"Ở đây sao?" - Triệu Lẫm
"Ừ!" - Tiêu Vương
Nghe Tiêu Vương bảo thế, Triệu Lẫm bèn nghiến chặt thanh kiếm trong tay đề phòng, mắt liếc nhìn xung quanh
Cả ba bèn bước lùi về sau từng chút một, kề lưng vào nhau để dễ dàng hổ trợ cho nhau
"Lạ quá, ta không cảm nhận thấy nguồn pháp lực nào ở đây?" - Lam Tuyên Cơ
Tiêu Vương bèn đưa tay nắm lấy áo cả hai bất ngờ đẩy ra
Bất chợt từ phía tít trên hướng xuống một gả mặc y phục từ đầu đến chân toàn là màu đen, lại còn bịt mặt
"Chịu ra mặt rồi hả!"
Tiêu Vương ngay lập tức vung kiếm ra đòn tấn công trước
Gả áo đen ấy bèn xoay mình né tránh.
Ngay lập tức liền đưa tay về trước, bất ngờ vung ra một làn khói đen u ám lại có hình thù như một cánh quạ
Cả ba liền nhanh chân né đòn.
Triệu Lẫm và Lam Tuyên Cơ bèn vung kiếm về trước hướng về phía gả
Thanh kiếm ngay lập tức một lực tác động lớn mà vung thẳng về trước với tốc độ vô cùng nhanh
Gả liền lộn người một vòng, thanh kiếm mà Triệu Lẫm ném đi liền ngay lập tức ghim thẳng lên thân cây trước mắt
Gả bèn đưa tay lên về trước, thanh kiếm kia đột nhiên dừng lại trước sự bất ngờ của Lam Tuyên Cơ
Gả ta bèn bốp chặt lòng bàn tay.
Đột nhiên ngay lập tức thanh kiếm ấy bất ngờ vỡ vụng
Thanh kiếm mà vỡ, thì Lam Tuyên Cơ phải làm thế nào đến tận giờ Ngọ ngày mai đây
"..."
Bất ngờ từ sau xiên đến hai nhát kiếm đâm thẳng người gả áo đen ấy khiến gả cũng không kịp đỡ
Tiêu Vương liền một đợt rút hai nhát kiếm ấy khỏi người gả.
Gả áo đen ấy bèn bất ngờ ngã xuống
Nhưng chưa thể xem ra mặt gả thì toàn bộ cơ thể gả lại đột nhiên tan biến mất giữa làn khói đen mù tịt
"Hử?" - Triệu Lẫm bèn cuối cùng tò mò xem qua
Sau khi cơ thể của tên đó tan mất thì trên người gả rơi ra hai viên ngọc kì lạ mang hai thần sắc là đỏ và xanh lam
"Là hai viên hồn đan! Là Thủy Linh và Hỏa Linh!" - Triệu Lẫm
"Thật á! Vậy tốt rồi chúng ta có tận hai viên!" - Lam Tuyên Cơ
"Suỵt! Đừng lớn tiếng quá! Không chừa xung quanh còn có vài tên đồng bọn của hắn!" - Tiêu Vương
"Bây giờ chúng ta cần tìm thêm bốn viên! Và phải duy trì đến giờ Ngọ ngày mai!" - Triệu Lẫm bèn nhận lại kiếm của mình
Còn Lam Tuyên Cơ thì thanh kiếm của cô đã bị hủy rồi.
Không có kiếm, phải ở Bách Trùng Lâm đến tận giờ Ngọ ngày mai sẽ có chút rắc rối đây
"Chết tiệt! Ta không giỏi dùng kiếm! Biết thế đã không đưa bảo phiến cho tên kia rồi!" - Lam Tuyên Cơ
"Vậy ngươi cứ theo sát bọn ta! Ta và Triệu Lẫm hỗ trợ ngươi!" - Tiêu Vương
"Ừm! Ít nhất ta có thể dùng ngự quyền đánh được!" - Lam Tuyên Cơ
"Được! Chúng ta mau đi thôi!"
