(Những dịch vụ sau khi giao dịch, buôn bán – một kiểu chăm sóc khách hàng)
(Thượng)
Việc buôn bán của quán coffee tốt hơn dự tính nhưng cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nguyên bản góc đường Lăng Trữ đã là vị trí tốt, hơn nữa trong giai đoạn trước bị Hạ Lãng ở trên internet làm ồn ào huyên náo, bởi vậy trong các trường học miệng truyền miệng, rất nhanh đã có một nhóm khách hàng trung thành, cũng đưa tới rất nhiều khách hàng mới tìm cảm giác mới lạ.
Cứ tuần hoàn như vậy làm cho quán coffee tên “Bookstore cafe” này gần như lập tức trở thành thánh địa tình yêu, trong vòng bán kính mấy km ai ai cũng biết.
Không quá vài ngày tình hình kinh doanh của quán liền đi vào quỹ đạo.
Vệ sĩ cấp dưới của Uý Trì Diễm sai tới nhắc nhở cậu phải trở về A thị, bất quá Lê Hân chỉ trả lời cho có lệ với hắn, sau đó vội vàng tính toán tình trạng kinh doanh trong quán. Dựa theo tình huống trước mắt, không quá một năm có thể thu hồi vốn, năm thứ hai bắt đầu thu lợi nhuận.
Kết quả như vậy càng làm Lê Hân nhiệt tình mười phần, mỗi ngày ở trong quán vội đến bất diệc nhạc hồ (làm một việc gìđó vui đến quên cả trời đất), cho dù bị mọi người cho là em trai của ông chủ hay người nhà gì đó cũng không tức giận.
Mười giờ tối, tiễn một đôi tình nhân cuối cùng, Lê Hân xoa xoa bả có có hơi đau nhức và đầu có chút đau, dặn dò Nam Nam và Sinh Nhạc Nhạc chuẩn bị đóng cửa.
Bất quá đúng lúc này, lại có một vị khách bước vào trong quán.
Sinh Nhạc Nhạc đang đem bảng thông báo ở trước cửa vào điếm, vừa thấy khách vào liền vội vàng tiến đến cười xin lỗi nói: “Xin lỗi quý khách, quán đã đến giờ đóng cửa.”
Người tới nhìn quét một vòng ba người ở trong điếm, lập tức đem ánh mắt tập trung lên Lê Hân đang ở trên quầy thu ngân tính toán thu chi buôn bán của ngày hôm nay: “Tôi đến tìm ông chủ của quán này.”
Lê Hân nghe vậy ngẩng đầu nhìn ra cửa. Chỉ thấy người nọ khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt bình thường, thân hình cao ngất, có vẻ rất giỏi giang. Áo sơ mi, quần bò đơn giản, thoạt nhìn giống như sinh viên, chính là không biết vì cái gì mà cậu cảm thấy người này có chút quen mắt, liền lập tức nhớ lại khuôn mặt của mấy khách hàng thường tới quán trong mấy ngày nay nhưng lại không nhớ ra được.
“Xin hỏi anh đây tìm tôi có chuyện gì không?” Lê Hân vừa lúc đã tính toán xong rồi, thế là khóa lại quầy thu ngân đi ra ngoài xem thử.
“Cậu chính là Lê Hân? Không giống trên ảnh chụp lắm…….” Người nọ nhìn Lê Hân đến gần, mở miệng không rõ ý tứ.
Lê Hân dừng bước chân, trong lòng cảnh giác – ảnh chụp? Từ lúc cậu tỉnh lại đến bây giờ, số người cậu nhận biết chỉ có thể tính trên đầu ngón tay, người có ảnh chụp của cậu càng ít hơn, hơn nữa phần lớn đều ở A thị. Lê Hân nhìn góc bí mật ở ngoài quán, vệ sĩ của Uý Trì Diễm phái tới đứng ở đó, cũng không có đi tới đây. Cho nên người này cùng Uý Trì gia không có liên quan.
Như vậy hắn rốt cuộc là ai?
Nhìn ra Lê Hân phòng bị, người tới bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: “Đừng lo lắng, cậu chưa thấy tôi không có nghĩa là tôi không biết cậu. Tôi là Lư Đả Cổn.”
