Trọng Sinh Chi Luyến Sư Tư Đồ

chương 36: 36: giúp người là tốt hay xấu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tiêu Vương nhiều ngày liên tục, ngoài lúc ăn cơm ra, hầu như hắn đều cầm sách không buông, số sách Tiêu Vương lấy từ Tàng Thư Các về ngày một nhiều hơn

Khác với chúng đệ tử khác chỉ học thuộc không đọc hiểu, còn Tiêu Vương lại muốn tìm hiểu nhiều hơn

Vì hắn vẫn luôn tự nhớ bản thân là một đệ tử huyền môn, hơn nữa còn nghe nói rằng sắp đến Đại hội Tiên Minh, nơi hành lực của các đệ tử Bách gia tiên môn hội tụ hai năm một lần

Thế nên ngoài đọc hiểu sách luận, Tiêu Vương cũng không ngừng luyện tập theo về pháp thuật lẫn kiếm thuật

Hôm sau là kì hạng bảy ngày của Luân Ninh thánh chủ, Tiêu Vương càng sớm đã thuộc làu làu cả quyển sách đó rồi, nhưng hắn vẫn phải mặc kệ sự ghét bỏ với sách mà tiếp tục đọc thêm cả tá quyển sách khác

Sau khi vừa kết thúc buổi học cuối cùng tại Lục Hành Thất, Tiêu Vương còn đang tay ôm sách lưng đeo kiếm bước ra

Vừa định quay trở về Thanh Uy Viện, đột nhiên có vài đệ tử chạy đến phía hắn

Triệu Lẫm bước ra sau bèn tỉnh cờ nhìn thấy, mấy đệ tử đó nói gì đó với Tiêu Vương rồi hớn hở rời đi, Triệu Lẫm bèn bước đến hỏi

"Bọn họ nhờ ngươi giúp gì đúng không?" - Triệu Lẫm

"À, không nay họ gác cổng, nhưng có việc nên nhờ ta thay thôi!" - Tiêu Vương

Triệu Lẫm bèn liếc mình nhìn đám đệ tử ban nãy vừa rời đi, đanh đá giở giọng mà mỉa mai

"Còn chưa được xếp vào hàng ngũ đệ tử chính môn, họ có gì mà bận chứ?"

"Chỉ toàn lười biếng cậy việc người khác! Khác gì một lũ kí sinh vô dụng!"

Triệu Lẫm mở miệng đều không có lời nào là tốt đẹp, Tiêu Vương chỉ bèn nhắc nhở hắn

"Cái miệng của ngươi đó, lúc còn ở thôn Phồn Tử đã dặn dò ngươi rồi!"

"Lúc mới đến còn ngoan ngoãn được một chút, không lâu lại lòi cái miệng không biết trên dưới của ngươi đó!"

Triệu Lẫm ló lơ lời của Tiêu Vương, còn quay lại trách cứ hắn

"Mặc ta, ngươi đó, lúc nào người khác nhờ vả chuyện gì cũng không biết từ chối!"

"Coi chừng có ngày tự rước họa vào thân, ta chỉ nói vậy thôi, tùy ngươi!"

Triệu Lẫm trách móc sự lương thiện quá mức của hắn xong, lại ló ngớ bỏ đi, Tiêu Vương cũng chỉ khẽ lắc đầu rồi thôi

Hắn tay ôm sách lưng đeo kiếm bèn đến bảng canh khắc rút tên rồi bèn tìm một vị trí nào đó canh gác

Tiêu Vương chỉ cảm thấy việc canh gác này thật sự quá nhàm chán rồi

Là một đệ tử huyền môn, hắn đương nhiên không cần làm việc vặt này, chỉ mà muốn giúp người ta thôi mà

Đứng một lúc lâu cũng đâm ra chán nản lại còn mệt mỏi bởi nắng nóng, giờ Mùi vậy mà nay vẫn nắng gắt quá

[ Giờ Mùi: Khoảng thời gian từ h – h trong ngày]

Tiêu Vương bèn tìm đại một gốc cây to, gác kiếm ngồi tựa lưng vào gốc cây rồi lại đọc sách

"Tiêu Vương đang canh gác ngoài biện viện? Chẳng phải đệ tử huyền môn không cần gác sao?"

A Ly đang sắp xếp lại bảng công vụ, lại nhìn thấy Tiêu Vương đặt thẻ tên của mình trên đấy, có chút nghi ngờ mà hỏi đồng môn

"Hôm nay là ai trực?"

