Uất Trì Diễm cùng Tề Hạo ở trong thư phòng cho đến giờ cơm trưa mới đi ra. Cùng lúc đấy, Lê Hân còn đang nhăn mặt đối chiến với bát thuốc nâu to ùng ục.
Tề Hạo đã sớm từ chỗ Hạ Lãng cùng đám thủ hạ biết về sự tồn tại của Lê Hân. Chỉ là một thiếu niên với khuôn mặt tinh tế một chút thôi, chả có gì hấp dẫn. Nhưng nghĩ lại biểu hiện coi trọng của cả ông chủ và cậu chủ, anh ta cũng không dám có chút thái độ gì.
Lê Hân cũng nhìn thấy Tề Hạo, nếu nói đến khuôn mặt thì có vứt trong đám người cũng không ai nhận ra, toàn thân tỏa ra khí chất ‘mạnh vì gạo, bạo vì tiền’. Thật sự là cách một trời một vực với Hạ Lãng. Dù rằng tài năng mới là nguyên do anh ta trở thành đại tướng bên cạnh Uất Trì Diễm.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng mà gật đầu chào hỏi. Tề Hạo nhíu mày, trong lòng có chút lạ: Hạ Lãng nói, khí chất của cậu bé này không hợp tuổi.
Uất Trì Diễm vừa đi vào phòng khách liền nhìn thấy hai người đang nhìn nhau chăm chú, trầm giọng: “Tề Hạo.”
Nghe ra ông chủ không vui, anh ta lập tức thu hồi ánh nhìn, rời đi, trong lòng kinh ngạc không thôi, mức độ ông chủ coi trong người này có vẻ vượt xa mức Hạ Lãng đã dự đoán.
Uất Trì Diễm đến một cái ghế không xa không gần Lê Hân: “Sao không uống thuốc?”
“…” Lê Hân không biết nói sao, cậu thật hối hận khi gật đầu đồng ý cách trị liệu theo Đông y này.
Uất Trì Diễm nhìn bát thuốc, lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhăn cả lại.
Hắn nhớ có một lần cả nhà ăn cơm, thấy cậu không hề đụng món mướp đắng, hỏi hỏi một chút mới biết, là cậu sợ đắng.
“Uống thuốc lúc nóng mới tốt.” Uất Trì Diễm bưng bát thuốc lên, “Một hơi uống hết là xong.” Dù sợ đắng, cũng phải uống.
Mùi thuốc xộc thẳng lên, cậu chịu không được mà đưa tay lên bóp mũi, nhịn không được mà né không xong.
Nhìn biểu cảm đáng yêu của cậu, Uất Trì Diễm nhịn không được ngồi lại gần một chút, nhẹ nhàng dỗ dành: “Nhanh nào, uống một hơi rồi ta kêu người xuống lấy bánh ngọt cho.”
Lê Hân 囧, có chút dở khóc dở cười: Đường đường Uất Trì tổng tài lại dùng giọng điệu dụ con nít dỗ mình uống thuốc.
Lê Hân theo bản năng nhìn thẳng Uất Trì Diễm, nhìn thấy cặp mắt đầy nhu hòa kia. Cậu vội cúi đầu, che giấu sự dao động, cầm bát thuốc, uống sạch.
Huhu, đắng chết TT^TT
Chỉ vì một lúc xuất thần mà ôm hận ngàn thu, cậu cầm ngay cốc nước uống tiếp, nhưng chỉ thấy vị đắng lan tràn, nhất là đầu lưỡi, giống như bị khổ hình.
Sao vị đắng không trôi được!!!
Lê Hân khóc không ra nước mắt, thật muốn như mấy con cún thè lưỡi ra thổi thổi.
Bất ngờ một thìa kem ngọt lạnh được đưa vào miệng, vị bơ cùng hương vani như làm dịu đắng chát của thuốc, cũng khiến khuôn mặt của ai đó như được dãn ra.
Lê Hân nhấm nháp hương vị trong miệng, trong đầu chỉ có suy nghĩ: Muốn thìa nữa.
Như là cầu được ước thấy, một thìa kem nữa lại được đưa tới, lần này là vị xoài.
Cảm giác hạnh phúc lan tràn, cậu híp mắt thỏa mãn, bỗng thấy có chỗ không đúng.
Máy móc cúi đầu, nhìn đến một đôi bàn tay thon dài đang cầm một chiếc muỗng nhỏ, bên tai còn vang đến tiếng cười nhẹ: “Còn muốn sao? Muốn vị gì?” Vừa nói, vừa có một cánh tay tiếng đến gần eo lưng cậu.
Lúc này, Lê Hân hoàn toàn cứng đơ người.
Trong lòng Uất Trì Diễm ấm áp.
Nhìn Lê Hân chạy trối chết, Uất Trì Diễm phân phó bác Du đưa nốt kem cùng phần cơm trưa lên phòng. Cả cậu và hắn có vẻ đều cần yên tĩnh một chút. Nói ra chỉ sợ người cười, hắn chỉ vì ăn được chút đậu hủ mà tim đập mãi không thôi.
Lê Hân mặt đỏ ửng, cầm ly kem vừa được bác Du đưa lên ngẩn người.
Đầu tiên là nụ hôn khó hiểu ban đêm, giờ còn vụ đút kem này nữa… đây là sao hở trời… Uất Trì Diễm…sao phải làm thế.