Đừng nhìn hình thể Tiểu Phượng Hoàng nhỏ mà nghĩ sức lực cũng nhỏ nhé, một cước kia của nó có thể làm Tiểu Bạch hú lên rồi lăn lăn lộn lộn đấy.
Chỉ tiếc, Tiểu Phượng Hoàng tuy bạo lực song da mặt Tiểu Bạch càng dày hơn, bị đạp đau điếng mà nó vẫn đứng dậy, vui sướng chạy đến chỗ Tiểu Phượng Hoàng, tiếp tục quấy rầy người ta.
Sau đó lại bị đá văng ra, vòng tuần hoàn cứ tiếp diễn như thế.
Thế nên, trong lúc vây xem hai con vật này ầm ĩ, Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh rốt cục cũng đến được khu đầm lầy.
Mặc dù sao Ares thuộc tinh hệ của thủ đô, thế nhưng so sánh với thủ đô tinh Kelvin tiên tiến và phồn hoa thì Ares rõ ràng lạc hậu hơn nhiều. Nếu không phải do trường quân đội Ares được xây dựng tại đây thì có lẽ ngôi sao này chắc chắn sẽ giống với vô vàn tinh cầu bình thường khác, ngoại trừ những khu vực xác định con người có thể sinh sống thì những khu vực trên sao Ares đều là từng mảng rừng nguyên thủy, trong đó có rất nhiều sinh vật không tên đang sinh sống.
Mà thêm nữa là khu đầm lầy trên sao Ares này lại nằm sâu rừng rậm nguyên thủy.
Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương điều khiển cơ giáp, chầm chậm đáp xuống một khu đất trống trải, tiến sâu hơn chút nữa chính là thuộc phạm vi của khu vực đầm lầy.
Mạch nước ngầm khu đầm lầy vừa phức tạp lại hay thay đổi, cỏ cây bèo rong sinh trưởng trong nước, nền đất lại khá yếu và đầy bùn cát, hoàn toàn không phải là nơi thích hợp để đáp xuống, vì an toàn, hai người trước tiên phải đáp xuống đây, tiếp đó mới chuẩn bị nhiệm vụ bắt sên lãi bay cho thật tốt, rồi mới dám tiến sâu vào.
Làm lực lượng chính cho nhiệm vụ bắt sên lần này, suy nghĩ đến tập tính của sên lãi bay, Tần Phi Tương đã mang theo một bộ công cụ thích hợp bao gồm một bộ quần áo, mặt nạ phòng độc, bao tay đề phòng chất nhầy có tính ăn mòn của sên lãi bay và hệ thống tính toán số lượng sên cần bắt. Mà Chung Viễn Thanh tiếp tục lái Chu Tước bay vòng xung quanh khu vực đầm lầy phòng ngừa vạn nhất.
Trước đây khi con người tới chinh phục và khai phá sao Ares, khi đó khu đầm lầy vốn đã được hình thành, diện tích khu đầm lầy vào thời điểm đó cực kì rộng lớn, hơn nữa bởi vì có mạch nước ngầm chảy qua nên nó sẽ căn cứ theo mùa hoặc dựa vào hoàn cảnh biến đổi mà dần thay đổi theo.
Cho nên mặc dù có được bản đồ của khu đầm lầy song cũng không thể dựa hoàn toàn vào được, rất nhiều chỗ cần phải phán đoán cẩn thận, nếu không thì chỉ sai một bước thôi thì sẽ rơi sâu xuống vũng bùn lầy.
Tần Phi Tương nhìn vào địa hình bản đồ rồi đánh dấu những khu vực địa chất đã được máy quét hồng ngoại quét qua, cẩn thận đi đến khu vực có đàn sên lãi bay lớn nhất, cũng là tiến sâu vào trung tâm của khu đầm lầy.
Ước chừng hơn nửa tiếng, Tần Phi Tương rốt cục cũng tới mảnh đất trung tâm.
Nhìn về phía trước, cảnh vật xung quanh quả thực có sự khác biệt, ở đây chỉ có một lớp màu nhàn nhạt, đây không do cấu tạo hay tính chất khác nhau của đất đai mà do vì nơi đây là nơi sinh trưởng của đàn sên lãi bay vừa to vừa mập, bọn chúng sống chen chúc ở trong này, có thể nói toàn bộ bề mặt đều lúc nhúc sên, tuy nhiên sên lãi bay chỉ ngâm nửa mình trong bùn, nửa còn lại bị ánh nắng chiếu vào làm lớp bùn phủ trên bề mặt biến thành một lớp bùn cứng.
