C thị, Lê Hân đến nơi này đã hơn nửa tháng.
Đã qua thời kỳ mờ mịt và bất an khi mới đến, Lê Hân ở cuối tuần thứ hai nhìn trúng một cửa hàng mặt tiền ở góc đường trong khu trường đại học và cao đẳng tại địa phương.
Diện tích cửa hàng không lớn lắm, vị trí cũng khá tốt. Gần đó lại có trường cao đẳng, chi phí của mấy ngàn sinh viên và giáo viên, công nhân viên chức cũng đã rất khổng lồ. May mắn nhất chính là, ở đây vốn là quán nước lạnh do một đôi vợ chồng mở đã được mười năm, mới đây bị con gái thúc dục qua nước ngoài dưỡng lão, hưởng phúc. Cho nên, Lê Hân dùng dáng vẻ thiếu niên xinh đẹp lại gầy yếu của mình thành công khơi dậy tình mẹ của bà chủ, được một cái khá tốt ký hợp đồng thuê lại cửa hàng một năm.
Trong cửa hàng, trang trí đơn sơ vốn có đã hoàn toàn thay đổi, Lê Hân tự mình chỉ huy công nhân thi công đến khí thế ngất trời.
“Tiểu Lê, bác thấy bức tường này còn rất tốt, vì sao muốn đập bỏ?” Bác Trịnh đốc công mặt nhăn mi nhíu nhìn bản vẽ thiết kế trong tay, nâng tay chỉ vào bức tường ngăn cách khu vực phía trước với nhà bếp phía sau.
Lê Hân nhìn nơi bác Trịnh chỉ rồi giải thích: “Thiết kế này có chút giới hạn. Cháu hy vọng không gian có thể rộng một chút và công khai cách làm việc.”
Bác Trịnh nghe xong lắc lắc đầu, trong lòng oán thầm hắn càng ngày càng không hiểu thưởng thức bây giờ, bất quá vẫn theo lời chỉ huy công nhân đi đập bỏ bức tường.
Nhìn thấy bức tường chướng mắt kia bị đập nát, khóe môi Lê Hân lộ ra nụ cười vừa lòng.
Qua quá trình cậu cẩn thận qua sát, trong các cửa hàng buôn bán xung quanh trường học, nhiều nhất là các cửa hàng bán đồ ăn vặt, đồ uống lạnh và một vài cửa hàng bán văn phòng phẩm, trang sức. Mà dựa theo hiểu biết trong trí nhớ của cậu về môi trường buôn bán xung quanh trường cao đẳng, nơi này chính là thiếu một chỗ tiêu tiền có bầu không khí yên tĩnh mà đẹp đẽ, còn gọi là “thánh địa tình yêu”.
Cho nên qua vài ngày suy xét, Lê Hân quyết định khai trương một quán coffee sách ở nơi này. Ở nơi có nhiều ngọn núi lại khá hoang vu lạc hậu như C thị, nơi như thế này quả thật rất ít người đến, số ít đó đều tập trung ở CBD (trung tâm thương mại) cách nơi này hơn nửa tiếng đi xe.
Đem cửa hàng vốn chỉ có một tầng chia thành trên dưới hai tầng. Phía dưới là quán coffee, phía trên để mấy ghế lót mềm mại, vài bàn trà thấp nhỏ, thêm mấy ngăn tủ để các loại sách…….
Trong tương lai không lâu, gian phòng này sẽ tràn ngập mùi coffee tinh khiết, hương thơm của sách, cùng với tình yêu ngọt ngào ngượng ngùng của sinh viên trẻ tuổi, chỉ nghĩ tơi cảnh tượng như thế Lê Hân đã nhịn không được rung động. Mà mấy ngày nay bận rộn, cũng làm cho cậu tạm thời quên mất những chuyện xảy ra ở A thị, tất cả mọi chuyện dường như lại tiến triển như theo dự đoán.
Nhìn tiến độ xây dựng của các công nhân một lát, Lê Hân liền đem tất cả mọi chuyện trong cửa hàng bàn giao của bác Trịnh, bản thân mình thì đến một cửa hàng vật liệu xây dựng cũng khá nổi tiếng. Cậu lựa chọn cho cửa hàng của mình loại gỗ để làm bàn, sàn nhà, giấy dán tường.