"Hể! Ba tiểu tử này là ai ấy nhỉ?"
"Nhìn lanh lẹ thế cơ đấy!"
Trong khi các tiểu môn đang khảo hạch vượt ải, thì hiển các vị thánh chủ đều quan sát từng người một
Mị Tôn thánh chủ và Luân Ninh thánh chủ quan sát mà buộc miệng khen vài tiếng
"Mạc Lang! Tên của bọn chúng là gì?" - Mị Tôn thánh chủ
"Bẩm sư phụ! Là Tiêu Vương, Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm ạ!" - Mạc Lang
"Ấy, A Mị! Ngươi muốn nhận thêm đệ tử à?" - Gia Yên thánh chủ
"Không hẳn! Nhưng muội chỉ có mỗi Mạc Lang là đồ đệ đương nhiên sẽ chán rồi!" - Mị Tôn thánh chủ
"Còn phải xem chúng có sống sót qua hay không đã chứ!" - Luân Ninh thánh chủ
"Ngươi ác ý thật a!" - Nhạc Tinh thánh chủ
Các vị thánh chủ có phần trêu đùa bèn cười khúc khích, chợt bên ngoài có một bóng người bước vào
Mọi thứ bèn im lặng hẳn đi.
Nam nhân bước vào thân khoác bạch y thanh nhã, tay cầm quạt gập lại gấp gấp lên tay kia vỗ nhẹ
Vẻ mặt nam nhân ấy nghiêm nghị vô cùng, bèn bước vào đầy uy nghiêm
"Bái kiến Trưởng Môn! Tịnh Thanh thánh chủ!"
Các vị thánh chủ đến các môn đồ có mặc trong đại điện liền lập tức cúi xuống.
Nam nhân ấy chỉ "hừ" nhẹ một tiếng rồi cứ thế bước vào
Kim Quang Phái trên dưới ngự trị bởi vị thánh chủ cao quý
Trưởng môn Kim Quang Phái cũng như người khi được nhắc tên đến hẳn ai cũng dè chừng.
Vì y vốn là một người cực kỳ nghiêm khắc dù những điều nhỏ nhặt nhất.
Tịnh Thanh thánh chủ - Mạc Tử Quân, dù là trưởng môn nhưng y vẫn chưa hề có lấy một môn sinh nào được y nhận làm đồ đệ cả
"Nay đệ có vẻ hứng thú với đợt khảo hạch năm nay nhỉ?" - Nhạc Tinh thánh chủ
Nhạc Tinh thánh chủ - Mạc Tung Xuyên, nam nhân đứng cạnh Tịnh Thanh với bộ lục y có phần chửng, là huynh trưởng của Tịnh Thanh thánh chủ.
Là một người khá dễ tính, không quá gắt gao đối với các môn sinh của mình
"Người ta không thèm trả lời huynh luôn kìa!"
Gia Yên thánh chủ - Đỗ Vân Ân, bèn ngỏ lời châm chọc sau đấy bèn đưa đưa vuốt vuốt mái tóc mình rồi phủi phủi lớp y phục màu hồng nhẹ của mình.
Nàng là một người vô cùng điệu đà và rất chao chuốt cho nhan sắc của mình nhưng đương nhiên không có chuyện nàng ta trở thành một trong những người đứng đầu Kim Quang Phái chỉ vì chăm chút vẻ đẹp thôi đâu
"Chứ trước giờ hắn chịu nói quá mấy câu chứ!"
Luân Ninh thánh chủ - Chu Lạp An, vị này có phần khá khác biệt, là một vị thánh chủ ngươi hắn lại ít khi nghĩ đến chính sự giáo phái.
Sở thích của hắn cũng rất khác người ta, rất thích hay dụ hoặc người ta thôi
"Sao cũng được a!"
Mị Tôn thánh chủ - La Tiểu Mị, chính là nữ thánh chủ thứ hai của Kim Quang Phái, nàng ta vốn là người Tây Lương thuộc tộc Mao Xuyên, nên y phục có phần khác lạ hơn so với các vị thánh chủ khác.