Có điều cho dù là vậy, bọn chúng là động vật họ nhà lười. Đặc biệt là khi phát hiện có con người xâm nhập, bọn chúng chỉ hơi lộ ra cái râu mềm nhũn, vung một chút, tiếp đó thì nằm đó chờ ăn chờ uống và chờ chết.
“Tốc chiến tốc thắng.” Chung Viễn Thanh vừa trông thấy mấy con này là lập tức cảm thấy hãi hùng, dù hắn có cách xa như vậy song hắn cũng không thể khẳng định bản thân có thể kiên trì được bao lâu.
Tần Phi Tương gật đầu, khom lưng, náu mình vào đám rong rêu, sau đó lấy vũ khí dắt ở bên hông, văng nhẹ ra, khéo léo bắt lấy một con sên lãi bèo phì, tiếp đó lấy tốc độ nhanh như chớp tóm trở về, y chuyển tay, dùng sợi kim loại tự chế trói chặt con sên lại, rồi ném vào trong thùng.
Cứ như thế, Tần Phi Tương rất nhanh bắt được sáu thùng đầy sên lãi bay. Tất cả tựa hồ đều tiến hành rất thuận lợi không hề gặp bất cứ chuyện khó khăn nào, thậm chí còn bắt dễ dàng hơn cả cua kìm lớn. Lẽ nào nhiệm vụ này có điểm cống hiến cao như vậy là để làm khó người có bệnh sạch sẽ?
Nhưng mà, ngay lúc chiếc thùng thứ bảy bị Tần Phi Tương nhét đầy sên, tình huống rốt cục đã xảy ra biến hóa. Sau khi phát hiện đồng bọn tự dưng bị bắt đi liên tục, và biết bản thân có khi sẽ là người tiếp theo, đám sên lười biếng này cuối cùng cũng có động tĩnh.
Chỉ thấy đám sên này dường như vẫn đang bình thường, đột nhiên chúng vươn xúc tu ra, mở rộng hai cánh, tuy nhiên, bọn chúng không hề bay lên cao mà chúng càng không ngừng đập cánh, có lẽ do béo quá chăng?
Sên lãi bay có điểm khác lớn nhất với ốc sên bình thường chính là bọn chúng có cánh! Đừng nhìn đôi cánh xinh xắn đáng yêu không hay sử dụng mà lầm, cái thứ mỏng manh này là một trong những vật liệu để chế tạo nhiều loại thuốc đối phó với các dị thú ngoài hành tinh đấy nhé.
Bởi vậy, ngoại trừ thiết lập điểm giá trị cống hiến cao cho chuyện tóm gọn sên lãi bay, ngoài ra còn có một nguyên nhân khác.
Mà nguyên nhân này, rất nhanh sẽ xuất hiện trước mặt hai người Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh.
Đúng vậy, cả đàn sên lãi bay cùng vỗ hai cánh sẽ phát ra một loại sóng âm yếu mỏng, con người hay thậm chí cả máy quét hình sẽ đều tự động loại bỏ, song chính những sóng âm này sẽ hấp dẫn thiên địch của loài sên lãi bay- Ếch độc khổng lồ.
Là động vật lưỡng cư, thêm nữa là có đồng cỏ và nguồn nước màu mỡ, thực vật trù phú, đây đương nhiên là thiên đường cho loài ếch độc khổng lồ sinh sống. Tuy nhiên thông thường, loài ếch này ăn no xong thì sẽ ngâm mình trong nước hoặc ngủ say trong bùn lầy.
Mà khi sên lãi bay phát ra sóng âm cũng đồng nghĩa đã phá hủy mộng đẹp của chúng nó.
Có đôi khi bản chất của chuỗi thức ăn rất kì diệu, tuy rằng sên lãi bay và ếch độc khổng lồ là thiên địch, song những lúc sên lãi bay gặp nguy hiểm, ếch độc khổng lồ đều có thể vì sự sinh tồn của sên lãi bay mà đóng vai trò là người bảo vệ, và đương nhiên chuyện báo đáp lại là đám ‘Bảo vệ’ sẽ được no bụng một phen.
Nói chung vận khí lần này của Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh quá kém, bình thường rất ít khi thấy ếch độc khổng lồ, nhưng lần này sau khi nghe thấy sóng âm cầu cứu của sên lãi bay, mấy chục con ếch độc khổng lồ đột nhiên chạy tới ngay lập tức.
Ếch độc khổng lồ có hình thể to hơn gấp mười lần so với loài ếch thông thường, đáng sợ hơn là trên da của chúng toàn là mụn nọc độc, tuy nọc độc này không gây chết người thế nhưng chúng có tính ăn mòn rất cao, hoàn toàn có thể tạo thương tổn rất nặng cho da.