(LưĐả Cổn –驴打滚: Đả Cổn có nghĩa là“lăn lộn”, ghép với chữ Lư lại có nghĩa là“cho vay nặng lãi”– Theo QT)
Sinh Nhạc Nhạc đứng một bên vừa nghe cái tên liền phì một tiếng bật cười, ngay cả Nam Nam đang ở bên trong làm công việc lau chùi cuối cùng cũng nhịn không được mà cười trộm, nhưng mà Lê Hân cảm thấy vẻ mặt giờ phút này của mình nhất định rất ngốc, bởi vì cậu không tự chủ được mà tự động trợn tròn mắt, mở to miệng.
Vẻ mặt này quả nhiên làm cho thanh niên tự xưng là “Lư Đả Cổn” vui vẻ, nụ cười trên mặt hắn càng thêm rạng rỡ: “Ngạc nhiên đến như vậy sao?”
Khéo miệng Lê Hân run rẩy một chút, cuối cùng cũng phản ứng đoạt lại quyền khống chế vẻ mặt, quay đầu đối với hai nhân viên nói: “Nam Nam, Nhạc Nhạc, hai người đi về trước đi. Đây là bạn của tôi.”
“Bạn?” Trực giác phái nữ của Sinh Nhạc Nhạc nổi lên, ánh mắt liếc qua liếc lại giữa Lê Hân và thanh niên xa lạ kia vài lần, đột nhiên đưa tay kéo Lê Hân qua một bên nhỏ giọng nói, “Em trai, em học người ta gặp bạn trên mạng, còn là một bạn nam trên mạng?! Em kêu chúng tôi rời đi hết, nếu người nọ là loại bạn tâm hoài bất quỹ(lòng dạ bất chính) thì biết làm sao?!”
Lê Hân nghe vậy dở khóc dở cười: “Nhạc Nhạc, cậu ta thật sự là bằng hữu của tôi…”
(Hạ)
“Thật sao…?” Sinh Nhạc Nhạc vẫn hoài nghi như trước, nhịn không được lại liếc mắt quan sát “Lư Đả Cổn” đang đứng một bên, nhìn đối phương cười đến tràn đầy thiện ý, lại thấy Lê Hân ngoan ngoãn gật đầu xác nhận, lúc này mới thoáng yên tâm. Đã yên lòng cô liền bất mãn nhấn mạnh: “Nói bao nhiêu lần rồi, phải kêu là chị!”
Nhà Sinh Nhạc Nhạc có một em trai Hỗn Thế Ma Vương mười lăm tuổi, từ sau khi biết Lê Hân vừa mới tròn mười tám tuổi thì cô liền vui vẻ, một em trai vừa xinh xắn vừa ngoan ngoãn thế kia thì biết đi đâu mà tìm! Vì thế cô căn bản là mặc kệ người ta là ông chủ trả tiền lương cho cô, cứng rắn yêu cầu Lê Hân gọi cô là chị.
Tuy rằng đời trước Lê Hân không sống quá hai mươi mốt tuổi, nhưng tốt xấu gì từ nhỏ đã được tiếp thu nền giáo dục tinh anh ưu tú hơn người thường, huống chi hôm nay cậu đã sống hai đời, đối mặt với một cô bé, tuyệt đối không thể kêu chị được.
Thế là Lê Hân cấp tốc ra ám hiệu cho Nam Nam đã xong việc, hiểu ý, Nam Nam lập tức tiến lên: “Nhạc Nhạc, chúng ta đi thôi.’
Mấy ngày nay cùng nhau hợp tác làm việc khiến cho hai người tuấn nam mỹ nữ này cấp tốc đến với nhau, bạn trai đã gọi, Sinh Nhạc Nhạc cũng không thể quản Lê Hân nữa, thế là nói hai câu với Lê Hân chú ý an toan, sau đó liền cùng bạn trai tay nắm tay rời khỏi quán coffee.
Người không liên quan rời đi, Lê Hân cuối cùng cũng có thể mời đồng chí Lư Đả Cổn ngồi xuống: “Nguyên nhân gì khiến cho cậu Lư Đả Cổn tới tìm tôi là gì?”
Thanh niên rất nghiêm túc gật đầu: “Cậu Lê, tôi tới là để cung cấp dịch vụ hậu mãi.”
Khéo miệng Lê Hân liền co rút: “Đầu năm nay hacker cũng chú trọng dịch vụ hậu mãi?”
Bingo! Vị Lư Đả Cổn này chính là hacker mà lúc trước Lê Hân vất vả tìm tới nhờ làm giả ghi chép giao dịch chi phiếu. Tên trên internet là Lư Đả Cổn, tên thật là Lữ Thiên Tề, từng là bạn học cao trung của Uý Trì Hi, đậu đại học liền theo học ngành kỹ sư phần mềm, sau khi Uý Trì Hi bước vào tập đoàn Uý Trì cũng từng giúp đỡ hắn.