Y phục của nàng ta có phần khá giống y phục người Mông cổ cũng khá giống y phục người tộc Hồi.
Mang một sắc đỏ lại còn một lớp ngự y phủ trên tóc vô cùng mị hoặc vào sắc sảo
Nhận thấy Tịnh Thanh thánh chủ đến một lời cũng không nói gì.
Cả bốn vị thánh chủ kia bèn đưa mắt nhìn qua y.
Nhận thấy biểu hiện có phần khác lạ so với mọi lúc của y khi nhìn chằm chằm là Ảnh Ngự Cầu quan sát tình hình khảo hạch
"Ấy chà, ta thấy năm nay hẳn là Kim Quang Phái chúng ta sẽ có đệ tử huyền môn rồi a!"
"A a a!"
"Chạy đi chạy đi! Là mộc yêu!"
Một đám môn sinh bèn sợ hãi chạy vút, còn cả ba người Tiêu Vương, Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm cứ hể nghe vó yêu quái ở đâu là long nhong chạy đến =)) Thật không biết sợ là gì mà
"Mộc yêu? Có thấy con nào đâu?" - Lam Tuyên Cơ bèn ngó ngó xung quanh
Nàng ta chính là người duy nhất trong cả ba một còn vũ khí trong tay nhưng lại là người hăng hái đi trước cơ đấy
"Hử!"
Triệu Lẫm vừa đưa mắt, ngay lập tức nhìn lấy một tiểu mộc yêu nhảy đến.
Bèn một nhát kiếm đâm xiên con mộc yêu ấy ghim thêm thân cây bên cạnh
"Mộc yêu gì mà nhỏ xíu vậy?" - Tiêu Vương
"Vậy mà mấy tên lúc nãy lại sợ cơ đấy!" - Lam Tuyên Cơ
"Hể? Triệu Lẫm ngươi bị làm sao đấy?"
Tiêu Vương và Lam Tuyên Cơ có phần cảm thấy lạ lẫm nhìn Triệu Lẫm.
Chẳng hiểu sao mà cậu ta đứng đối mặt họ mà ại có vẻ mặt tái xanh sợ hãi
"Ta hiểu..
Vì sao họ sợ rồi!" - Triệu Lẫm chợt có lúc lắp ba lắp bắp, bèn chỉ tay về trước mắt mình
Trước mắt Triệu Lẫm thì chỉ có mỗi Tiêu Vương và Lam Tuyên Cơ.
Cả hai bèn tò mò trước biểu hiện của Triệu Lẫm
Nhưng xem ra cả hai dần dần hiểu ra ý nghĩa trên nét mặt kì lạ đó của Triệu Lẫm bèn đưa mắt nhìn nhau mà gật nhẹ đầu, chắc cả hai hiểu ra vấn đề rồi
Tiêu Vương bèn rút kiếm, Lam Tuyên Cơ bèn đề phòng thủ thế.
Ngay lập tức cả bèn quay người về sau
"Ta bắt đầu thấy sợ rồi đó!"
Vừa quay mặt về sau cả hai không khỏi nhận ngay một phen bất ngờ
Một cây hoa khổng lồ, giữa đóa hoa là cả một chiếc hàm lớn.
Bất ngờ cúi gập xuống đớp lấy cả hai khiến cả hai chưa kịp phản đòn gì
Triệu Lẫm một phen hú vía, liền vung kiếm tấn công.
Bất ngờ thay lớp rễ kia của nó liền ngay lập tức vung đòn đánh Triệu Lẫm văng xa mấy thước
Triệu Lẫm khó khăn đứng dậy, dường như nó đang dần dần tiến đến cậu.
