Lê Hân lo lắng đề phòng suốt hai ngày, tâm trạng nôn nóng làm cho cậu đến cả trang hoàng trong cửa hàng cũng không quan tâm đến. Một tháng yên tĩnh đã qua như hoa trong gương, trăng trong nước, bị Hạ Lãng đột nhiên xuất hiện đập tan, đảo loạn thành một hồ nước bẩn.
Lý do ngày đó cậu trả lời Hạ Lãng tại quán trà sữa nhỏ, nói thật nếu đổi thành chính cậu, cậu cũng sẽ không tin tưởng, lại càng không có hy vọng có thể lừa được người đường đường là trợ lý riêng của chủ tịch tập đoàn Uý Trì. Cũng may hai người chưa nói được mấy câu, vật liệu làm sàn nhà của cửa hàng vật liệu xây dựng đã chở tới cửa, đúng lúc cứu vẻ mặt nghiêm túc kéo căng sắp banh của cậu.
Chờ cậu bắt buộc chính mình tập trung tinh thần thanh toán tiền bạc với người đưa hàng xong xuôi, lại cùng bác Trịnh nói vài câu dặn dò, Hạ Lãng vốn đang ngồi trong quán trà sữa không biết đã rời đi khi nào.
Lúc này Lê Hân mới tạm thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt bình tĩnh trên mặt hình như có thể lập tức vỡ nát, bất an và nôn nóng trong lòng muốn đè nén cũng không đè nén được. Hạ Lãng thật sự bị hai câu nói của mình đuổi đi, từ nay về sau Uý Trì Diễm và Uý Trì Giản cũng không đến tìm cậu nữa? Trong lòng Lê Hân không ngừng giả thiết ra những ý nghĩ tốt đẹp như vậy, nhiều một chút cũng không ngại.
Bây giờ làm sao? Chẳng lẽ thật sự phải cuốn gói chạy lấy người? Lần này có phải hay không cậu đi thẳng tới nông thôn xa xôi trồng trọt nuôi heo, hoặc dứt khoát đi tới vùng núi xây nhà sống như vượn người trên núi mới có thể hoàn toàn có cuộc sống yên ổn?
Lê Hân cứ suy nghĩ cuối cùng hung hăng cắn răng – mặc kệ Uý Trì Diễm, mặc kệ Hạ Lãng! Cậu đã hạ quyết tâm phải ở C thị an cư lạc nghiệp, chẳng lẽ bọn họ có thể ép buộc một người dân nhỏ “bèo nước gặp nhau” như cậu sao?! Không đi! Bọn họ muốn gây sức ép thì cứ gây sức ép!
Hạ quyết tâm, Lê Hân đánh trống cổ vũ tinh thần, quyết không để cho cuộc sống của chình mình bị Hạ Lãng quấy rầy, nên đi đến cửa hàng trông coi thì đến cửa hàng trông coi, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên ngủ thì ngủ……
Chính là…… chết tiệt cậu không ngủ được!
Giờ phút này Lê Hân đang nằm trên giường ôm chăn nhìn trần nhà tối đen mà khóc không ra nước mắt, hận không thể mua một bình thuốc an thần để chính mình uống vào rồi ngủ tới chết, vậy là xong xuôi hết mọi chuyện.
Từ ngày đó, suốt hai ngày sau Hạ Lãng trời đánh kia không có xuất hiện. Nhưng sự yên lặng quỷ dị này đối với Lê Hân chính là điềm báo trước giông bão! Cậu rất hiểu kiểu người độc ác suốt ngày nghĩ cách vô hình giết người như thế nào. Mấy ngày nay ngay cả thần kinh của cậu hình như cũng trở nên quá nhạy cảm, cảm thấy chính mình có thể ngửi được mùi âm mưu trong không khí!
Rất tra tấn người……. Còn không bằng giải quyết dứt khoát đi!
Lê Hân cảm thấy mình vất vả cả đời quả thực rất uổng phí, quả nhiên thời gian ở trên thương trường ngươi lừa ta gạt ở đời trước quá ngắn, còn chưa có luyện tập ở nhà, cho nên đời này vẫn không đấu lại loại yêu quái không phải người này!
Không thể không nói, Lê Hân tuy rằng không đấu lại yêu quái Hạ Lãng này, càng miễn bàn đến đại vương yêu quái như Uý Trì Diễm, nhưng đối với cách thức hành vi của bọn họ vẫn là có chút hiểu biết.
Nguyên nhân hai ngày Hạ Lãng không đi tới tìm Lê Hân rất đơn giản – hắn đến C thị là có việc công, cùng bên công ty vật liệu xây dựng bàn bạc việc làm ăn mấy ngàn vạn đến hừng hực khí thế, đương nhiên không có thời gian đến tìm Lê Hân.
Nhưng mà hắn không đến tìm, không có nghĩa hắn không thể kêu người đến theo dõi hắn.
Sau khi báo cho chủ tịch tin đã tìm được người, Hạ Lãng lập tức điều một nhóm người dưới tay Tề Hạo đến xung quanh cửa hàng của Lê Hân tử thủ, canh phòng nghiêm ngặt, căn bản không sợ lại mất dấu cậu. Đến nỗi những câu Lê Hân nói với hắn trong quán trà sữa, hắn một chữ cũng không sót nói lại với chủ tịch, một chữ của cậu hắn cũng không tin tưởng, càng miễn bàn đến Uý Trì Diễm.
“Cậu ta hôm nay làm cái gì?”