Bất quá đã qua nhiều năm, Lữ Thiên Tề từ lâu đã không còn là cậu bé mập mạp chỉ cao có một mét sáu trong trí nhớ của Uý Trì Hi, vì thế Lê Hân mới chỉ có thể cảm thấy hắn nhìn quen mắt mà không nhận ra hắn là ai.
Gặp lại cố nhân đặc biệt xúc động nhưng mà Lê Hân cũng chỉ có thể xúc động trong lòng, tâm tình phức tập không có cách nào chia sẻ cùng đối phương. Nhưng thật ra cậu càng kinh ngạc hơn, đối với ý đồ của Lữ Thiên Tề đến đây càng thêm nghi hoặc – Lữ Thiên Tề trước khi Uý Trì Hi chết đã là người có tiếng tăm trong giới internet. Lê Hân cảm thấy sở dĩ mình nhận được sự giúp đỡ của hắn là do hắn buồn chán nên mới tốt bụng ra tay, nhưng không ngờ tới vị hacker đại danh đỉnh đỉnh này lại đích thân lộ mặt đi tìm cậu.
Chẳng lẽ thật sự là để “cung cấp dịch vụ hậu mãi”?
Lê Hân vì suy nghĩ của mình mà 囧 một chút, lập tức nghiêm mặt nói: “Cậu Lư Đả Cổn có chuyện gì cứ việc nói thẳng ra.”
Lữ Thiên Tề nhìn Lê Hân nghiêm mặt, thế là cũng thẳng lưng thu lại nụ cười, nghiêm túc mở miệng: “Kỳ thật tôi cũng không có nói đùa. Lê Hân, lần trước cậu nhờ tôi giúp cậu làm giả ghi chép là để tránh né người của tập đoàn Uý Trì, nhưng bây giờ xem ra, cậu vẫn bị bọn họ tìm ra, phải không? Mấy ngày trước IP internet của cậu xuất hiện tại vị trí thuộc tập đoàn Uý Trì.”
Lê Hân có chút kinh hãi, cậu thật không ngờ Lữ Thiên Tề là một hacker lại hợi như vậy lại theo dõi một vị khách nhỏ như cậu.
Thấy vẻ mặt Lê Hân ngay lập tức xuất hiện sự kinh ngạc và phòng bị, Lữ Thiên Tề khẽ cười khổ: “Chuyện này có liên quan tới cậu, tôi cũng không muốn gạt cậu. Lê Hân, tên đầy đủ của tôi là Lữ Thiên Tề, là bạn của đại thiếu gia tập đoàn Uý Trì – Uý Trì Hi. Chắc cậu cũng biết Uý Trì Hi? Là cái người… bị súng bắn chết trong tai nạn kia. Cho nên tôi sẽ giúp cậu, bởi vì cậu và chuyện đó có liên quan.”
Lê Hân cuối cùng cũng biết vì sao trước kia khi cậu chỉ thử tới tìm Lữ Thiên Tề giúp đỡ, đối phương lại một tiếng đáp ứng cậu, đồng thời cậu rất kinh ngạc – Uý Trì Hi tuy rằng trước giờ có giữ liên lạc với Lữ Thiên Tề, nhưng từ sau khi tốt nghiệp trung học cũng chưa từng gặp mặt lại, quan hệ tuyệt đối không thể nói là thân thiết. Cậu thật không ngờ tới, đã một năm rưỡi kể từ ngày Uý Trì Hi chết, Lữ Thiên Tề vẫn nhớ kỹ người bạn cùng học cao trung này, lại càng không nói đến vì cậu mà tìm tới cửa?
Lê Hân suy nghĩ trong lòng có chút trầm lặng, cậu chỉ có thể nói: “Tình cảm của cậu Lữ đối với Uý Trì đại thiếu gia rất trân quý.”
Trên mặt Lữ Thiên Tề hiện lên một tia bi thương: “Cậu ấy là một người rất tốt.” Nói xong ngẩng đầu nhìn Lê Hân, sắc mặt lần thứ hai nghiêm túc. “Cậu ấy là một người rất tốt, chỉ tiếc rằng người Uý Trì gia đều là đèn cạn dầu (Ý nói người vô dụng) không nhận ra điều này.”