Triệu Lẫm không còn cách nào bèn nhặt thanh kiếm lên mà lập tức quay người chạy trốn
"Ể? Không phải chứ! Lúc nãy chẳng phải còn rất thuận lợi sao a!" - Gia Yên thánh chủ
"Uổng công ta nãy giờ đang mong đợi vào ba tên tiểu tử này!" - Mị Tôn thánh chủ
"Hai muội cứ làm như chỉ có mỗi ba tiểu tử này thôi ấy!" - Nhạc Tinh thánh chủ
"Tiếc quá a! Mà mặc kệ vậy!" - Luân Ninh thánh chủ
Tịnh Thanh thánh chủ lại không hề mở lời lấy một câu.
Ánh mắt y vẫn chăm chú quan sát từng chút một
Còn sống? Xem ra không tầm thường!
Đúng như y nói, cả Tiêu Vương và Lam Tuyên Cơ vẫn chưa chết.
Cả hai bị nó táp lấy, nhưng lại không thể nuốt xuống
Tiêu Vương và Lam Tuyên Cơ vùng vẫy trong hàm miệng nó không ngừng.
Bên trong hàm nụ đó của nó có những sợi xúc tu trói chặt cả người không thể cử động
Tiêu Vương theo bản năng bất ngờ với tay nắm lấy kiếm, liền ngay lập tức vung một đòn xoáy mạnh mấy vòng chém phăng cả đầu hàm hoa
Tiêu Vương liền vô đà ngã khỏi hàm hoa của nó.
Bị chém đứt toàn bộ phần hàm hoa cũng như đầu nụ.
Nó bèn ụ ụ rồi ngã ầm xuống héo rụi
"Tiêu Vương!" - Triệu Lẫm bèn quay đầu lại
Còn hàm đóa con còn lại đang ngậm lấy Lam Tuyên Cơ bên trong trói chặt, đầu kia bị chém chết khiến nó có phần sợ hãi mà quay mình chạy vút đi mang theo Lam Tuyên Cơ bên trong
Tiêu Vương và Triệu Lẫm liền ngay lập tức cầm kiếm đuổi theo.
Nhưng bộ rễ khổng lồ của nó cứ liên tục vung đòn giữ chân cả hai
Lam Tuyên Cơ khổ sở bị đám xúc tu kia trói chặt.
Lại bất ngờ cảm thấy có gì đó nhơn nhớt chảy ra, là dịch nhụy
Không phải chứ
Kinh chết đi được a
Dịch nhụy là một phần chất dịch tiêu hóa.
Cứ đà này Lam Tuyên Cơ sẽ toi mất a
Lam Tuyên Cơ lại chẳng còn vũ khí bên mình a
"A! Ta không muốn chết kiểu dơ dáy thế này đâu a!"
Lam Tuyên Cơ bèn gắng sức vùng người nhưng bất thành.
Xem ra nó quá khỏe a
Lam Tuyên Cơ bèn không màn mật mũi gì nữa.
Liền ngay lập tức cắn lấy một chiếc xúc tu kia
Hàm hoa bị cắn phải bèn có chút đau đớn mà thét lên một tiếng lớn xé tan vùng trời
Lam Tuyên Cơ bèn nghiến chặt nắm tay.
Ngay lập tức vung ra một đòn lớn đấm mạnh vào vùng hầu hoa
Một nơi nhạy cảm gần giống như yết hầu của con người.
Hàm hoa ấy bèn ngay lập sặc ngân ngất phun văng Lam Tuyên Cơ ra ngoài
Lam Tuyên Cơ không dừng lại ở đó.
Liền ngay lập tức vung chân giữa không trung
Một cú cước đá thẳng từ trên xuống.
Toàn bộ hàm hoa lệch đà vang xuống lớp thở thạch đè xuống mà chết rụi
Còn Lam Tuyên Cơ thì vang lên giữa không trung, bất ngờ lại rơi đáp xuống dòng suối trong ngay bên cạnh
"Khụ..
khụ!"
Lam Tuyên Cơ lú lên mà ho sặc sụa nước.
Cả người dính đầy nhớt dịch hoa nay đã sạch sẽ, cơ mà lại ướt sũng như chuột lột
Chợt vang vang bên tai có tiếng vỗ tay không ngừng
"Không hổ là Lam Tuyên Cơ!"