A Ly và đồng môn kia đột nhiên lại giật mình trước một lời cất tiếng bất thình lình, vừa quay đầu nhìn thấy đối phương, cả hai liền lập tức thi lễ

"Tịnh Thanh Thượng Tiên, đệ tử thất trách!" - A Ly

Mạc Tử Quân không đoái hoài đến là bao, khẽ lặp lại câu hỏi, rồi chỉ lãnh đạm nói

"Bắt đám đệ tử đó đến Từ Đường, phạt mỗi tên trượng cảnh cáo!"

Nói xong, Mạc Tử Quân lặng lẽ quay người bước đi rời khỏi.

A Ly liền thi lễ cúi đầu vâng theo

Y vừa đi khỏi, A Ly và đồng môn kia bèn thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi vuốt ngực nói

"Phạt trượng cũng có phải hơi nặng không? Cũng không phải phạm phải tội nặng mà!"

"Cái gì mà nặng hay không nặng, Tịnh Thanh Thượng Tiên đã bảo phạt thì tội nhẹ cũng sẽ là tội nặng!" - A Ly

"May cho chúng là chưa trực tiếp bị bắt gặp, không thì còn toi hơn nữa!"

"Thôi thôi nói nhiều quá, tìm đám ranh con đó cho chúng một bài học thôi, còn dám trốn tận một canh giờ, ban nãy còn sợ ta suýt nữa là bị trách phạt!" - A Ly

[ Một canh giờ: Khoảng tiếng]

Có lẽ thời gian cũng đã qua một lúc khá lâu rồi, Mạc Tử Quân đến cổng lớn lại không thấy Tiêu Vương đâu

Đến khi đi vòng qua Tây Viện, liền nhìn thấy dưới bên một gốc cây gần vách núi lại có một bóng dáng nhỏ tựa lưng nằm ở đó

[ Tây Viện: Biện viện nằm ở hướng Tây]

Mạc Tử Quân bước vòng qua đối diện thân ảnh đó, người kia nằm yên đó, đặt kiếm một bên, tay còn cầm sách, tựa người vào cây mà ngủ say

Y chỉ muốn lắc đầu, khẽ cúi người đưa tay định gọi hắn thức dậy.

Nhưng tay chưa chạm vào hắn, y đã dần khự lại, vô ý thế nào lại cứ nhìn Tiêu Vương đang ngủ

Lúc Tiêu Vương ngủ lại nhẹ nhàng đoan chính, hơi thở đều đều, im im lặng lặng, cuộn tròn người lại như bông

Mạc Tử Quân lại cứ như nỡ gọi hắn dậy, tựa thể sợ hắn sẽ thức giấc

Biểu cảm ngủ của Tiêu Vương lần này lại rất khá với lúc trước, lần này nhìn hắn ngủ lại thập phần mệt mỏi, tay cư nhiên vẫn hờ hờ giữ lấy kiếm

Tuy vậy, Mạc Tử Quân khẽ thầm nghĩ, lý nào lần này lại phải bế hắn về chỗ ngủ của hắn nữa à?

Không không, không lý nào lại có cái gọi là ngoại lệ hai lần được

Lần này, Mạc Tử Quân quyết định sẽ gọi tên đệ tử ngốc này dậy.

Nhưng chưa để Mạc Tử Quân phải gọi, Tiêu Vương đột nhiên ngọ nguậy rồi khẽ dụi mắt thức giấc

Vẻ mặt vừa thức giấc của Tiêu Vương kỳ thật khá buồn cười, to mắt to tròn mọi khi thì lúc này lại lim dim ngơ ngác nhìn người trước mắt

Nhìn chẳng khác nào thỏ con mới sinh đang tập mở mắt vậy, vừa buồn cười lại vừa đáng yêu

Ánh hoàng hôn rọi thẳng vào mắt, lại được thân ảnh trước mắt khẽ nghiêng người chắn lại sự chói chang kia

"Sư tôn?"

"Chịu dậy rồi sao?"

Tiêu Vương không biết là đang để tâm đến lời của y hay là chỉ để tâm đến y thôi

"D..

dạ!"

Trước mắt chỉ có người, tựa như chốn tiên cảnh đẹp nhất, có gió thổi làm chuông đồng trên thắt lưng khẽ reo vang, cánh hoa nhẹ rơi như mưa rơi tí tách

Và hơn hết, có nụ cười rạng rỡ của thiếu niên tựa như tia nắng chiếu rọi qua tán lá xanh khẽ bừng nở

Tiêu Vương khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn y, miệng bèn cười tươi đến đôi mắt cũng híp lại

Mạc Tử Quân nhìn điệu cười xin tội ngây ngốc đến đáng yêu ấy, cũng đành thôi không nói lấy một lời nào là trách phạt nữa

"Về Thanh Uy Viện, ngủ ở gốc cây sẽ đau lưng đấy!"

Mạc Tử Quân dứt lời, bèn lẳng lặng bước đi trước.

