Tối đến, Luân Chi Viện..
"Ngoáp..
Buồn ngủ quá a!" - Triệu Lẫm ngáp ngắn ngáp dài đi về phòng mình
"Ể? Sao vậy nè!"
Triệu Lẫm đưa tay kéo cửa, lạ thay là cửa cửa kéo cách mấy cũng không mở được
"Ta đâu có khóa cửa đâu a?"
Triệu Lẫm ra sức kéo, nhưng cửa kéo mãi cũng chẳng mở.
Đây là loại cửa sàn, dù có khóa cũng không chắc đến vậy đâu a
[ Cửa sàn: Kiểu cửa Shoji - cửa kéo giống kiểu truyền thống Nhật Bản á]
Triệu Lẫm bèn bước xa ra một chút, đưa mắt nhìn chăm chú quan sát một cách hoàn toàn vô cùng tỉ mỉ
Từ căn phòng tỏa ra chút pháp khí bất thường, nhưng có vẻ không hề có sát khí gì vì cậu không hề phòng ngự gì thêm.
Bất chợt Triệu Lẫm bèn thở dài một tiếng
"Kết ấn? Sư phụ! Đệ tử đã đắt tội gì với người a?"
"Quan sát tốt lắm!"
Triệu Lẫm bèn quay đầu về sau, hóa ra Chu Lạp An sớm đã đứng từ sau quan sát cách hành xử của cậu
"Sư phụ!" - Triệu Lẫm bèn cúi đầu phải phép
"Sư phụ, nếu người chỉ muốn kiểm tra khả năng quan sát của đệ tử thì xong rồi đấy a! Sao người còn không giải kết ấn đi a!" - Triệu Lẫm
"Vi sư đâu có nói sẽ giải kết ấn cho con!" - Chu Lạp An vẫn tỉnh bơ nhìn Triệu Lẫm rồi đáp
"Hể?" - Triệu Lẫm ngơ ngác nhận lại câu trả lời của người
"Vậy?"
"À phải rồi vi sư quên nói! Tối nay con qua ngủ phòng của Tôn Tự đi!" - Chu Lạp An
"Dạ vâ..
Cái gì ạ?" - Triệu Lẫm đờ đẫn trước câu nói của Chu Lạp An, thật sự là sốc hơn cả sốc luôn đó a
"KHÔNG BAO GIỜ!"
"Đây là ý của sư phụ đấy! Muội cũng chỉ là theo lệnh của người thôi a!" - A Ly
"Sao không bảo nhị sư đệ ấy! Ta còn lâu mới chung phòng với tiểu tử ấy!" - Tôn Tự
"Muội xin đính chính lại một lần nữa là SƯ PHỤ BẢO THẾ CHỨ KHÔNG PHẢI MUỘIIIIIII!" - A Ly cáu liền dùng chiêu "sư tử gầm" mà quát
"A Ly, bé bé miệng nào!"
Chu Lạp An chợt bước vào bèn lên tiếng nhắc nhở A Ly, Triệu Lẫm đi sau trưng ra cái vẻ mặt bị bức ép đầy khó chịu
"Sư phụ, chuyện này là sao a? Sư phụ vốn biết đệ tử và Tiểu Lẫm đệ ấy vốn không ưa nhau mà!" - Tôn Tự
"Thì vi sư biết thế nên mới làm thế! Haizz, vi sư thật sự muốn hi đứa trở nên thân thiết hòa thuận hơn thôi a!" - Chu Lạp An
"Nào nào, hai đệ tử yêu quý của vị sư! Từ sáng đến tối hai đứa cử hể gặp nhau mà đấu đá không ngừng! Vi sư đành hỏi dùng biện pháp này a!"
Chu Lạp An bèn đưa mắt nhìn cả hai mà nở nụ cười rất dịu dàng nhưng thật sự nó vô cùng nguy hiểm a
"Hai đứa liệu hồn mà cố gắng hòa thuật với nhau đi! Đừng có mà phá hỏng bầu không khí vui vẻ của ta!"
"D..
dạ vâng! Đệ tử xin nghe!"
Tôn Tự và Triệu Lẫm lần lượt khẽ nuốt nước bọt động yết hầu lại cách cực kỳ e dè
"Tốt tốt, đúng là đồ đệ ngoan của ta!"
