“Cha” Uất Trì Giản đi vào văn phòng, không biết có chuyện gì gấp khiến y vừa họp xong hội nghị quản lý liền chạy đến đây.
Uất Trì Diễm đang xem văn kiện, chỉ ngẩng đầu ý bảo y ngồi xuống, xong liền đưa hồ sơ qua, “Chuyện này con xử lý.”
Uất Trì Giản nghe vậy có chút bất mãn.
Gần đây vì chuyện của anh hai, cha đã đem phần lớn công việc cho y, giờ lại giao thêm gì nữa? Cứ cho là cha muốn dốc lòng dốc sức cho chuyện anh trở về, nhưng bản thân là chủ tịch tập đoàn cũng không thể quá đà chứ?
Nhìn ra con trai không tình nguyện, Uất Trì Diễm không có chút đồng tình hay thỏa hiệp nào.
Từng coi trọng, hao tốn bao tâm cơ để bồi đắp lên người thừa kế, thậm chí đánh đổi cả Tiểu Hi. Nay tìm được bảo bối của hắn, giờ không đòi thù lao thì phải chờ đến bao giờ ── quả nhiên tâm tình biến đổi, cách nhìn nhận vấn đề đều đổi thay.
Uất Trì Diễm thản nhiên liếc nhìn con trai, không cho chút cơ hội phản bác: “Là chuyện Lê thị. Hiện tại Tiểu Hi vì chuyện này mới lưu lại trong nhà. Nếu con không làm, cậu ấy có lẽ sẽ chạy về C thị. Nếu muốn Tiểu Hi tiếp tục ở lại, chuyện Lê thị, tự xử lý đi.”
Quả nhiên, con trai thu liễm thái độ, liếc qua tài liệu: “Cần kết quả gì?”
“Trước cứ để bọn họ kéo dài chút hơi tàn. Sau khi thôn tính, chuyển cổ phần sang danh nghĩa của Tiểu Hi.” Uất Trì Diễm nheo mắt lại, bên trong chợt lóe tia hàn ý. Mà Uất Trì Giản ở phía đối diện cũng lộ ra thần sắc tương tự. Nếu lúc này có người ở đây sẽ đồng thời thấy được hai tên quỷ satan y như đúc.
Cùng lúc đó ở nhà chính Uất Trì, Lê Hân đang ngồi nhấm nháp trà chiều mà không biết được tương lai đang đón chờ mình là sao.
Không có hai cha con kia ở đây, cậu cảm thấy an tâm hơn nhiều. Cho nên lúc quản gia bảo dì Vân dẫn cậu đi thăm quan, cậu vui vẻ đồng ý. Tuy không được tự nhiên, nhưng đây cũng là nơi cậu từng sống bao năm, nói không nhớ thì thật dối lòng.
“Bác Du, có thể để dì Vân cùng đi ăn với cháu không?”
“Ông chủ phân phó, Lê tiên sinh cứ tự nhiên coi đây là nhà mình.” Bác Du nhớ tới biểu cảm trịnh trọng của ông chủ khi phân phó chuyện này, đôi mắt có chút lóe lóe.
Lê Hân có chút giật mình, thôi thì mặc kệ người kia có ý gì, cậu chỉ cần biết câu trả lời là được. Cậu xoay người cười với dì Vân: “Dì Vân, cùng ngồi ăn với cháu nhé, đi dạo nhiều thế, dì cũng mệt rồi.”
Thú thật, đây là lần đầu cậu đi tham quan hết cả khu nhà này. Nhìn ngoài chỉ nghĩ là mấy tòa nhà bình thường, nội thất trang trí bên trong thì như tòa thành. Phạm vi hoạt động trước đây của cậu thật quá nhỏ bé.
Hương vị hồng trà thuần túy lan tràn trong miệng, khiến cả người thoải mái. Lê Hân nhắm mắt lại, tận hưởng chút yên tĩnh đã lâu không có. Dì Vân ngồi đối diện vẫn nhìn cậu không nhúc nhích, hai mắt đỏ bừng, lã chã chực khóc.
Lê Hân hoảng hốt, “Dì Vân, sao dì lại khóc?” Chẳng lẽ có chuyện phát sinh, nhưng trong phòng chỉ có mình với dì thôi mà.
Dì Vân bình tĩnh lại, nhận ra mình có chút mất kiểm soát, bối rối nâng tay lau mắt, miệng lắp bắp trả lời: “Không….. không có gì.”
Không có gì mà khóc thành như vậy, Lê Hân nhíu mày, “Dì Vân không cần giấu cháu.”
Dì Vân thấy Lê Hân như thế, lại nức nở hai tiếng, rồi mới thở dài trả lời: “Tiểu Hân, cháu biết không? Từ lần đầu gặp dì đã cảm thấy cháu rất giống Tiểu Hi. Ừm, Tiểu Hi, chính là Uất Trì Hi đại thiếu......”
Vốn cậu định nghe xong sẽ an ủi dì vài câu, không ngờ ── dì lại thương tâm vì Uất Trì Hi!
Có vẻ những lời này dì Vân đã nghẹn thật lâu, giờ cứ thế bộc ra mà không chú ý đến biểu cảm người đối diện: “Tiểu Hi từ nhỏ là do dì chăm sóc. Ban đầu, Uất tiên sinh kêu dì đến chăm sóc cháu, dì không chịu, sau đó dì biết được cháu là khi đó….. cho nên dì đáp ứng. Cũng may dì thay đổi ý kiến, nếu không dì sẽ không biết, trên đời này có một người giống Tiểu Hi đến vậy..”
Lê Hân nghe những lời này, từ phát ngốc chuyển sang phát lạnh, “Cháu rất giống.. Uất Trì Hi?”
Dì Vân gật đầu, “Dì không phải nói bề ngoài, mà là, những thói quen, động tác nhỏ của cháu. Từ sở thích ăn uống, cho đến cách uống trà, thật giống. Đúng là trên đời chuyện gì cũng có thể xảy ra. Tiên sinh cùng tiểu thiếu gia để cháu ở lại phòng thiếu gia, có lẽ cũng vì thế..”
Đây là lý do…..
Lê Hân cảm giác đầu óc trống rỗng, giống như không hiểu được ý tứ trong lời nói của dì Vân.
Cách đó không xa, bác Du cầm trên tay món điểm tâm ngọt, vừa vặn nghe được những lời này, ông không khỏi nheo mắt lại nhìn Lê Hân đang ngây người, trên mặt đầy vẻ mờ mịt ── đến dì Vân cũng nhận ra cái gì đó, có lẽ ông chủ cùng cậu chủ thật đã xác nhận cái gì đi......