnh viên mới nhíu mày, vẫn là tiến lên hỏi: “Vừa rồi hình như tôi đã thấy cậu rời đi –”
“A, đúng vậy,” Thiếu niên mỉm cười với hắn, “Tôi vừa có đồ quên cầm,” Hắn xòe bàn tay, lộ ra miếng gảy đàn guitar.
Viên cảnh sát nhẹ nhàng thở ra, “Vậy đi nhanh đi.”
“Được.” Thiếu niên cũng không phải a Thu đã sớm rời đi, mà là a Hạ, trong hộp guitar của hắn không có guitar, chỉ có súng bắn tỉa dùng để giết người.
“Cut!” Trần Đạt vừa lòng gật gật đầu, tuy rằng trong quá trình quay NG hai lần, thế nhưng biểu hiện của hai thiếu niên này vẫn làm cho hắn thực kinh diễm.
Lục Ninh cảm giác sau khi có đoạn diễn này, hai nhân vật a Hạ a Thu này càng đầy đặn không nói, so với [Hắc Sa] trước kia, bản này hẳn là tốt hơn một chút, chung quy nhân vật trước kia Triệu Lâm diễn là bản hợp thể của a Hạ cùng a Thu, trên người có rất nhiều điểm mâu thuẫn, tĩnh cách ngược lại chẳng phải tiên minh, đoạn cảnh ám sát này hoàn toàn liền thành một đoạn cá nhân đùa giỡn suất ngắn ngủi, không có bất cứ độ mới mẻ đáng nói.
Những ngày kế tiếp Lục Viễn vẫn là hai bên đuổi diễn, bởi vì trong [Hắc Sa] dù sao bọn họ cũng là diễn viên phụ, thời gian không sai biệt lắm khoảng một tháng, vai diễn của bọn họ hầu như đều đã quay xong, mà Lục Ninh còn rút thời gian cùng Lục Viễn đi thu nhạc đệm cùng cảnh mở đầu cho [Hoa viên bí mật của Hoàng tử], thời gian tiếp theo Lục Ninh cũng sắp vào đoàn làm phim [Phong Kiếm Ly truyền kỳ].
Hôm nay là một cảnh quay cuối cùng, cũng là màn a Hạ cùng a Thu chết dưới sự hãm hại của Lô Thành Chi.
Đây là kết cục cũng không tốt đẹp của hai thiếu niên tay đầy máu tanh này, nhân vật Lô Thành Chi mà Tôn Lập Ngôn diễn này tràn ngập tính mâu thuẫn, hắn vừa muốn trả nghĩa Chấn Đông, lại giúp cảnh sát từng bước tan rã thế lực của hắn, một bước cuối cùng này, chính là nhổ răng nanh của Chấn Đông.
Năng lực của anh em a Hạ cùng a Thu không có người rõ ràng hơn Lô Thành Chi, cho nên cạm bẫy hắn thiết kế cũng đặc biệt tàn nhẫn, một tầng lại một tầng, cần phải làm cho bọn họ không có cách nào sống rời đi.
Hắn khống chế Chấn Đông, Chấn Đông rốt cuộc biết hắn phản bội, mà a Hạ cùng a Thu, hai đứa trẻ Chấn Đông một tay nuôi lớn, vì cứu hắn mà giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, liều lĩnh bước vào núi đao biển lửa.
Bọn họ không phải gười tốt gì, trên tay tràn đầy máu tươi, từ bắt đầu hiểu chuyện, bọn họ đã giết qua người gặp qua máu, bọn họ không biết thiện ác, chỉ nghe một người nói, thế giới của bọn họ đơn giản như vậy.
A Hạ chết vì súng loạn, hắn là một xạ thủ giỏi, vua bắn súng bách phát bách trúng cũng không nhất định so được với hắn, về súng, hắn có thiên phú không gì sánh kịp.
A Thu chết vào đao loạn, hắn là một con sói từ đấu trường giác đấu đi ra, am hiểu nhất dùng chủy thủ cùng đoản đao, học qua Muay Thái, còn có khả năng ném phi tiêu cực tốt.
Cho dù là chết, cho dù là thời điểm đầy mặt máu tươi ánh mắt chậm rãi ảm đạm, trong miệng bọn họ lại vẫn tại không cam tâm kêu “Đông ca”, bọn họ để ý chưa bao giờ là tính mạng mình.
Người bọn họ muốn cứu còn chưa cứu ra, chỉ có tiếc nuối mà thôi.