Chu Lạp An khẽ vỗ vỗ vai cả hai rồi cùng A Ly rời khỏi phòng.
Cánh cửa phòng vừa đóng lại, cả hai ngay lập tức thở phào một phát nhẹ nhõm
Thật sự là cả hai đứng trước vị Luân Ninh thánh chủ kia khi y nổi giận thì đến thở cũng không dám luôn a
"Haizz, giờ phải làm sao a! Đệ thật sự phải đêm nay chung phòng với huynh à!" - Triệu Lẫm
"Làm như ta muốn á! Người như sư phụ sẽ không chỉ bắt chúng ta như này chỉ mỗi đêm nay đâu!" - Tôn Tự
"Trời ạ! Đệ muốn về phòng a!" - Triệu Lẫm
"Đệ muốn về phòng lấy gì sao?" - Tôn Tự
Triệu Lẫm bèn im thin thít không đáp, Tôn Tự bèn hỏi lần nữa
"Làm gì không nói?" - Tôn Tự
"Ừm..
người ta là muốn đi tắm chút thôi a!"
Thật là một vấn đề khó nói a, Triệu Lẫm khẽ gãi đầu khó nói nên có phần ấp úng
Tôn Tự lặng đi một chút, bèn liếc mắt hướng khác suy nghĩ đôi chút
Tiểu tử này là nữ nhân chắc? Đệ ấy chẳng phải mới tắm ban chiều sao?
"Đệ..
à ùm..
Vào tắm đi! Ta cho đệ mượn y phục!"
Triệu Lẫm nghe thấy bèn như sáng cả hai mắt.
Bèn gật gật đầu chạy tít đi, Tôn Tự bèn mở tủ lấy một bộ trung y
Đây là bộ nhỏ nhất mà ta có rồi! Tiểu tử đó liệu có mặc vừa không đây a!
"Tiểu tử, đệ làm gì mà lâu thế hả? Ngất luôn hay gì rồi!" - Tôn Tự độc mồm nói
"À ùm..
Đệ gặp chút rắc rối a!"
"Haizz, tiểu tử đệ đúng là cái gì cũng chả xong! Rắc rối cái gì mà!"
Tôn Tự bất chợt im bặt, vẻ mặt có phần đơ hẳn đi.
Hắn nhìn Triệu Lẫm đang mặc trung của mình mà mắt không rời nổi
"Cái đồ to xác nhà huynh!"
Triệu Lẫm khó chịu khi bản thân lại mặc phải bộ trung y của Tôn Tự có phần lớn hơn so với kích thước cơ thể của cậu thành ra vừa rộng lại vừa lỏng lẻo, trể xuống lộ cả phần xương quai xanh và vai nhỏ nhắn
"Tôn sư huynh?"
Triệu Lẫm bèn ngỏ tiếng gọi hắn, nhưng Tôn Tự hắn lại lặng thin không đáp lại dù một lời
Triệu Lẫm bèn ngay lập tức đưa tay một phát vỗ thẳng vào hai bên má hắn một cái "chát"
"A! Đệ làm cái quái gì đấy!" - Tôn Tự
"Vì đệ gọi mà huynh không nghe đó!"
Tôn Tự xoa xoa hai bên má bị Triệu Lẫm đánh phát đỏ kia.
Bèn đưa mắt nhìn sang cậu, bất ngờ bèn bước đến gần Triệu Lẫm hơn
"Làm cái gì đấy! Muốn đánh lại hay gì!" - Triệu Lẫm bèn vào thế phòng thủ nhìn hắn
"Đệ là nữ nhân hả?" - Tôn Tự
"Muốn bị đánh thêm là nữa hả?" - Triệu Lẫm cáu giận nhìn hắn
Tôn Tự lại im re, bước đến gần Triệu Lẫm hơn nữa.
Bèn đưa tay đến, bất ngờ vạch bung lấy áo Triệu Lẫm ra
"Huynh muốn chết hả? Huynh dám..
A!"
Triệu Lẫm vung tay muốn đánh hắn, Tôn Tự bèn đưa hai tay lên giữ chặt lấy hai tay Triệu Lẫm ghìm chặt
"Huynh..
huynh muốn làm gì?"
