“Chào buổi sáng, Tiểu Lê!”
Âm thanh dư thừa sức sống, thêm tuyệt chiêu mỉm cười rực rỡ, bất luận là ai nhìn thấy cũng không nhịn được muốn dùng thái độ giống như vậy mà chào hỏi lại. Chỉ tiếc đối tượng được chào hỏi đang có tâm sự nặng nề lại thêm một đêm không ngủ, thật vất vả đợi tới sáng sớm rời giường rồi xuống lầu, lại nhìn thấy tên khốn khiếp khiến đầu cậu càng đau nhức hơn, đừng nói là chào lại, đánh hắn một trận còn được nữa.
Nhìn Hạ Lãng dựa vào xe cười đến cả người lẫn vật đều vô hại, trong lòng Lê Hân âm thầm cắn răng, nét mặt cũng không có gì gọi là vui vẻ, kéo kéo khóe miệng lạnh lùng nói: “Cậu Hạ thức dậy thật là sớm.”
Tự động bỏ qua sự trào phúng trong giọng nói của Lê Hân, Hạ Lãng vẫn mặt mày hớn hở, thậm chí còn tự hạ thấp địa vị hơi khom lưng, tự mình mở cười xe rồi làm động tác mời vào, bất quá miệng vẫn nói những lời làm Lê Hân ngứa răng: “Nếu thức dậy trễ mà làm mất Tiểu Lê thì tệ quá.”
Đã sớm biết da mặt của Hạ Lãng này còn dày hơn cả da trâu, Lê Hân xem như không có gì, dư hơi đi đấu võ mồm với hắn là tự làm mình mất mặt, thế là liền chui vào trong xe không thèm nhìn hắn một cái.
Hạ Lãng đứng bên ngoài nhìn thấy Lê Hân lần này không nói hai lời đã ngoan ngoãn lên xe, cho là cậu vì có thể gặp lại Hứa Minh nên mới cam tâm tình nguyện quay về A thị gặp Chủ tịch, liền bĩu môi thu lại tuyệt chiêu tươi cười của mình, theo sát chui vào xe.
Bên trong xe, nhìn thiếu niên bên cạnh dưới mắt có một vòng xanh nhạt, vừa vào xe liền nhắm mắt nghỉ ngơi, trong lòng Hạ Lãng không khỏi cảm thấy thông cảm – không nghĩ tới một cậu nhóc lớn tới như vậy rồi vẫn còn gặp phải chuyện bất kham thế này. Vì tiền tài mà không nhận người thân, quả thật còn không bằng loài rắn rết.
Bất quá trong chuyện này, Hạ Lãng và Lữ Thiên Tề suy nghĩ giống nhau.
Hắn từ đầu đến cuối vẫn không hiểu vì sao Chủ tịch lại quan tâm tới một thiếu niên bình thường tới như vậy, nếu là vì cậu và đại thiếu gian có liên quan thì có phải là hơi quá rồi không. Mà chuyện này vừa lộ ra, tất cả nghi vấn trong nháy mắt hắn đều trở nên hợp lý.
Lê Thị ở trong tay cha mẹ Lê Hân thì chỉ là một công ty mậu dịch tư nhân nho nhỏ, Lê gia cũng chỉ hơi giàu có hơn gia đình thường thường bậc trung một chút mà thôi. Nhưng sau khi Hứa Minh tiếp nhận công ty, công ty mậu dịch lớn mạnh, bắt đầu phát triển bất động sản, vì vậy lời được một khoản tiền lớn. Sau đó Hứa Minh càng làm càng lớn, sản nghiệp cũng càng ngày càng nhiều. Địa vị ở A thị hôm nay đã không thể cùng so sánh với tám năm trước, Hứa Minh cũng coi như là một ông chủ lớn mới nổi.
Cho nên nếu như nói Chủ tịch trong lúc ra tay giúp đỡ thiếu niên vô tội bị liên lụy trong vụ ám sát này mà vô tình phát hiện ra mờ ám của Lê Thị, lập tức thay đổi kế hoạch, rồi xảy ra những chuyện tiếp theo, như vậy liền rất hợp tình hợp lý.
Hạ Lãng không ở A thị, không biết chuyện này do Uý Trì Diễm đột nhiên suy nghĩ tới nói Tề Hạo đi điều tra, vì vậy hắn cũng chỉ có thể suy đoán đến nước này.
Lê Hân nhắm hai mắt, xe chạy vừa nhanh vừa êm khiến cậu bắt đầu buồn ngủ. Trằn trọc cả buổi tối, hơn nữa suốt hai ngày qua căng thẳng thần kinh, cậu đã quá mệt mỏi.
Ngày hôm qua sau khi Lữ Thiên Tề rời đi, cậu ngồi vùi ở trong góc phòng nhìn người đến người đi trong quán, sững sờ rất lâu, thẳng tới khi Sinh Nhạc Nhạc đến hỏi cậu có phải bị tên “bạn trên mạng hư hỏng” bắt nạt hay không, cậu mới dở khóc dở cười phục hồi tinh thần lại.
Chuyện Lữ Thiên Tề tạm thời cậu không có ý muốn đi so đo, cứ cho là hắn vì tình cảm với người bạn học Uý Trì Hi mà quan tâm tới một người không quen biết. Người cha nuôi tâm tư thâm trầm kia của cậu mới là khó giải quyết.