Lô Thành Chi nhìn tử trạng thảm thiết của hai anh em trong kho hàng cũ bỏ đi, thật lâu không nói được gì, ngược lại là Chấn Đông bên cạnh, sắc mặt bình tĩnh, gắt gao nhắm chặt mắt mới nói: “Mày vừa lòng chưa? Hai đứa nó mới mười mấy tuổi, chúng nó làm việc ác đều là tao sai khiến, chúng nó căn bản không hiểu cái gì.” Tiếng nói của hắn khàn khàn, “Tao có nói với mày chưa, trước đây hai đứa nó bị để ở cửa viện phúc lợi, giữa mùa đông thiếu chút nữa bị đông chết, bởi vì chúng nó quá lớn tuổi, lúc ấy đã sắp bảy tuổi, viện phúc lợi không thu chúng nó, cứ tùy ý cho hai đứa đứng trong tuyết lớn, tao nhặt hai đứa về, cho chúng nó cái mạng này, chúng chẳng qua là hồi báo tao mà thôi, lại có cái gì sai đâu, chúng nó chỉ là trẻ con mà thôi.”
“Trần Chí, tay mày chẳng lẽ sạch sẽ hơn hai đứa nó?”
Tay Lô Thành Chi run lên, ánh mắt chấn động.
“Cut!”
Một màn này rốt cuộc quay xong, Lục Ninh thở ra một hơi thật dài, từ mặt đất đứng lên, cùng Lục Viễn cảm ơn một vòng, sau cảnh này, vai diễn của bọn họ đã hoàn toàn quay xong, thế nhưng cách bộ phim sát thanh còn một hai ngày, còn có chút phần đuôi chưa quay xong.
“Sau nhất định phải tới tham gia khánh công yến đấy!” Trần Đạt nhiệt tình nói.
Trong giới chưa bao giờ thiếu người mới, cũng không thiếu người mới cố gắng nỗ lực, lại càng không thiếu người mới bộ dạng tốt, người mới có thiên phú đóng phim tuy rằng không nhiều, lại cũng không hiếm thấy, mấy ngày nay Trần Đạt nhìn hai thiếu niên này, nhất là Lục Viễn, dưới tình huống đuổi hai bộ phim còn có thể duy trì thái độ cùng trạng thái như vậy, thật sự là đáng quý.
Khi một người mới bộ dạng xuất sắc, chăm chỉ cố gắng, thái độ đoan chính, quan trọng nhất là có được thiên phú thật tốt, nổi tiếng lên chỉ sợ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Lục Ninh muốn đi đoàn làm phim [Phong Kiếm Ly truyền kỳ], Lục Viễn muốn toàn tâm đầu nhập quay [Hạnh phúc dưới trời xanh], lúc này phải tạm thời mỗi người đi một ngả, Lục Ninh cảm thấy vô cùng vui mừng, rốt cuộc có thể tránh liếm ngón tay kiểu tán tỉnh lúc sáng sớm trong một thời gian, nhất là gần đây vị này phải chạy hai bên, mấy ngày trở về kia bất luận là ánh mắt hay là gắn bó vuốt ve lúc liếm cắn ngón tay đều khiến Lục Ninh cảm thấy thực ăn không tiêu.
Khiến Lục Ninh cảm thấy kinh ngạc là, Chung Du Bạch cư nhiên đi cùng y.
“Tôi nghĩ anh sẽ đi cùng Lục Viễn.”
Chung Du Bạch đang lật một phần văn kiện gần nhất sửa sang lại, nghe vậy trên tay dừng một chút mới nói: “Hoàng Bích đặt ở chỗ cậu này cậu ta không yên lòng.”
Lục Ninh ngẩng đầu, “…… Có ý tứ gì?”
Chung Du Bạch buông đồ trong tay, mở laptop tùy thân của hắn, chỉ chốc lát sau, chuyển màn hình về hướng Lục Ninh.
Bên trong là ghi lại lúc bọn họ tham gia [Nhất xướng thành danh], đó là một đoạn VCR, Lục Ninh rất quen thuộc.
Trong màn ảnh Lục Viễn mãng theo sáng lạn tươi cười, “Tình yêu tôi muốn? Đại khái chính là lực hấp dẫn có thể khiến tôi nhiệt huyết sôi trào, tôi nghĩ, có lẽ tôi là sẽ vừa gặp đã yêu……”
Chung Du Bạch bình tĩnh hỏi: “Cậu cho rằng cậu ta đang nói ai?”
Lục Ninh khiếp sợ nhìn hắn, này tính cái gì! Vừa gặp đã yêu? Đừng nói chuyện cười, ngày đầu tiên y và Lục Viễn gặp mặt, Lục Viễn còn muốn giết y kia kìa!
Đây thật sự là vừa gặp đã yêu thì mẹ nó có quỷ!
…… Nếu nói vị này là đối với máu của mình “vừa gặp đã yêu”, như vậy Lục Ninh còn có thể tin tưởng chút đâu……
.
() Diễn viên đóng thế đánh võ