Một lát sau truyền đến tiếng của mẫu thân Tống Thanh Di, “ Là Đoan Cẩn à? Đến đây như thế nào không mau chút tiến vào?” âm thanh của mẫu thân mang theo một chút áy này cùng vui mừng.
Tống Thanh Di biết mẫu thân áy náy cái gì, ép buộc nhi tử thú nam thê. Nhưng một lần nữa tỉnh lại Tống Thanh Di không trách mẫu thân.
Giúp đỡ Tề Nhuận Vân đi vào, Tống Thanh Di cao giọng lên tiếng, qua tiền viện, hầu gái phía trước đã sớm cuốn liêm lên.
Vào chính sảnh, quả nhiên đã nhìn thấy mẫu thân đã ngồi trên ghế ở chính sảnh. Phía dưới là nhóm thúc phụ di nương, mà lục di nương bởi vì mới vào cửa nên ngồi ở ghế gần cuối.
Tống Thanh Di cũng không để ý tới những người khác, chính là giúp đỡ Tề Nhuận Vân đi vào rồi hướng mẫu thân ngồi ở chính giữa cúi chào “mẫu thân”. Trong miệng thốt ra xưng hô nhiều năm, Tống Thanh Di trên mặt không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng mãnh liệt sôi chào, khi phụ thân mẫu thân hắn vẫn còn, hắn thân là con trai trưởng được hưởng bao nhiêu là yêu thương cùng sủng ái, làm sao để ý một tiếng mẫu thân này, xưa nay chỉ kêu một tiếng mẫu thân sau đó đi lo chuyện của chính mình, nhưng tiếng mẫu thân này lại khiến hắn nhớ tới ánh mắt thất vọng cùng đau lòng của mẫu thân khi qua đời ở đời trước, ánh mắt tối sầm lại, Tống Thanh Di nhanh chóng cúi đầu.
Tống phu nhân ngồi ở trên ghế nghe Tống Thanh Di xưng hô sửng sốt một chút, sau đó lộ ra nụ cười tươi: “ Đoan Cẩn hôm nay sao lại giống một đứa trẻ như vậy, đây là lấy vợ xong rồi đến trước mặt mẫu thân để hiến bảo sao?” vốn Tống lão phu nhân rất ít khi nói lời trêu chọc, dù sao hôm qua hạ dược nhi tử là chính nàng làm, ngày thứ hai nàng thực lo lắng nhi tử sẽ oán hận mình. Hiện nay đứa còn cùng đến thỉnh an, lại xưng hô “mẫu thân” mà nhiều năm không gọi, tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng hiển nhiên là đứa con không trách nàng.
Tống lão phu nhân nhìn con trai mình bằng ánh mắt từ ái, cùng với nam tức im lặng tuấn lãng đứng ở bên cạnh con trai mình-Tề Nhuận Vân vào Tập Lễ Uyển năm, Tống lão phu nhân không có khả năng chưa gặp qua, chính là nàng yêu thương nhi tử mình, cảm thấy con trai phải lấy nam thê là ủy khuất cho con trai mình, bởi vậy không làm khó Tề Nhuận Vân nhưng cũng không vui mừng đối với người này, cho nên cũng chưa bao giờ đánh giá qua. Bất qua con trai cùng tới thỉnh an, điều này ở nhà phu gia là cấp cho chính thê mặt mũi cùng thương tiếc, hơn nữa đứa con không rõ nguyên nhân chuyển biến, Tống lão phu nhân yêu ai yêu cả đường đi, liền cẩn thận đánh giá nam tức này.
Là người văn tĩnh, khí chất cũng không kém,ngũ quan tuy rằng không tinh xảo, nhưng cũng tuấn tú hợp lòng người, chính là nhìn có chút im lặng trầm mặc. Tống lão phu nhân yên lặng gật gật đầu, khiến cho nha hoàn bên người cấp vợ chồng Tống Thanh Di chỗ ngồi.
Ngồi xuống không lâu, thị tì bên người vợ chồng Tống Thanh Di bưng lên hai cái khay, trong khay có một tách trà quan diêu thoát thai điền bạch, bên trong đựng chè xanh, màu sắc bảo lục, một khay khác cũng là một tách trà, màu sắc thiển thanh- đây chính là tách trà Tề Nhuận Vân phải kính cho trưởng bối.