Đã biết chuyện đau khổ của Lê gia và chủ sở hữu của cơ thể này, Lê Hân tuy rằng đồng cảm thế nhưng cậu không muốn nhúng tay vào. Dù sao linh hồn của cậu nhóc đó đã ly khai, đã chết rồi cũng tốt, hay như cậu tá thi hồn hoàn cũng được. Những tình cảm yêu hận này đều thuộc về cậu nhóc đó, cậu không muốn càng không tình nguyện gánh chịu những chuyện này. Kỳ thực từ một góc độ khác, cậu còn phải cám ơn Hứa Minh kia, nhờ có hắn, cậu mới có thể chiếm được một cơ thể không có bất kỳ vướng bận gì.
Còn suy nghĩ của Uý Trì Diễm… trong lòng Lê Hân không khỏi cười khổ, cậu thật không dám đoán.
Nhưng cả đêm qua cậu trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định quay về A thị một chuyến. Sự tình phát triển tới mức này, nếu như cậu kiên trì ở lại C thị không quan tâm tới, nếu cứ nói là muốn sống cuộc sống an ổn thì lời nói dối này sẽ trở nên vô dụng, đến lúc đó còn không khiến người khác nghi ngờ.
Vệ sĩ lái xe vừa nhanh vừa ổn, không bao lâu Lê Hân thực sự trong lúc suy nghĩ miên man đã ngủ mất.
Trong lúc mơ mơ màng màng, xe hình như ngừng lại, có người mở cửa xe ra, không khí bên ngoài tràn vào. Lê Hân cố gắng mở mắt nhưng ngay sau đó cậu cảm thấy sau gáy mát lạnh. Trong lòng Lê Hân lập tức báo động, không nghĩ tới lại gặp chuyện ám toán này một lần nữa. Nhưng không chờ cậu phản khán lại, lần thứ hai mất đi ý thức.
“Chủ tịch?” Hạ Lãng có chút ngoài ý muốn. Trên đường đi hắn nhận được một tin nhắn ngắn nói hắn đưa người tới bệnh viện, nhưng không ngờ tới vừa xuống xe thì có hai người đàn ông mặc áo đen đột nhiên xông tới, nếu như hắn không nhìn thấy Uý Trì Diễm đang đứng phía sau, hắn còn tưởng là có người bắt cóc.
Uý Trì Diễm nhìn thấy Lê Hân nằm ở ghế sau, tiến lên cẩn thận ôm người ra. Không để ý tới ảnh mắt tựa như thấy quỷ của Hạ Lãng, gật đầu đối với hắn nói một câu: “Cực khổ rồi.” Sau đó nghênh ngang rời đi.
Chuyện… chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Hạ Lãng sững sờ tại chỗ, thẳng tới khi vệ sĩ lái xe ho một tiếng mới thu lại bộ dáng cực kỳ ngu ngốc không phù hợp với hình tượng của một trợ lý riêng, lúc này mới lấy điện thoại cho Tề Hạo.
Uý Trì Diễm ôm thiếu niên gầy yếu trong lòng đi thẳng tới phòng khám bệnh đã sớm hẹn trước. Hai người ông lực lưỡng mặc áo đen đi phía sau, bộ dáng như là đại ca xã hội đen khiến trên đường đi mọi người tranh xa, xì xào bàn tán.
Trong phòng sớm đã có hai bác sĩ chờ. Một người là bác sĩ Trầm chuyên khoa não, người còn lại mà một nữ bác sĩ trung niên chuyên về điều dưỡng.
Trầm Quân Phiền vừa nhìn thấy thiếu niên trong ngực Uý Trì Diễm liền nhíu mày – sao lại đưa tới trong tình trạng hôn mê? Thuốc kia mặc dù không có tác dụng phụ gì hết, nhưng dùng nhiều chỉ có hại mà không có lợi, huống cho cậu nhóc này thân thể không chịu nổi bất kỳ tàn phá nào nữa.
Uý Trì Diễm nhìn thấy ánh mắt không đồng ý và trách cứ của Trầm Quân Phiền cũng không để ý tới, chỉ là đem người trong lòng nhẹ nhàng đặt lên giường, xoay người nhìn hai vị bác sĩ, cuối cùng vẫn nhìn vào Trầm Quân Phiền: “Bác sĩ Trầm, trước tiên làm phiền ông.”
Trầm Quân Phiền và nữ bác sĩ kia liếc mắt nhìn nhau, liền bước tới chuyên tâm kiểm tra cho Lê Hân. Nữ bác sĩ kia thấy thế nhẹ giọng nói với Uý Trì Diễm: “Ngài Uý Trì, có thể nói chuyện một chút không?”
Hai người ra ngoài cửa. Uý Trì Diễm hỏi: “Có vấn đề gì sao, bác sĩ Trịnh?”
“Ngài nhất định phải làm như vậy sao? Phải biết rằng, đây là trái pháp luật.” Khuôn mặt của bác sĩ Trịnh Nhuế nghiêm túc, đối với chuyện Uý Trì Diễm nhờ giúp đỡ, cô thật sự không dám đồng ý bừa.
“Không ai biết, thì không thể nói là trái pháp luật.” Uý Trì Diễm thản nhiên trả lời, không đem chút nào sự lo lắng của Trịnh Nhuế để trong mắt. Nếu như y đã quyết định làm thế này, đương nhiên cũng sẽ gánh chịu hậu quả của chuyện này.
“… Như vậy đối với bệnh nhân không công bằng.” Trịnh Nhuế biết mình không khuyên can được vị Đế Vương thương giới trước mắt này, nhưng vẫn muốn thử một lần.
Uý Trì Diễm nghe vậy ngẩng đầu, liếc nhìn cánh cửa phòng ngăn cản tầm nhìn, trong mắt là tình cảm mà chuyên gia tâm lý học như Trịnh Nhuế cũng không hiểu, lát sau mới mở miệng: “Cậu ấy cũng sẽ không biết.”