Chẳng qua chỉ tham gia một trận đấu, chiếm được tất cả phần thưởng thì không nói, giờ lại còn có cao nhân đồng ý chỉ bảo, chuyện tốt thế này mà không chiếm thì Chung Viễn Thanh cảm thấy hắn là một thằng ngu.
“Từ từ, tôi vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, người kia với chúng tôi chỉ là bèo nước gặp nhau. Dựa vào đâu mà đối xử với chúng tôi như thế ? ”Tần Phi Tương nói rất có đạo lý, nhưng không thể không thừa nhận, y đang ghen tị khi Chung Viễn Thanh đột nhiên vô duyên vô cớ tin cậy người khác, phải biết rằng thứ tin cậy ngay đến y tới giờ còn chưa có được đâu đó.
“Người đó chắc chắn có mục đích riêng. ”Tần Phi Tương ê ẩm nói.
Nếu so sánh với “đội trưởng ”kia mà nói, Chung Viễn Thanh càng tin tưởng Tần Phi Tương hơn, thế nhưng nếu thật có người có thể chỉ bảo cho hắn vậy thì chứng minh người đó có mắt nhìn, cho nên đối với Chung Viễn Thanh mà nói đó là một người có sức cám dỗ lớn.
Ngay tại thời điểm Chung Viễn Thanh đang do dự, khuôn mặt của Thanh Long giật giật một cái, tiếp đó lại trở về bình thường: “Không cần phải do dự, chủ nhân của tôi nói, ngài ấy rất thưởng thức hai người, hơn nữa… ”
Thanh Long nhìn thoáng qua Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương : “Tuổi của hai người hẳn là không lớn, dựa theo thực lực hiện tại của hai người thì có thể nói là trẻ tuổi lợi hại, thế nhưng, chẳng lẽ hai người đã thỏa mãn với tình trạng của hiện tại rồi sao? Hai người hẳn là muốn có không gian phát triển thêm nữa phải không.”
Thanh Long ngừng một lát : “Lại nói, tôi dạy miễn phí, cho dù dụng tâm kín đáo thì bất luận thế nào cũng không thể gây hại đến cho hai người. ”
“Được. ”Một câu cuối cùng đã đả động được đến Chung Viễn Thanh, nếu hắn đã kiên định gật đầu thì Tần Phi Tương có ghen thêm đi nữa cũng đành cam chịu gật đầu đồng ý theo sau thôi.
“Dựa vào số liệu hình ảnh đã phân tích, tôi đã làm xong kế hoạch huấn luyện có thể nâng cao thực lực đến mức nhanh nhất. Một tháng tiếp theo, xin hãy dựa theo kế hoạch để tiến hành huấn luyện.” Nói xong, Thanh Long không biết lấy kính đen ra từ lúc nào : “Không cần phải ôm tâm lý may mắn gì, tôi chỉ muốn thực hiện phương pháp huấn luyện nghiêm khắc nhất. ”
“Tướng quân. ”
“Tra được cái gì không ? ” Sau khi yến hội rườm rà chấm dứt, tuy rằng Thanh Mộc trông có vẻ cực kì mệt mỏi thế nhưng khi hình ảnh của Trịnh Thiên Canh xuất hiện, y vẫn tràn ngập tinh thần, tập trung chú ý chỉ sợ để rơi một con chữ.
“Đã kiểm tra qua. Thân phận của Chung Viễn Thanh mà chúng ta mới quen là hậu đại của một nhị lưu thế gia- Hậu đại của Chung gia trong đế quốc, năm nay tròn mười sáu tuổi, đứng đầu khi vào Ares, hơn nữa,” Trịnh Thiên Canh sắc mặt tựa như không tốt lắm : “Cha của cậu ta tên là Chung Minh.’
Thanh Mộc chấn động mạnh : “Cậu nói cái gì? Tên là gì?”
Trịnh Thiên Canh vẻ mặt càng thêm phức tạp : “Tướng quân, ngài đừng kích động, tuy tên hắn đúng là Chung Minh, nhưng mà hắn hoàn toàn khác so với lão Đại, thêm nữa hắn còn là gia chủ Chung gia, tuy thái độ làm người có vẻ thấp, không thích giao du bên ngoài, nhưng bởi vì phương diện tinh thần lực của Chung gia có thể coi như có tiếng tăm lẫy lừng ở đế quốc, thế cho nên vẫn còn chút tài liệu về người này, người này đích khác có dung mạo khác xa lão Đại. Xem ra chúng ta lại trắng tay rồi. ”
Mà lúc này, Thanh Mộc đã dần bình tĩnh lại : “Thất vọng nhiều rồi, thêm lần này cũng không sao, cậu gửi tư liệu của hắn đến cho tôi đi. ”
Chỉ chốc lát sau, tư liệu của Chung Minh được gửi vào quang não của Thanh Mộc.