Người được Tống Thanh Di một đường bồi đến, Tống lão phu nhân đối với Tề Nhuận Vân kính trà mỉm cười tiếp nhận, sau đó tặng lễ vật, hiển nhiên là không có ý làm khó dễ, bởi vậy nhóm di nương thúc phụ cũng tự nhiên hiểu ra con dâu trưởng Tống gia đã được tiếp nhận, cũng không làm khó dễ gì, rất là sảng khoái nhận trà đáp lễ.
Chính là lúc kính trà lục di nương- chính là người diễu cợt nhiều nhất trước khi Tề Nhuận Vân vào cửa- Tống Thanh Di vẫn là chú ý tới trong mắt nàng chợt lóe oán giận rồi biến mất.
Ẩn theo quy củ, làm dâu trưởng, Tề Nhuận Vân chỉ cần cấp bà mẫu quỳ xuống kính trà, còn nhóm thúc phụ chỉ cần khom lưng kính trà, hơn nữa sau này cũng không cần hành đại lễ, dù sao thì đích thứ trong một gia tộc vẫn có sự khác biệt. Mà sự “oán hận” của lục di nương cũng không khó đoán là từ đâu mà đến.
Tống Thanh Di khóe miệng lạnh lùng câu lên một chút, đúng là người không có mắt, không biết tự lượng sức mình! Giương mắt, quả nhiên thấy mẫu thân mình trong mắt lóe chán ghét rồi biến mất.
Sau khi kính trà, hoàn thành tất cả các lễ nghi vợ chồng tân hôn, ngồi ở vị trí sau cùng cùng trưởng bối đợi giờ ngọ dùng cơm, người làm vợ hầu hạ bà bà dùng cơm xong có thể trở về sân chính mình dùng cơm. Chính là giờ phút này Tống Thanh Di ở đây, lại biết được Tề Nhuận Vân không khỏe, tự nhiên không muốn hắn ở đây làm hao hết buổi sáng, còn muốn ôm bụng đói để hoàn thành quy củ, huống chi tuy rằng phụ thân cũng có nam thiếp, nhưng không nhiều lắm, cũng không được coi trọng, trong lúc dùng cơm cũng không ăn cùng mẫu thân với nhóm di nương, để cho Tề Nhuận Vân lưu lại ít nhiều cũng có chút xấu hổ.
Bởi vậy Tống Thanh Di mang theo tâm tư chơi xấu, hướng mẫu thân hắn cười tủm tỉm nói tối hôm qua Tề Nhuận Vân mệt nhọc, hôm nay muốn về nghỉ sớm.
Nhưng thật ra Tống phu nhân lâu lắm mới thấy lại bộ dạng chơi xấu này, cảm thấy nghi hoặc với thái độ biến chuyển của đứa con, bất quá cũng thấy vui vẻ, nghĩ rằng đêm qua sau khi động phòng, làm cho hắn để lại tâm, liền vui vẻ miễn quy củ cho Tề Nhuận Vân, thả cho vợ chồng son trở về sân của mình.
Hành động của hai mẫu tử được thu vào trong mắt mọi ngươi đang ngồi ở đây, nghĩ đến tin đồn trước kia nói chính thê không được sủng không công mà phá, đây chính là mục đích của Tống Thanh Di.
Mà Tề Nhuận Vân sau khi quy củ kính trà lui sang một bên sau vẫn im lặng không mở miệng, đối mặt trường hợp ngoài ý muốn vẫn trấn định tự nhiên, chính là trong mắt ngẫu nhiên hiện lên kinh ngạc biểu hiện một chút suy nghĩ trong lòng người này.
Chờ sau khi hoàn thành quy củ, hai người trở về sân cũng đã qua một lúc lâu. Tống Thanh Di nhìn thấy trên trán Tề Nhuận Vân có chút mồ hôi, “ Nằm nghỉ ngơi đi, ta đi gặp phụ thân trước”. theo bản năng muốn thay hắn lau mồ hôi, lại cảm thấy có chút đột ngột, cuối cùng chính là để lại một câu như vậy, đi ra ngoài.
Xoay người đi ra ngoài Tống Thanh Di không có chú ý tới khi nghe hắn nói muốn đi tìm phụ thân, ánh mắt Tề Nhuận Vân tối sầm lại, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, đứng ở cạnh cửa nhìn Tống Thanh Di nhanh chóng đi xa.