Tiêu Vương ngớ người một lúc

Hắn chỉ lo y sẽ trách phạt hắn nhàn rỗi quá mà bày việc còn ngủ gật

Vậy xem ra hắn ăn may rồi, y không trách phạt hắn.

Trái lại Mạc Tử Quân còn ngỏ lời tựa như cũng vài phần nhỏ là quan tâm đến hắn

Trong lúc Tiêu Vương còn đứng ngây ngốc ở đó, đã thấy Mạc Tử Quân đi xa một đoạn, hắn bèn ôm sách đeo kiếm mà lon ton chạy theo sau y

Kết quả lại hậu đậu mà vấp ngã, chúi đã người về trước, sách trong tay liền văng lung tung

Mạc Tử Quân liền khẽ dừng lại, chỉ thấy Tiêu Vương đang nằm úp mặt xuống mặt cỏ, sổ sách lung tung, quyển thì rơi trên cỏ quyển thì úp trên đầu hắn

"Thật không đoan chính!"

Mạc Tử Quân buộc miệng nói một câu, rồi khẽ vô thức đưa tay đến muốn đỡ hắn, lại liền trấn tỉnh lại hành động của mình có vẻ không đúng lắm

Chờ Mạc Tử Quân còn đang đắn đo thì Tiêu Vương thì đã sớm tự mình lom khom ngồi vậy rồi, hắn đứng dậy khẽ trách y

"Sư tôn, do người đi nhanh quá mà!"

Tiêu Vương đầu tóc sớm đã bù xù đã lên, chỉ sợ lại khiến Mạc Tử Quân cả thấy chán ghét hắn liền lấy tay lau lau vài sợi cỏ vươn lại bên má

"Trách ta? Ta mới bước chỉ có năm bước!" - Mạc Tử Quân lãnh đạm hỏi lại hắn

"Năm bước của của sư tôn đã gần mười bước của con đó!"

Tiêu Vương nhìn y, bỉu môi bày ra vẻ mặt không cam tâm.

Kỳ thực lại không khác vit con mèo con xì lông

Mạc Tử Quân không đáp lời, vốn định lơ đi.

Lại phần nào để ý đến trên tóc Tiêu Vương còn vươn lại một chiếc lá nhỏ

Mạc Tử Quân nhìn đi nhìn lại quả thật là quá chướng mắt rồi, không nói thêm lời nào.

Y trực tiếp đưa tay lên tóc Tiêu Vương, nhẹ nhàng lấy chiếc lá xuống

Tiêu Vương không hiểu điều chi, trước hành động của y có phần bất ngờ kinh hãi

Hắn cứ thế đứng đờ cả người ra mặc y làm gì, tâm trí hoàn toàn không nghĩ nổi thêm được điều gì nữa

"Còn không về?"

Tiêu Vương đột nhiên nhớ người, Mạc Tử Quân bước vài bước vẫn thấy hắn đứng yên đó liền cất tiếng

Tiêu Vương hoàn hồn lại đôi chút, cũng bèn nhặt sách lên ôm rồi ngoan ngoãn đi theo sau y

Tuy thật có chút gượng gạo, cũng không biết nên nói gì hay làm gì, chỉ đành im lặng đi theo sau y

Mạc Tử Quân lặng nhìn hắn theo sau mình, khẽ chau mày lại, lên tiếng nhắc nhở hắn

"Lần sau, việc không phải mình thì chớ động!"

Tiêu Vương đột nhiên nghe y nói thế, hắn cũng bèn nghiêng đầu đáp lại y

"Con chỉ là giúp họ một chút việc nhỏ thôi mà, chẳng phải sư tôn dạy giúp người là lẽ tốt sao?"

Mạc Tử Quân khẽ dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn, lãnh đạm hỏi lại

"Ta hỏi con, nếu con giúp họ, lại vô tình kéo thêm tội cho họ! Vậy, đó là giúp hay là hại?"

Trước câu hỏi này, Tiêu Vương vẫn là ngẫm nghĩ một lúc mới cúi đầu tự mặc cảm trả lời y

"Vậy là con, hại họ rồi.."

Mạc Tử Quân nhìn biểu hiện cúi đầu mặc cảm của Tiêu Vương, chỉ hạ giọng nói rằng

"Giúp một ai đó không phải sai! Quan trọng là nên biết rõ việc mình giúp là một việc tốt hay xấu!"

"Thế nên, không có lần sau!"

Tiêu Vương ngoan ngoãn lắng nghe lời dạy của y, nhẹ nhàng gật gù vâng lời

"Vâng sư tôn, sẽ không có lần sau nữa!"

"Ngoan, về thôi!".

Truyện Chữ Hay