Bất quá Tống Thanh Di rất nhanh hoàn hồn, tiếp nhận khuôn mẫu, cười trêu chọc nói, “Phu nhân, hai người chúng ta như vậy phải chăng có chút bất nhã”. Một bên nói xong một bên đỡ Tề Nhuận Vân đứng dậy. Hắn làm sao lại không biết người này như vậy là do chính mình ngồi xổm trên mặt đất, hắn đứng cùng chính mình nói có chút “phạm thượng”.
Tống Thanh Di không có đoán sai tâm tư của Tề Nhuận Vân, bởi vậy thấy hắn đứng dậy mình cũng thuận thế đứng lên: “Nhìn ngươi đốt”.
Lần thứ hai nghe thấy lời nói của chính quân nhà mình, Tống Thanh Di gật gật đầu, “Cùng nhau đi, ta chọn quặng, trước đốt một chút quặng”. Nhắc tới mỏ quặng, Tống Thanh Di thuận tay dắt tay Tề Nhuận Vân, nghĩ trong chốc lát- mấy ngày này trừ bỏ xem quặng, xem lưu ly, Trịnh lão đầu biết hắn muốn thử tay nghề nên cũng đưa hắn đi xem trình tự làm việc, nói cho hắn biết một chút yếu điểm của đốt chế, bởi vậy đối với bước kế tiếp hắn trong lòng thực ra là đã có tính toán, lúc này ở trong lòng tính qua một lần, bất quá không hy vọng thất bại xấu mắt. Này không chỉ có hắn lần đầu tiên đốt chế lưu ly, lại còn dùng khuôn mẫu của chính quân nhà mình, hắn tuyệt không muốn thấy trong mắt Tề Nhuận Vân có thần sắc thất vọng.
Trong lòng do nhớ lại nên Tống Thanh Di không có chú ý tới động tác chính mình, nhưng là bị nắm tay Tề Nhuận Vân có chút lắp bắp kinh hãi. Ánh mắt hắn dừng ở trên người phu quân ở phía trước hắn, sau khi thành thân hành động như vậy đã không chỉ một hai lần, vài lần đầu còn có thể nói Tống Thanh Di có tâm muốn tạo quan hệ tốt giữa hai người, làm cho hai người nửa đời sau gắn bó bớt lo một chút. Nhưng về sau càng nhiều hơn, nhất là thường xuyên có loài đùa theo bản năng này, hành động thân mật chính là Tề Nhuận Vân quạnh quẽ cũng có chút nghi hoặc. Phu quân hắn rốt cuộc ôm cái ý tưởng gì…hắn không phải còn tình cảm chân thành đối với sư muội đang chờ hắn cưới sao?.
Chuyện tình Tống Thanh Di yêu sư muội ở thư viện, Tề Nhuận Vân đã nghe hạ nhân Tống gia nói đến nhất thanh nhị sở, lại biết hắn cùng Tống lão gia có ước định thú thiếp. Bởi vậy hắn từng nghĩ tới chuyện thành thân sau sẽ phải ở trong viện cô độc cả đời, kết quả chân chính thành thân xong lại không giống như hắn tưởng tượng như vậy. Phu quân hắn thay đổi từ trước hắn nghe nói không thích kế thừa gia nghiệp vậy mà lại thực sự học tài nghệ làm lưu ly của Tống gia, mỗi ngày học xem chuyện tình quản lý cửa hàng, đối hắn cũng là vô cùng thân thiết cùng tôn kính, lại tối trọng yếu là từ sau khi thành thân lại không có nhắc đến sư muội kia.
Tề Nhuận Vân trong lòng đã kỳ quái, rồi lại thản nhiên kỳ vọng. Hắn nghĩ nếu phu quân hắn thực sự muốn cùng hắn có nhà, như vậy có lẽ…. Hắn cũng có thể tin tưởng những ngày của hiện tại…
Tống Thanh Di cảm thấy chính mình đang nắm tay, tay lại đột nhiên bị nắm ngược lại một cái, quay đầu nhìn lại chính quân nhà mình vẫn đang im lặng, “ Như thế nào?”.
Bất quá chạy tới trước chỗ đốt diêu, Trịnh lão đầu chạy tới nói với hắn chuyện tình lô ôn, Tề Nhuận Vân lại không có đáp lời, bởi vậy Tống Thanh Di kỳ quái lúc sau liền buông tay đi theo Trịnh lão đầu đến gần chỗ đốt diêu đã muốn bắt đầu.
“Ta xem một chút quặng ta đã chọn, tỉ lệ không đủ mà ngươi nói là như vậy đi, có phải hay không phải đốt quặng trước?” ngón tay Tống Thanh Di nắn vuốt rổ lưu ly thạch, bất quá tỉ lệ lưu ly thạch cũng không tốt như vậy, khoáng thạch bám vào nhiều, có vẻ sắc thái cùng tính thông thấu cũng không rõ ràng.
“Là, Thiếu gia, đến xem lô hỏa, hỏa hội đốt quặng phải vượng, nhan sắc cũng là hồng bên trong mang theo hoàng, chờ củi đốt trong chốc lát không sai biệt lắm, không thêm củi mới cho lửa cháy thập một ít, đến lúc đó lại đôt phối màu”. Chỗ đốt diêu không lớn, miệng thêm củi cũng không cao, Trịnh lão đầu cầm cái gắp than đặc chế gảy trứ hỏa đường, ý bảo Tống Thanh Di lại xem.