Trong đó là một đoạn hình ảnh, tựa hồ là một khoảng thời gian nào đó, trong hình ảnh có rất nhiều người, hình như đó là một vũ hội của thế gia, vì để Thanh Mộc hiểu rõ thêm, Trịnh Thiên Canh còn đặc biệt phóng to hình ảnh Chung Minh và người Chung gia.
Mọi người trong đó, mặc dù Chung Minh là gia chủ, thế nhưng hắn lại đứng lẳng ở một nơi ít được chú ý, yên lặng uống một li rượu đỏ, hắn đích xác khác xa với Chung Minh mà Thanh Mộc biết.
Tuy rằng hình dáng rất không tồi, thế nhưng lại yếu đuối đến bất ngờ, thậm chí còn cảm giác có điểm ốm yếu, cả người rầu rĩ ngơ ngác, thực sự không có lấy một tí đặc sặc, tựa như một mĩ nhân bằng gỗ.
Chỉ là thuần túy thưởng thức li rượu, song lại không hấp dẫn được mọi người, tất cả đều không nhìn hắn, trái ngược hẳn với một trưởng lão tên Chung Dương Bình của Chung gia, bộ dáng khéo nói, quen biết không ít người, cả mặt toát lên vẻ xuân phong đắc ý, khiến người khác nghĩ lão ta mới thực sự là gia chủ của Chung gia.
Chỉ đến lúc có người nhớ đến gia chủ của Chung gia, gương mặt lão ta mới như sụp đổ, tiếp đó bèn lớn tiếng gọi Chung Minh, đợi đến khi không còn việc gì lại không thèm nhìn hắn. Chẳng qua, cái người tên Chung Minh này thực sự rất có ý tứ, chẳng những không tức giận vì hành động của Chung Dương Bình mà ngược lại cố tình để cảm giác tồn tại của mình đến mức thấp nhất.
Nếu đoạn hình ảnh này mà để một người thường xem thì đích xác sẽ không phát hiện ra được điều gì, nhiều nhất thì cũng chỉ nghĩ gia chủ Chung gia này quả thật chỉ là hư danh, một gia chủ không hề có năng lực.
Nhưng là, khi tua lại vài lần, Thanh Mộc bỗng nhiên phát hiện, mỗi một động tác xoay người, nghiêng người hay đi lại của Chung Minh đều tránh khỏi camera một cách hoàn mĩ, nói cách khác, Chung Minh vẫn cố gắng không để bản thân lọt vào giữa trung tâm đoạn hình ảnh.
Đây là vì sao?
Những động tác này là vô tình hay cố ý ? Nếu thật là cố ý vậy người này có cảm giác tinh chuẩn đến bao nhiêu mà có thể mỗi bước đều không có sai sót.
Nếu quả thật là vậy thì người này hẳn phải có thực lực rất mạnh chứ không nên bị bắt nạt ở Chung gia như thế này.
Có lẽ là liên quan đến một số chuyện nhơ nhớp bẩn thỉu của nội bộ thế gia, Thanh Mộc lắc đầu, có chút mất mác nhìn tiếp.
Đột nhiên, trên màn hình xuất hiện hai đứa trẻ nho nhỏ, một đứa khôi ngô như trời sinh hấp dẫn ánh mắt người khác, vừa xuất hiện đã lão luyện đi chào hỏi không ít người, Thanh Mộc ngược lại nhìn rất không thuận mắt với đứa bé đó, y không khỏi nhíu mày, dáng vẻ dẻo miệng này vừa nhìn là biết không phải dạng tốt đẹp. Mà đứa bé còn lại có bộ dạng phấn điêu ngọc trác càng khiến mọi người chú ý, chỉ là đứa bé đó đang cúi đầu ngậm chặt miệng, túm chặt lấy vạt áo đứa bé đằng trước.
Lúc này, một đám phụ nữ quý tộc đột nhiên túm tụm lại, đứa bé đầu tiên tự nhiên như cá gặp nước, đứa bé còn lại thì lại bị dọa sợ tới mức buông tay, đám người chen chúc khiến đứa bé đó không thể tìm được đồng bạn của mình được nữa.
Đứa bé mất đi đồng bạn có chút hoảng hốt mà ngẩng đầu lên, tựa hồ đang quan sát xung quanh. Tại thời khác đứa bé ngẩng đầu, Thanh Mộc đột nhiên cảm giác cả người như bị sét đánh, trái tim không tự chủ được mà đập nảy kịch liệt. Y run rẩy dùng tay lập giở xem tài liệu, đứa bé này, cư nhiên là Chung Viễn Thanh.
Nó là Chung Viễn Thanh? Vì sao lại tương tự như vậy? Lẽ nào, lẽ nào?