Triệu Lẫm bất giác lùi về sau, chạm về phía tường, lại càng bị hắn ép chặt, Triệu Lẫm cậu ngước mắt nhìn hắn có chút rung rẫy
"Hừ..
Quả thật đúng là nam nhân chứ không phải nữ nhân ha!"
"Tôn Tự! Thả ra! Đệ nhất định đánh chết huynh!" - Triệu Lẫm bèn vùng khỏi, thủ thế nhìn Tôn Tự
"Bình tĩnh nào, ta chỉ tò mò thôi mà!" - Tôn Tự
"Huynh biến thái chứ tò mò cái gì!" - Triệu Lẫm
À..
ùm..
Hành động đó nghĩ lại đúng là có chút biến thái nhỉ?
"Nhưng đều là nam nhân! Có sai đâu chứ!" - Tôn Tự
"Cái này..
Tức chết mà! Không với huynh, ta đi ngủ!"
Triệu Lẫm hậm hực bèn nhảy tót lên giường nằm đấy
"Nè, đó là giường của ta a!" - Tôn Tự
"Huynh lại muốn gây sự là! Sư phụ bảo thôi, chứ đệ cũng không muốn qua đây đâu!" - Triệu Lẫm
"Không biết, đệ buồn ngủ rồi! Huynh lớn hơn thì nhường đệ đi!"
Triệu Lẫm bèn ôm gối, nhắm tít mắt ngủ luôn chẳng quan tâm hắn làm gì
Nói thì là vậy đấy, nhưng rồi cả hai cũng chia nhau nằm chung một giường.
Đằng nào giường cũng không hề nhỏ chút nào a, như Tôn Tự cũng đã nói
Là nam nhân với nhau thì đã có sao đâu a
Trải qua một đêm dài chỉ biết chen lấn, đạp đá nhau cả đêm.
Cả hai cuối cùng cũng chịu thức dậy
Phải nói cả Tôn Tự và Triệu Lẫm là hai cái con người khi ngủ phá tướng hơn bao giờ hết
Đêm qua cả hai cãi nhau tranh giường, thành ra phải dùng gối tấng giữa mà ngủ
Đến sáng thức dậy thì cái gối kia không biết có tội tình gì mà bị quăng luôn xuống sàn một cách không thương tiếc
"Hửm?"
Cả hai đều đồng lúc mở mắt, lờ mờ đưa mắt nhìn nhau.
Đập thẳng vào mắt là khuôn mặt của đối phương, trấn tỉnh lại chút tinh thần
"Cái quái gì..
A?"
Triệu Lẫm giật bắn mình.
Bất ngờ ngồi dậy, vô tình lại bật ngã về sau bật khỏi giường
"Ấy, này!"
Tôn Tự bèn phản xạ ngồi bật dậy, đưa tay đỡ lấy đầu Triệu Lẫm thế mà lại mất đà ngã theo
Triệu Lẫm từng chút bèn nở to mắt nhìn hắn
Chợt nhận thấy tại sao khuôn mặt của đối phương lại gần mình đến thế
Phải nói là quá gần.
Gần quá mức cần thiết
Cơ thể lại vô lực không ngước người lên được a.
Tôn Tự tay phải chống xuống, tay trái lại đỡ lấy gáy sau của Triệu Lẫm
Cái tư thế nửa người sau trên giường, nửa người lại chống lên sàn.
Lại còn bị cả người Tôn Tự áp phía trên, Triệu Lẫm đúng là có chút khó xử mà
C..
cái tư thế gì vậy nè? Còn..
áo ta?
Triệu Lẫm giật mình nhìn xuống, ôi trời bộ trung y lỏng lẻo trên thân đã bung lộ cả ngực
"Nè! Huynh nhìn cái quái gì chứ!"
Triệu Lẫm còn cáu hơn là mắt Tôn Tự hắn cứ một mực nhìn mỗi một chỗ, lại là chỗ hắn lẽ ra không nên nhìn a
"Đệ có thật sự là nam nhân không?" - Tôn Tự vẫn một mực thắc mắc
"Đến bây giờ còn hỏi câu này! Huynh muốn bị ăn đánh à!" - Triệu Lẫm bèn cáu
"Ta thật sự có chút tò mò a! Đệ thậm chí còn mảnh mai hơn cả nha đầu họ Lam kia a!"