“ Cẩn thận! ” Chung Viễn Thanh vừa thấy tình thế khổng ổn, hắn chỉ có thể bỏ qua vài con ếch sắp tới gần Tần Phi Tương, còn mình thì xoay người điểu khiển Chu Tước tiêu diệt những con chưa chạy tới gần.
Trong mắt của Chung Viễn Thanh, bất luận là sên lãi bay hay ếch độc khổng lồ thì cũng là sinh vật dính đầy chất nhầy kinh tởm. Vì tránh cho mình và cơ giáp của mình bị dính chất nhầy, đồng thời cũng không cho Tần Phi Tương bị dính phải, Chung Viễn Thanh quyết đoán dùng đến pháo hạt, một con ếch độc khổng lồ ngay lập tức bị đốt thành than.
Song song với đó, tình huống bên Tần Phi Tương cũng không thoải mái như bên Chung Viễn Thanh. Vì y tự mình ra trận, cho nên hiện tại trên người Tần Phi Tương không có lấy một món vũ khí hiện đại, thứ duy nhất có thể phòng thân chỉ là một thanh dao găm sắc bén.
Mà ếch độc khổng lồ không chỉ có sức bật kinh người mà chúng còn có chiếc lưỡi hay dùng để cuốn chặt lấy thân thể đối phương, chuyện đó cũng gây phiền toái không nhỏ cho Tần Phi Tương.
Đương lúc Chung Viễn Thanh vất vả tiêu diệt xong đám ếch độc khổng lổ ở vòng ngoài, hắn vừa quay đầu lại, tim suýt chút nữa đã ngừng hoạt động.
Hóa ra một cánh tay, một chân và phần eo của Tần Phi Tương đã bị mấy cái lưỡi của ếch độc khổng lồ cuốn lấy, lúc này Tần Phi Tương chỉ dựa vào cánh tay cầm dao còn lại để diệt ếch.
Tuy rằng thể thuật của Tần Phi Tương đã đạt đến cấp mười lăm, thế nhưng dưới tình hình như vậy, thể lực của Tần Phi Tương cũng sẽ hết, đến lúc đó tình hình lại càng phiền toái hơn.
Nhưng hiện tại, khoảng cách giữa Tần Phi Tương và ếch độc quá gần, nếu Chung Viễn Thanh sử dụng pháo hạt, Tần Phi Tương chắc chắn sẽ bị thương tổn.
Chung Viễn Thanh nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn không do dự không lâu, tiếp đó bèn làm liều.
Tới tận bây giờ Tần Phi Tương chưa bao giờ nghĩ đến bản thân y sẽ thất thủ ở đây. Tuy rằng đã mặc đồ chống phân hủy lên người, nhưng là cơ thể đề bị trói chặt, dù có bản lĩnh lớn đến mấy thì giờ phút này cũng chỉ có thể giằng co, trơ mắt nhìn thể lực của bản thân sẽ tiêu hao hết. Chỉ tiếc rằng, một người vào sinh ra tử qua bao trận chiến như y lúc này lại đành bất lực không thể hoàn thành một nhiệm vụ nho nhỏ vì Chung Viễn Thanh, y quả thực quá mất mặt mà.
Đúng lúc này, trước mắt Tần Phi Tương đột nhiên hiện lên một ánh đao. Ngay sau đó, cảm giác trói buộc trên cơ thể dần buông lỏng, cổ tay chợt bị người nắm lấy, kéo y đến một nơi khác.
“Sao em lại xuống đây?” Tần Phi Tương có chút giật mình nhìn Chung Viễn Thanh đang kéo y chạy, lại nhìn chất lỏng trên người hắn : “Trên người em có….”
“A! A! A! Anh đừng có nhắc nữa, chết tiệt! Loại nhiêm vụ tiền thưởng này có chết tôi cũng sẽ không bao giờ làm nữa! Tởm chết tôi rồi!!!” Chung Viễn Thanh không hề quay đầu, như phát điên hét lên: “Chúng ta nhanh chạy về đi, ghê tởm quá rồi!”
“Đợi chút!” Tần Phi Tương lần đầu nhìn thấy Chung Viễn Thanh luống cuống như vậy, y nhịn không được lộ ra một nụ cười, tuy nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, y nhanh chóng giữ chặt Chung Viễn Thanh: “Chúng ta còn thiếu ba thùng sên lãi bay này.”
Mặt Chung Viễn Thanh lập tức tái xanh.