Chuyện xem lô hỏa là phải dựa vào kinh nghiệm, tuy rằng Nam thúc, Tề phụ, Trịnh lão đầu đều cấp Tống Thanh Di dảng giải quả, bất quá hắn là ở thời điểm màu sắc lô hỏa rõ ràng thì mới có thể nhận ra một chút, còn những biến hóa nhỏ thì phải dựa vào những lão sư có kinh nghiệm xem giúp.
Tống Thanh Di một bên nghe Trịnh lão đầu giảng giải, một bên chính mình tự nói tự quan sát, muốn tận lực nắm bắt thời cơ. “ Lúc này nhan sắc lô hỏa nhạt hơn so với lúc trước, khí xung quanh cửa lò càng lúc càng nóng, có phải hay không không sai biệt lắm?”.
Trịnh lão đầu gật gật đầu, sau đó không biết từ lúc nào trên tay có một cái bát đựng nước đem vẩy lên vách đá trên lô, bọt nước nhanh chóng tạo thành những bong bóng màu trắng rồi biến mất. “Có thể, thiếu gia đem lưu ly thạch bỏ vào đi thôi”. Nhóm thợ thủ công thí nghiệm hỏa hậu trừ bỏ xem hỏa, còn có phương thức xem loại thủy khí này, bất quá từ trước đến nay thợ thủ công đều trực tiếp dùng nước miếng để quan sát, bất quá bởi vì thiếu gia cùng thiếu gia chính quân đều ở bên cạnh, hành vi này cũng không dám ở trước mặt bọn họ làm, Trịnh lão đầu tuy là người chân chất nhưng không phải là người không biết biến đổi.
Chỗ đốt diêu có tiến liêu khâu chuyên biệt, Tống Thanh Di liền bỏ hết lưu ly thạch vào, tiến liêu khẩu rỗng mở có thể nhìn thấy biến hóa của khoáng thạch bên trong.
Khoáng thạch ngăm đen bị lửa liếm chậm rãi mơ hồ biên sừng, nguyên bản trong đó là từng đốm nhỏ dần dần gắn bó một mảnh, có thể ngọn lửa làm nổi bật nên cảm xúc thấy thông thấu hơn.
Tề Nhuận Vân đứng dựa ở đằng sau chăm chú nhìn sườn mặt Tống Thanh Di cùng nhìn lô hỏa đang đốt diêu, nếu giờ phút này Tống Thanh Di quay đầu lại, sẽ thấy sáng ngời xưa nay chưa từng có trong mắt hắn.
Trịnh lão đầu còn ở một bên giảng giải yếu điểm của hỏa hậu, một bên chuẩn bị cho Tống Thanh Di khởi quặng. Dùng cái gắp than đặc chế lúc trước, đem lưu ly thạch đốt không sai biệt lắm theo lò sưởi lấy ra, đặt ở một bên bãi đá, trên bãi đá có thể thấy được là khoáng thạch đã được đốt chế qua.
“Thiếu gia, đây là lưu ly mẫu Tống gia, đốt chế này là do tượng sư phụ trách, bình thường chúng tiểu nhân sử dụng đều là như vậy”. Thấy Tống Thanh Di mang theo nghi hoặc nhìn đống lưu ly mẫu trên đống đá, Trịnh lão đầu giải thích một câu.
Tống Thanh Di gật gật đầu, đối với loại hành vi giấu giếm này không có nửa điểm bất mãn, dù sao hắn còn không có chân chính kế thừa Tống gia, đối với tượng sư mà nói hắn chỉ là thiếu chủ tử, hắn đây chỉ có lý luận suông còn kỹ thuật đốt chế của hắn không làm cho Tống lão gia mở miệng cho hắn đi quan sát lưu ly mẫu.
Sau khi sống lại Tống Thanh Di kiếp trước đã trải qua rủi ro, sẽ không còn khí phách thiếu niên không biết trời cao đất rộng, hắn hiện tại càng thêm quyết tâm cố gắng học tập cùng sống.
Trịnh lão đầu nhìn thấy phản ứng Tống Thanh Di, nhẹ nhàng thở ra, lại cảm thấy thiếu gia quả nhiên là tốt, thống tình đạt lý khiêm tốn hiếu học.
Đem lưu ly thạch đã đốt tốt để vào khuôn mẫu Tề Nhuận Vân nặn tốt, một lần nữa thả lại chỗ đốt diêu, sau đó Trịnh lão đầu tiếp tục giảng giải lưu ly thạch đốt chế đến bộ dạng gì thì có thể gia nhập với lưu ly mẫu. Tuy rằng hiện không rõ, nhưng Tống Thanh Di cũng nhận thấy lời nói của Trịnh lão đầu càng về sau càng thêm cẩn thận, thái độ cũng có vẻ nhu hòa đi rất nhiều- ngay từ đầu Tống Thanh di đến chỗ đốt diêu này nhóm thợ thủ công tuy rằng dựa theo yêu cầu của đông gia tiếp đãi, nhưng thái độ chính là tùy ý, cũng sẽ không làm cho ngươi cảm thấy làm qua loa, nhưng là cũng sẽ không thất sự nhiệt tình chỉ bảo. Là thái độ của hắn ở diêu tử mới thật sự làm cho Trịnh lão đầu thay đổi, lúc này đã tiến thêm được một bước, Tống Thanh Di cũng nhẹ nhàng thở ra. Tình huống như vậy so với hắn dự định tốt hơn nhiều, có lẽ chờ bát lưu ly đốt hảo, hắn có thể cùng Trịnh lão đầu nói chuyện lúc trước hắn cùng nhạc phụ thương lượng dùng súc vật để gia tăng hỏa hậu.