Tôn Tự bèn vô ý đưa bàn tay đến, ngón tay kia không biết điều mà khẽ chạm vào nụ ti ửng hồng kia
"Ư!"
Triệu Lẫm bất ngờ vô thức lại kêu lên một âm thanh đáng xấu hổ, bèn mím chặt môi lại ngăn lại.
Đỏ mặt tía tai, vừa xấu hổ vừa giận dữ
"Tiểu Lẫm? Đệ.."
"Huynh im miệng!"
CẠCH
"Hai đứa định ngủ đến khi n.."
Chu Lạp An vừa đẩy cửa vào, nhìn thấy toàn cảm trước mắt.
Nhìn hai hảo đồ đệ của mình ở trong cái tư thế không hề đúng đắn
"Sư phụ? Không phải như người nghĩ đâu a!"
Chu Lạp An im bặt, bèn đưa tay đóng sầm cửa lại.
Đứng bên ngoài mà đặt tay xoa trán
"Thất lễ quá a! Làm phiền hai đứa rồi!"
Chu Lạp An bèn ngoắt ngoắt A Ly lại bảo rằng
"Từ nay không cần gọi hai đứa nó dậy nữa! Khi nào chúng nó muốn dậy thì dậy!"
"À vâng, thưa sư phụ!" - A Ly tuy không hiểu gì nhưng cũng có thể nghe theo
"Sư phụ đang nghĩ..
chúng ta là đoạn tụ đó hả -_-?" - Triệu Lẫm
"Người như sư phụ, đệ nghĩ người như thầy ấy còn có thể nghĩ cái gì khác -_-?" - Tôn Tự
"Thả ra được chưa -_-!" - Triệu Lẫm
Tôn Tự bèn nhận thấy rằng bản thân có phần quá mơ hồ mà quên mất cả hai đang trong cái tư thế gì gì đó
Bèn nhanh chóng ngồi dậy, Triệu Lẫm bèn nhanh chóng bật người ngồi dậy, vẫn không quên mắng hắn
"Tôn sư huynh, tên biến thái! Dám ăn đậu hũ của ta!"
Lan thất..
"Triệu Lẫm? Nè! Triệu Lẫm!"
"À hả?"
"Ngươi bị gì đấy? Ta và Tuyên Cơ gọi mãi mà chẳng nghe!" - Tiêu Vương
"À ùm, chỉ là suy nghĩ vài thứ thôi a!" - Triệu Lẫm
"À, mau tập trung đến Võ Đường đi! Còn phải luyện tập!" - Tiêu Vương
"Vậy bọn ta đi trước a!" - Lam Tuyên Cơ
Lam Tuyên Cơ và Tiêu Vương lặng đi đôi chút, bèn kéo nhau qua một bên thủ thỉ
"Ngươi thấy hắn lạ không?" - Lam Tuyên Cơ
"Không phải chỉ mình ngươi thấy thế đâu a! Chắc có chuyện gì đó bất ổn!" - Tiêu Vương
"Hôm nay nhìn cậu ta khó ở quá a!" - Lam Tuyên Cơ
"Cậu ấy thường hòa nhã lắm a! Chuyện gì mà khiến cậu ta lại nổi giận chứ a?" - Tiêu Vương
"Ta cũng chịu a! Hôm qua còn vui vẻ lắm cơ mà!" - Lam Tuyên Cơ
"Nào nào, tất cả tập trung!"
"Vâng!"
Thế là tất cả đệ tử bèn tập trung đến võ đường.
Theo quy chế được võ sư đưa ra
Mỗi một đệ tử sẽ bắt với một người trở thành một nhóm cùng luyện tập, và hiển nhiên không phải bản thân tự chọn a
"Tại sao ta lại phải cùng tội với ngươi vậy hả!" - Lam Tuyên Cơ
"Ngươi nghĩ bổn tiểu thư muốn sao hả!" - Lý Tiểu Mai
Xem ra tình hình này không hề ổn chút nào a.
Xui thay cả Lam Tuyên Cơ và Lý Tiểu Mai như kiểu "định mệnh" mà đi đau cũng gặp.
Đến bắt cặp luyện võ cũng bị chung một đội là thế quái nào.