Cửa hàng vật liệu xây dựng này thuộc một công ty vật liệu xây dựng to lớn, trụ sở nằm ở trong nước, chi phí cho nhân công, kho hàng, vận chuyển đều rất thuận lợi cho C thị. Lê Hân biết tới công ty này vào đời trước, tập đoàn Uý Trì từng cùng công ty này hợp tác phát triển một nhà hàng. Lần hợp tác đó cũng rất vui vẻ, hiệu quả và lợi ích vô cùng tốt, hai bên đều thu được lợi nhuận đầy chậu đầy chén (nguyên văn: bồn mãn bát mãn –盆满钵满).
Có sự hiểu biết này, Lê Hân mới có thể không chút do dự lựa chọn cửa hàng vật liệu xây dựng này, cho dù giá cả của nó so với các cửa hàng vật liệu xây dựng nhỏ hơn đều cao hơn một ít. Bất quá, nếu Lê Hân biết công ty vật liêu xây dựng này tuần vừa rồi lại đạt được một hạng mục hợp tác với tập đoàn Uý Trì, thì cho dù đồ của họ có đẹp đến đâu, Lê Hân cũng nhịn đau mà không lựa chọn cửa hàng này.
Đáng tiếc Lê Hân đã không còn là người nhà Uý Trì, cho nên cậu không biết được tin tức này.
Cho nên nói có câu “Ý trời không thể trái”, chuyện đã được định trước thì cậu có trốn tránh thế nào cũng không tránh được.
Hạ Lãng thật vất vả mới cầu xin được Uý Trì Diễm cho hắn đến đây thảo luận với đối tượng hợp tác lần này. Chuyện này căn bản không cần tới hắn, trợ lý riêng của chủ tịch, nhưng hắn không chịu được tra tấn tâm lý khi mỗi ngày đều báo cáo với Uý Trì Diễm hành động tìm người không có tiến triển.
Cho nên, hiện tại tâm trạng của Hạ lãng vô cùng tốt mà nhảy xuống xe, đang muốn nhanh chóng tới chào hỏi quản lý của cửa hàng vật liệu xây dựng ở đằng kia, liếc mắt một cái lại nhìn thấy một bên gương mặt quen thuộc làm hắn nghiến răng nghiến lợi – cằm của Hạ Lãng nháy mắt rớt xuống. Hắn biết mình không có nhìn nhầm, bởi vì các loại tư liệu và hình ảnh của thiếu niên chết tiệt kia đã ngày đêm tra tấn hắn suốt một tháng. Cho dù người kia có hóa thánh tro bụi, hắn cũng nhận ra được!
Không có thời gia nói chuyện chính sự, Hạ Lãng lập tức gặp quản lý cửa hàng vật liệu xây dựng hỏi thăm tình huống của Lê Hân.
“À, cậu bạn nhỏ kia họ Lê, lúc trước thuê một cửa hàng, bây giờ phải trang hoàng.” Quản lý cửa hàng vật liệu xây dựng quả thực kinh nghiệm dày dặn, cho dù Lê Hân chỉ là một khách hàng nhỏ, cũng đem tư liệu của cậu nhớ rõ ràng.
Họ Lê, vậy một trăm phần trăm là đúng! Hạ Lãng nắm tay – đúng là ‘đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công’! (Nguyên văn:đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc đến toàn bộ không uổng công phu)
“Vậy quản lý Trần có biết cửa hàng mà cậu bạn nhỏ Lê kia nằm ở đâu hay không?”
“Gần ngay đại học C thị, góc đường Lăng Trữ.” Đối mặt với vị khách lớn tập đoàn Uý Trì này, quản lý Trần tuyệt đối không giấu diếm tư liệu của khách hàng nhỏ Lê Hân.
Thế là, Lê Hân còn đang vui sướng chào mừng cuộc sống mới sắp đến của cậu, hoàn toàn không biết rằng, cậu thật vất vả, ra giá cao ở trên mạng tìm được hacker đời trước có quen biết che dấu hành tung của cậu cứ như vậy mà bại lộ.