Đứa bé kia đại khái quá thấp, không tìm được đồng bạn giữa một đám người, trên khuôn mặt dần lộ ra vài phần bối rối, bỗng nhiên nó như không biết thấy được ai, đột nhiên chạy như tên lửa, không thèm chú ý dọc đường đi đã đụng phải bao nhiêu người, giẫm phải chân biết bao người, đứa bé cứ một mạch chạy đến mục tiêu của mình. Mà ánh mắt của Thanh Mộc cũng đang theo dõi theo, cuối cùng đứa bé cũng chậm rãi ngẩng đầu lên.
“Ba ba.” Đứa bé lập tức nhào vào lòng Chung Minh, đầu dụi vào ngực Chung Minh, buồn bã nói.
Tựa hồ thẳng đến khi đứa bé nhào vào lòng người kia, nói ra hai chữ kia, người kia vốn đang ngơ ngác mới dần dần lộ ra thần thái, ôm chặt đứa bé, mặt không chút biểu tình, khóe miệng người đó khẽ vô ý nhếch lên, dịu dàng nhìn đứa bé, căn bản khiến người khác không thể rời mắt.
Nhìn chăm chú vào Chung Minh đang nở nụ cười ấm áp, Thanh Mộc như lạc trong cơn mê bỗng bật dậy, tiếp đó lại ngồi mạnh xuống, trên mặt lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, cho dù tất cả đều là hình ảnh, thế nhưng y vẫn không thể khống chế, vươn tay, cẩn thận chạm nhẹ lên khuôn mặt của Chung Minh, ngay lập tức, khuôn mặt đó như mặt nước bị khuấy động, tản ra thành từng tầng gợn sóng.
Bấy giờ, Thanh Mộc mới chợt bừng tỉnh, lập tức lắc đầu, tầm mắt vẫn đặt trên khuôn mặt của Chung Minh: “Em đó, vì trốn tôi từng ấy năm, thật đúng là đã nghĩ đủ các biện pháp.”
“Nhưng mà, nếu so với cái từ vận mệnh mà em hay nói thì tôi càng tin tưởng vào chính mình hơn, tôi nhất định sẽ tìm được em. Em xem, giờ em không phải đã bị tìm thấy rồi sao?”
Ánh mắt Thanh Mộc rơi xuống người Chung Viễn Thanh: “Ra đó là con của em, khó trách nó giống em đến vậy. Tốt quá.”
Trịnh Thiên Canh sau khi gửi tư liệu hình ảnh xong, gã vẫn cứ bất an, đồng thời trong lòng cũng ứ nghẹn. Rõ ràng là gần như vậy, cuối cùng lại…
Trịnh Thiên Canh thật không biết nên đối mặt với tướng quân như thế nào, lại đột nhiên nhớ tới tướng quân từng nói qua, nếu lần này lại không phải, ngài ấy sẽ vĩnh viễn rời khỏi đế quốc, trong lòng không khỏi buồn bã.
Đúng lúc này, màn hình của bên tướng quân đột ngột sáng lên.
Trịnh Thiên Canh nhìn vẻ mặt tiều tụy, hai mắt đỏ bừng của Thanh Thuạt, lòng càng thêm khó chịu, không đợi Thanh Mộc mở miệng, gã đã không nhịn được khàn giọng nói: “Tướng quân, đã qua nhiều năm thế rồi, chúng ta chưa phải chưa từng thất vọng, lần này không được thì hãy còn lần sau, ngài đừng như vậy, ngài thế này, lão Trịnh tôi đây cũng cảm thấy khó chịu.”
“Ta tìm được rồi.”
“Vâng…hả? Ngài, ngài vừa mới nói gì?” Trịnh Thiên Canh ngẩng đầu, giật mình nhìn về phía Thanh Mộc.
“Hắn là Chung Minh.” Thanh Mộc cầm ảnh chụp của Chung Minh, ánh mắt chan chứa tình cảm.
Trịnh Thiên Canh:….Chắc không phải vì quá thất vọng nên thần chí tướng quân mới không rõ đấy chứ? Sao có thể bảo tìm là tìm thấy luôn cho được? Đây rõ ràng là người khác mà, cho dù trùng tên đi chăng nữa.
Dường như nhìn ra Trịnh Thiên Canh đang hoài nghi, Thanh Mộc giải thích: “Đó là vì hắn cố ý giấu diếm diện mạo thực của mình, tránh né chuyện chúng ta tìm thấy hắn. Thế nhưng hắn đã nhầm một chuyện, tướng mạo của hắn có thể thay đổi, nhưng mà, đứa con của hắn, chính là Chung Viễn Thanh thì hắn lại không thay đổi.”
“Dù sao, bọn ta cũng lớn lên cùng nhau.” Thanh Mộc nhớ đến Chung Viễn Thanh lúc bé, trên mặt không nhịn được lộ ra ý cười: “Đứa bé đó cực kì giống hắn hồi nhỏ.”