"Không thương hoa tiếc ngọc! Chỉ mỗi ngươi!"
Thật sự không hiểu nổi đây là kiểu khen ngợi gì luôn á
"Các ngươi còn ở đó vỗ tay! Còn không mau kéo ta lên a!" - Lam Tuyên Cơ cáu gắt
Khổ nỗi cho Lam Tuyên Cơ, từ đầu khảo hạch đến giờ cứ "ăn hành" mãi a
Giờ nay đến cả người cũng ướt như chuột lột rồi a
"Hể?"
"Sao vậy?" - Triệu Lẫm
"Dưới con suối! Có gì đó dưới mông ta!" - Lam Tuyên Cơ
"Trời ạ, Lam Tuyên Cơ!" - Tiêu Vương
Tiêu Vương và Triệu Lẫm bèn đưa tay kéo nàng ta lên.
Lam Tuyên Cơ hớn hở khoe chiến công
"Há há! Nhìn xem nhìn xem! Là một viên hồn đan a!"
"Thêm một nữa a!"
"Tuyệt vời! Đội chúng ta ba người có tận ba viên!"
"Hể? Nha đầu này không tầm thường a!" - Mị Tôn thánh chủ
"Tiểu tử Tiêu Vương kia nữa a!" - Gia Yên thánh chủ
"Hai muội nhắm bọn chúng rồi sao?" - Nhạc Tinh thánh chủ
"Cũng tốt! Muội nhất định nhận chúng là đệ tử!" - Gia Yên thánh chủ
"Hể! Ai cho muội nhận hết chứ! Ta chọn nha đầu kia a!" - Mị Tôn thánh chủ
"Hai muội lại giành nhau cái gì! Còn nhiều đệ tử khác mà!" - Luân Ninh
"Ồn!"
Cả bốn người kia bèn im bặt khi Tịnh Thanh thánh chủ bất ngờ lên tiếng dù chỉ vỏn vẹn mỗi một từ
"Xem hai muội kìa! Đã là thánh chủ rồi đó!" - Nhạc Tinh thánh chủ bèn nhắc nhở
"Ngươi xem ra cũng có hứng thú với chúng nhỉ!" - Luân Ninh thánh chủ
Tịnh Thanh thánh chủ trầm lặng đôi chút rồi vũng bèn lên tiếng đáp
"Vì chúng rất khác biệt!"
Nghe thế cả bốn vị thánh chủ kia cũng bèn tò mò bởi câu nói của y
"Khác biệt?" - Luân Ninh thánh chủ
"Cũng phải! Bọn chúng xuất thân không giống những môn sinh khác!" - Nhạc Tinh thánh chủ
"Trong khi các môn sinh khác phần lớn xuất thân từ các thế gia tu pháp! Hoặc phần lớn ít nhất cũng là tán tu!" - Gia Yên thánh chủ
"Trong khi đó ta xem ra gia tính thì cả ba bọn chúng đều xuất thân đều là những đứa trẻ rất tầm thường!" - Mị Tôn thánh chủ
Tịnh Thanh thánh chủ bèn rũ nhẹ mi.
Y khẽ lắc lắc nhẹ đầu rồi nói
"Ta không nói về xuất thân! Mà là cộng sinh!"
"Cộng sinh?"
Tịnh Thanh thánh chủ bèn đưa tay chỉ vào khối Ảnh Ngự Cầu mà nói
"Nhìn xem các đội khác! Phần lớn đều chỉ biết nghĩ đến tính mạng của mình! Đồng thời đôi lúc mặc kệ tính mạng đồng đội!"
"Còn bọn chúng, tất cả đều hỗ trợ cho nhau! Người này thủ người kia tiến! Đấy mới là quan hệ cộng sinh hỗ trợ đồng đội!"
"Đó chính là vì sao ta lại để mắt đến bọn chúng nhiều hơn các môn sinh khác!".