“Giống như ngày hôm qua, buổi sáng mười giờ tới cửa hàng trông coi, giữa trưa ở quán mì bên cạnh ăn trưa, buổi chiều tới thư viện, bốn giờ chiều thì về nhà.”
“Được. Ngày mai trở về A thị, đừng để xảy ra chuyện gì.”
“Vâng, trợ lý Hạ.”
Cúp điện thoại, Hạ Lãng xoa xoa huyệt thái dương, đi đến của sổ sát đất quan sát cảnh đêm C thị. Không rực rỡ như thành phố không đêm A thị, nhưng lại có màu sắc yên tĩnh khác biệt. Hạ Lãng nghĩ thầm, cậu bạn nhỏ Lê Hân chọn nơi này, xem như có quan sát. Chỉ hy vọng ngày mai hắn “mời” cậu trở về A thị, cậu bạn nhỏ không có phản ứng tiêu cực quá lớn là được. Bất quá sau đó không còn chuyện của hắn, cứ giao cho chủ tịch và cậu chủ lo lắng đi. Nếu sự tồn tại của Lê Hân có thể khiến phiền muộn của chủ tịch và cậu chủ đối với cái chết của cậu cả thoáng tiêu tan……
Hạ Lãng nghĩ đến đây, trong lòng chợt nhảy dựng, không khỏi cười khổ. Hắn vẫn kêu gào với Tề Hạo là không biết vì sao chủ tịch và cậu chủ lại để bụng chuyện của cậu bạn nhỏ này, nguyên lai trong tiềm thức của hắn đang chối bỏ nguyên nhân mà hắn đã sớm hiểu rõ.
Hơn một năm, hắn và Tề Hạo đều nhận ra được chủ tịch dần dần không còn quan tâm đến công việc của tập đoàn, mà cậu chủ vốn nên tiếp nhận quyền hành trong lòng rõ ràng có mâu thuẫn. Mà bọn họ đều biết nguyên do trong đó.
Tuy rằng biết không cần phải…… cũng chỉ là chuyện vô ích, nhưng hắn và Tề Hạo đều vì đã tham gia vào cái kế hoạch độc ác kia mà trong lòng thấy áy náy, nhất là khi xem băng ghi hình của sự cố lúc đó.
Vào ba năm trước, khi chủ tịch hạ lệnh phải tăng mạnh bảo vệ cậu cả, bọn họ nên biết kế hoạch có biến, chình là vào lúc đó bọn họ không ai nhận ra. Tề Hạo vì vệ sĩ dưới trướng không làm tròn nhiệm vụ mà tự trách, cho dù lúc ấy kỳ thật không ai ngăn cản được hành vi tự sát đó của Uý Trì Hi.
Mà khúc mắc của Hạ Lãng đến từ đây, hắn dường như biết tại sao cậu cả lại biết kế hoạch này, tuy rằng hắn đối với chuyện này không xác định được, vì lúc đó cũng không có dấu hiệu gì, chính là mỗi khi nhớ tới đều làm cho cả người hắn lạnh lẽo, phát run không ngừng.
Giống như hiện tại, Hạ Lãng cảm thấy quần áo hơi mỏng trên người không ngăn được hơi lạnh trong phòng khách sạn, thế là chạy tới tắt điều hòa nhiệt độ, lại ở trong bồn tắm lớn xả ra nước ấm đem chính mình ngâm vào.
X
Cùng lúc đó, ở nhà lớn Uý Trì tại A thị, có một người đã hơn nửa đêm mà vẫn không thể ngủ được.
Trong căn phòng của Uý Trì Hi cây đèn bàn phát ra ánh sáng vàng ấm áp, Uý Trì Diễm ngồi sau bàn học của Uý Trì Hi, nhìn ảnh chụp chung của y và Uý Trì Hi, Uý Trì Giản – một nhà ba người mà sững sờ.
Trên ảnh chụp, Uý Trì Hi mười lăm tuổi tốt nghiệp trung học, tay cầm bó hoa đứng cùng cha và em trai, cười đến vô cùng rực rỡ.
Đây là ảnh chụp chung duy nhất của cả nhà bọn họ, Uý Trì Hi xem như châu báu bỏ vào khung hình. Trước đây, tuy rằng y ngẫu nhiên cũng sẽ quan tâm đến “đứa con” này, nhưng phần lớn chỉ là làm cho có.
Nhưng đứa nhỏ ấm áp này trong lúc y không có ý thức được mà từng chút từng chút đi vào trong lòng y, khiến y không tự giác được mà quan tâm nhiều hơn, để ý càng sâu, thẳng tới khi không kiềm chế được nữa.
Ngày đó y nói với Tiểu Giản, thiếu niên tên Lê Hân kia không phải là Tiểu Hi, kỳ thật là y đang nhắc nhở chính mình. Tiểu Giản nói đã biết, khiến y có chút hoảng hốt.
Chính là y nhịn không được. Uý Trì Diễm cảm thấy tâm trí đã sống hơn ba mươi năm của mình co rút lại giống như Tiểu Giản, thầm nghĩ phải bắt lại sự ấm áp tương tự kia.
Hạ Lãng báo lại cậu bé kia muốn sống cuộc sống của chính mình, y không cần biết lý do này là thực hay giả, chính là y sẽ giống đỡ cậu, để cậu sống cuộc sống của chính mình, nhưng phải ở nơi mà y có thể nhìn thấy được. Y cũng không làm cái gì với cậu, y chỉ muốn nhìn thấy cậu bé có quan hệ với Tiểu Hi bình an trưởng thành, sống cuộc sống yên bình.